Nỗ Lực Hết Mình!! - Chương 2
4.
Sáng hôm sau khi đến trường, tôi tình cờ gặp Khâu Đình.
Các chị em vây quanh tôi, và hỏi tôi tối nay nên đi đâu chơi.
“Này Kiều Như à, trên đường Nam Kinh có một quán bar mới mở, nghe nói có nhiều anh đẹp trai lắm đấy, buổi tối chúng ta đi nhé?”
Khâu Đình đi ngang qua, nheo mắt nhìn chúng tôi.
Cô ấy không nói gì, vẻ mặt cũng không thay đổi, nhưng tôi có thể nhìn thấy sự khinh thường trong mắt cô ấy.
Ánh mắt khinh thường, dành cho những gì bẩn thỉu nhất.
Trong mắt cô ấy, chúng tôi là một đống rác rưởi, cặn bã, hoàn toàn đối lập với cô ấy.
Dường như, điều ấy cũng chẳng hề sai.
Chỉ cần có Khâu Đình, tất cả mọi người đều hết lời khen ngợi, bao gồm cả bạn bè và thầy cô.
Còn những lời dành cho tôi chỉ là chê bai và dè bỉu.
“Kiều Như, sao hôm nay trông tiều tụy vậy, sao không trang điểm. Buồn à, hôm nay chị đãi cưng, về trang điểm thay quần áo đi em gái.”
Tôi định thần lại, nhìn lại đám chị em mặc quần tất lưới và trang điểm đậm của mình.
Lúc này mới nhận ra bản thân quên trang điểm vì mải học quá.
Nhưng không hiểu sao tôi hơi khó chịu khi nhìn thấy gương mặt trang điểm kĩ càng của họ.
“Không đi đâu… Tối nay tôi bận rồi.”
Tôi không muốn nói với họ rằng tối nay tôi sẽ học. Họ sẽ cười tôi chết.
Không thuyết phục được tôi nên họ khịt mũi quay người rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng của Khâu Đình, nhìn thấy cô ấy vẫy tay với Giang Thư Hoa cách đó không xa, nhanh chóng đi lên và sau đó ôm chầm lấy anh.
Giang Thư Đình mỉm cười và sau đó quay sang xoa đầu cô.
Hai người họ là một cặp tình nhân rất hạnh phúc.
Tôi sững người tại đó.
Hai người họ yêu nhau, nhưng giáo viên chủ nhiệm không bao giờ gọi điện cho phụ huynh, không bao giờ phàn nàn hay trách móc họ.
Bạn học trong lớp nói rằng, Khâu Đình đã thề với giáo viên chủ nhiệm, thứ hạng và điểm số của cô ấy nhất định không giảm.
Vì vậy mà mặc dù trường học cấm yêu đương, nhưng dường như họ chính là ngoại lệ.
Ừ thì hạng nhất và hạng hai học chung với nhau, làm sao ảnh hưởng đến việc học được.
Như thể họ sinh ra đã dành cho nhau, không ai có thể ngăn cản.
Cách đó không xa, Khâu Đình dường như đã nói gì đó với Giang Thư Hoa, cậu ta quay đầu lại nhìn tôi, nụ cười trên môi tắt ngúm.
Trong mắt cậu ta tràn ngập sự khinh thường, giống như Khâu Đình vừa nãy.
Tôi thực sự muốn xông lên tát cậu ta, nhưng tôi lại biết hậu quả khi làm điều đó.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ cho đến khi họ khuất bóng.
5.
Tiết đầu tiên hôm nay là lịch sử.
Thực tế, tôi tệ cả hai ban khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, nhưng vì Giang Thư Hoa chọn ban xã hội, nên tôi chọn theo cậu ta.
Như vậy, thì chúng tôi có thể ngồi học cùng với nhau.
Nhưng đến hôm nay, tôi mới biết tại sao cậu ta chọn ban xã hội.
Tôi nhìn Khâu Đình đang ngồi phía trước, đang thảo luận với giáo viên về vấn đề gì đó.
Hóa ra là vì Khâu Đình đã chọn ban xã hội nên cậu ta mới chọn theo.
Tôi không nói gì, mở sách ra.
Cũng thật trùng hợp khi gần đây chúng tôi đang ôn lại lịch sử năm nhất cấp ba, và hôm nay đang học đến đoạn tối hôm qua tôi mới xem xong.
Trước đây, tôi không hề thích nghe giảng, trong lớp lúc nào cũng lén nghịch điện thoại, đọc tiểu thuyết, nhắn tin…
Nhưng hôm nay, tôi nhìn Giang Thư Hoa và Khâu Đình cúi đầu học bài, tôi không có tâm trạng làm việc riêng nữa.
Cố ổn định cảm xúc xong, tôi mở sách giáo khoa ra.
Trước kia thầy giáo giảng, tôi không hiểu gì cả, chỉ nghe như là thầy đang tụng kinh, nghe tai này ra tai kia, sau đó mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Bây giờ tôi thực sự có thể hiểu thầy đang nói gì, và có thể theo kịp bài giảng của thầy.
Thậm chí sau khi thầy giảng xong, tôi còn nhớ được toàn bộ bài học ngày hôm nay.
Tôi dần trở nên phấn khích, mắt dán chặt vào sách giáo khoa, thậm chí còn quên mất sự tồn tại của Giang Thư Hoa và Khâu Đình .
Chắc tôi không phải là thiên tài đó chứ.
“Bài học hôm nay kết thúc, một bạn đứng dậy tóm tắt lại các biện pháp mà Tần Thủy Hoàng đã thực hiện để thống nhất đất nước đi.”
Giáo viên lịch sử gật đầu với Khâu Đình : “Em bắt đầu đi.”
Khâu Đình đứng dậy, trả lời một cách hoàn hảo.
“Về mặt chính trị, chính quyền trung ương thực hiện hệ thống ba quan chức và chín bộ trưởng, trong khi đó chính quyền địa phương bãi bỏ hệ thống ủy quyền và thực hiện hệ thống quận và huyện để tăng cường kiểm soát địa phương, duy trì quyền lực của chính quyền trung ương….”
“Về mặt kinh tế, trọng lượng và thước đo thống nhất, tiền tệ thống nhất…”
…
Giọng cô ấy nhẹ nhàng và trôi chảy, phần trả lời không thể hoàn hảo hơn.
Thầy đẩy gọng kính, hài lòng cười: “Tốt lắm, bạn tiếp theo.”
Bạn học phía sau trả lời không trôi chảy lắm, được hai ba câu còn lại phía sau đều quên.
“Không thuộc thì về chép phạt 10 lần, mai mà em còn không thuộc nữa thì ra ngoài đứng đi.”
“Bạn tiếp theo.”
Tôi từ từ đứng dậy.
Cả lớp im lặng trong giây lát.
Giang Thư Hoa quay sang nhìn tôi, mặt tối sầm lại.
Khâu Đình cũng quay sang nhìn tôi, vẻ mỉa mai thoáng qua trong ánh mắt của cô ấy.
Tôi cũng không bất ngờ lắm với phản ứng của mọi người.
Dù sao thì tôi cũng chưa từng trả lời ở trên lớp.
Thường những lúc như thế này, tôi sẽ giả với không nghe thấy, thầy cô giáo cũng quen rồi, chỉ gọi bạn tiếp theo.
“Kiều Như, em…” Thầy giáo khẽ nhíu mày.
Tôi hít một hơi thật sâu, mặc kệ ánh mắt soi sét của mọi người xung quanh, chậm rãi trả lời câu hỏi.
Mặc dù thỉnh thoảng có hơi ngập ngừng vì hồi hộp, nhưng câu trả lời thì vẫn chính xác.
Ánh mắt của giáo viên lịch sử dần dịu đi, lông mày cũng dần giãn ra.
Một nụ cười đã nở trên môi thầy.
“Tốt lắm tốt lắm. Cuối cũng em cũng giác ngộ rồi.”
“Tiếp tục phát huy nhé, không tệ không tệ, em ngồi xuống đi.”
Mọi người xung quanh đều ồ lên, khuôn mặt giễu cợt của Khâu Đình có chút cứng ngắt, cô ấy liếc xéo tôi một phát rồi quay đầu lên.
Mặt tôi nóng lên, tôi hốt hoảng ngồi thụp xuống.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi đoán mặt và tai tôi đỏ như quả cà chua chín rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được thầy giáo khen, lần đầu tiền đấy.
Cảm giác này thật sự rất tuyệt, khác hoàn toàn với cảm giác đi bar gặp trai đẹp, bố mẹ cho tiền tiêu vặt, hay là mua túi xách hàng hiệu.
Đây là niềm vui xuất phát từ trái tim.
Trong lòng vui đến nỗi nở hoa, thậm chí hơi ngại ngùng vì lời khen của thầy.
Ngay lúc này, lịch sử trở thành môn học yêu thích của tôi.
6.
Khi chuông reo, tôi mới nhận ra tiết học đã kết thúc.
Thường thì bốn mươi lăm phút trong tiết học thường là cực hình với tôi.
Tôi đếm ngược từng giây, từng phút cho đến giờ ra chơi.
Nhưng mà sao hôm nay tiết này trôi qua nhanh quá vậy, tôi vẫn chưa học đủ.
Tôi liếc nhìn cuốn sách giáo khoa của mình, nó dày đặc những ghi chú.
Nhưng trông nó có vẻ hơi lạc lõng so với các quyển sách giáo khoa khác.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả, ước gì có thể lấp đầy các quyển sách giáo khoa khác ngay lập tức.
Khâu Đình và Giang Thư Hoa đi ngang qua, nhưng tôi chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến họ, tôi đang nghĩ về bài tập lịch sử tối nay.
Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời tôi làm bài tập về nhà.
Chăm chú đến nỗi không để ý mẹ tôi vào phòng tự bao giờ, tôi nghe thấy tiếng cười phấn khích của mẹ từ bên ngoài vọng vào.
“Lão Kiều à, ông có biết con gái chúng ta đang làm gì không? Con bé đang học đấy, ngạc nhiên không.”
Bố tôi nhẹ nhõm: “Con gái chúng ta cuối cũng cũng lớn rồi đấy.”
Tôi mỉm cười, sau đó vùi đầu vào học bài.
…
Không mất nhiều thời gian lắm, môn lịch sử của tôi ngày một tốt lên trông thấy.
Giáo viên lịch sử trông có vẻ hơi nghiêm khắc nhưng lại thường xuyên khen ngợi tôi.
Thầy càng khen ngợi tôi lại càng chăm chỉ học hơn, thậm chí còn học trước cả thầy dạy.
Buổi tối khi về nhà, tôi sẽ đọc lại bài và ôn tập môn lịch sử.
Mặc dù tôi chỉ học trong vòng một tiếng đồng hồ, nhưng đã là một sự thay đổi lớn so với trước kia.
Chẳng bao lâu nữa là đến kỳ thi tháng.
Sau khi lấy đề, tôi liếc qua hầu hết các câu hỏi lịch sử và khá tự tin, đây đều là những chủ đề tôi đã học rồi.
Thực ra sử không khó, nó cũng không cần nền tảng gì cả.
Bạn chỉ cần có một bộ não có thể ghi nhớ tốt là được.
Tôi nhanh chóng hoàn thành một cách xuất xắc.
Tuy nhiên các môn khác lại không dễ như vậy.
Những ngày này tôi chỉ chăm học lịch sử mà bỏ qua các môn khác, nghĩa là các môn khác tôi chỉ nghe giảng trên lớp thôi.
Các câu hỏi trông khác quen thuộc, nhưng tôi không chắc câu trả lời là gì.
Bất lực tôi chỉ đành chọn bừa, đằng nào cũng không thể nộp giấy trắng được.
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi làm bài thi một cách nghiêm túc.
Điểm thi của tôi sẽ như thế nào đây? Nó sẽ tăng lên, hay là vẫn lại như cũ? Khâu Đình và Giang Thư Hoa sẽ tiếp tục cười nhạo tôi phải không?
Mọi ý nghĩ lẫn lộn vào nhau, thời gian chờ đợi kết quả đúng là một cực hình.
Đã có kết quả thi, tôi nhìn Khâu Đình đang đi phát phiếu điểm, không khỏi hít một hơi thật sâu.
Đến lượt tôi, Khâu Đình nhìn vào phiếu điểm và cau mày thật chặt.
Cô ấy nhìn nó khoảng mười giây, ánh mắt dường như không thể tin được, sau đó khó chịu ném phiếu điểm lên bàn của tôi.
Tôi hồi hộp, mãi mới có dũng khí cầm tờ phiếu điểm lên xem.
Lịch sử, 92.
Tôi choáng váng, tay run không kiểm soát được.
Điểm của tôi luôn dừng lại ở mức một con số, trên 10 điểm là đã may lắm rồi.
92 điểm? Đây có phải kết quả của Kiều Như tôi không vậy.
Tôi cười khúc khích và xem đi xem lại bài làm của mình.
Điểm bị trừ là những câu tôi chưa gặp bao giờ, dù sao thì tôi cũng chỉ mới chăm chỉ học lại những buổi gần đây thôi mà, chưa học hết toàn bộ được.
Đúng lúc tôi đang sung sướng, phấn khích thì giáo viên lịch sử bước vào.
Cả lớp im bặt, thầy ho nhẹ một cái rồi bắt đầu nói.
“Đề lần này khá khó, nhưng một số bạn lớp mình làm đặc biệt tốt, điều mà thầy không ngờ tới.”
“Lần này chỉ có ba bạn trên 90 điểm, lần lượt là Khâu Đình 99 điểm, Giang Thư Hoa 98 điểm.”
Sau đó, thầy nhìn về phía tôi, cười nói: “Còn có Kiều Như.”
Tim tôi đập thình thịch.
“Bạn học Kiều Như dạo gần đây học tập rất nghiêm túc, cũng rất thông mình, cho nên mới tiến bộ nhanh như vậy.”
“Bạn học Kiều Như đạt 92 điểm, đừng vui quá sớm nhé, tiếp tục cố gắng lấy 100 điểm vào lần sau nhé.”
Cả lớp náo động.
Ánh mắt mọi người dán chặt vào tôi và nhỏ giọng thảo luận.
Giang Thư Hoa nhìn tôi có chút phức tạp, trong khi khuôn mặt của Khâu Đình thì tái mét.
Trong phút chốc, khóe miệng của tôi không tự chủ được mà cười toe toét.
Đó là niềm vui không thể được diễn tả bằng lời, cảm giác thành tựu chiếm lấy tôi.
Tôi từ một đứa không ra gì thành một người mà các bạn ngưỡng mộ.
Chỉ chút ít này thôi cũng đủ để tôi cảm thấy công sức tôi bỏ ra cũng đã được đền đáp.
Chẳng trách mọi người đều cố gắng học tập, hóa ra được ngưỡng một lại là một điều thích thú đến như vậy.
Tôi không biết mình đã trải qua tiết học này như thế nào.
Khi tiết học kết thúc, có một số cô gái vây quanh Khâu Đình nói chuyện.
Nói chung thì học bá vẫn có sức hút của học sinh giỏi.
Họ dường như cố tình nói to để tôi nghe thấy.
“Có một số người học không giỏi, nhưng lại cố tình gian lận. Gian lận thì cũng một vừa hai phải thôi, đến tận 90 điểm, ai mà tin cho được.”
“Đúng vậy, gian lận thì có ích gì cơ chứ, cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.”
“Vẫn là Khâu Đình tốt nhất, được tận 99 điểm cơ mà. Bạn học giỏi thật đấy, có bí kíp gì không, chia sẻ chút đi.”
Nét mặt của Khâu Đình giãn ra một chút, mỉm cười và nói:
“Mới có 99 điểm thôi, đáng lẽ mình không nên bị trừ điểm bì bất cẩn như thế. Cậu cũng biết mà, về nhà mình có học bài đâu.”
“Chuyện của người ta kệ người ta đi, mọi người quan tâm làm gì. Ai da như tôi này, học hành không tốt, yêu đương cũng chẳng ra đâu vào với đâu”
Mọi người nghe xong đều nhìn nhau cười đầy ẩn ý.
Chút tâm trạng tốt của tôi bị cuốn sạch, tôi đứng dậy, sải bước đến bên cạnh Khâu Đình.
Vẻ mặt của tôi chắc không được tốt lắm, Khâu Đình hoảng sợ, cau mày:
“Kiều Như, cậu định làm gì, cậu muốn đánh người hay sao??”
“Học hành đã chả ra đâu vào với đâu rồi, lại còn muốn gây chuyện sao?”
Tôi nén cơn giận, nói: “Khâu Đình, cậu vừa nói cái gì cơ, dám nói lại lần nữa không?”
“Một câu nói không thể nói hai lần.” Khâu Đình khịt mũi khinh thường.
“Có tật thì giật mình thôi. Kiều Như, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của tôi, đúng là thủ đoạn gì cậu cũng có thể nghĩ ra được nhỉ.”
Một ngọn lửa hận thù ngay lập tức bốc lên trong người tôi, tôi ước gì có thể tẩn cho hai đứa này một trận.
Học giỏi thì sao chứ, học giỏi là có thể tùy tiện coi thường người khác sao?
“Giang Thư Hoa à, cậu nổi điên cái gì đấy?”
”Hết học kì này nhất định tôi sẽ vượt qua cậu.”
…
Cả lớp im lặng một chút rồi phá lên cười.
Đặc biệt là những cô gái ngồi xung quanh Khâu Đình đã cười rất to.
“Kiều Như, cậu đang nằm mơ đấy à?? Thực tế chút đi, Khâu Đình đứng nhất khối đấy, muốn vượt qua cậu ấy sao??”
“Ừ thì không ai đánh thuế ước mơ nhưng mà ước mơ gì đó thực tế chút đi, cười chết tôi rồi.”
Ngay cả Khâu Đình cũng rất vui.
“Được rồi Kiều Như, nếu cậu vượt qua tôi, thì cậu bảo gì tôi cũng làm.”
”Nhưng nếu cậu không làm được thì ra ngoài cổng trường hô: “Tôi, Kiều Như, chính là đồ khốn khiếp.” Dám không??”
Chính sự tự tin và khinh thường tôi của cô ấy đã khiến tôi đồng ý.
“Được! Nếu tôi vượt qua cậu, cậu phải ra cổng trường cúi đầu xin lỗi tôi, nói rằng cậu không bằng tôi.”
“Tùy cậu thôi, nhưng mà làm được hãy nói nhé.”
Cô ấy nheo mắt: “Đúng là nực cười, tự rước nhục vào thân.”
Tôi cười lạnh : “Ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu.”
Vừa nói tôi vừa xách cặp ra khỏi lớp.