Nỗ Lực Hết Mình!! - Chương 1
1.
Tôi và bạn trai bị phụ huynh hai bên phát hiện về tình yêu bọ xít của chúng tôi.
Thầy hiệu trưởng mời phụ huynh đến, mẹ bạn trai tôi là một người phụ nữ trung niên gầy gò, lúc này đang tức sùi bọt mép chỉ vào tôi và mắng:
“Bé tí mà đã biết dụ dỗ đàn ông rồi! Thư Hoa nhà chúng tôi còn đang đợi vào Thanh Hoa, Bắc Đại kìa…”
“Mày thì là cái thá gì cơ chứ, học hành không đến nơi đến chốn, sau này chỉ có nước làm công nhân thôi chứ còn trông đợi gì.”
“Mày làm chậm trễ việc học của nó, thì mày có chịu trách nhiệm được không??”
Tôi lặng lẽ lau chỗ nước bọt của bà ta, quay sang nhìn Giang Thư Hoa, bạn trai của tôi.
Cậu ta cúi đầu xuống tránh ánh mắt của tôi.
Mẹ tôi ở bên cạnh cũng tức giận không kém:
“Ai dô, cũng không biết là ai đang làm chậm trễ ai nữa cơ, bà nhìn lại thằng con trai quý hóa của bà đi.”
Mẹ của Giang Thư Hoa càng tức giận hơn:
“Dù gì cũng tốt hơn hai trăm điểm thi thử của con gái bà, nếu bà không dạy được con gái mình thì để tôi.”
Vừa nói, bà ta vừa xông đến định tát tôi nhưng bị mẹ tôi ngăn lại.
Hai người phụ nữ lao vào đánh nhau, tạo thành một hiện trường hỗn loạn.
Lúc này, cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Khâu Đình, ủy viên của hội học sinh bước vào phòng với một chồng giấy tờ trên tay, không thể không nhìn về phía này.
Trong buổi họp phụ huynh lần trước, cô ấy đã đứng lên phát biểu, và bây giờ mẹ của Giang Thư Hoa nhận ra cô ấy.
Thấy Khâu Đình bước vào, mẹ của Giang Thư Hoa càng kích động, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cho dù con trai tôi tìm bạn gái cũng không tìm thứ rác rưởi như nó, chí ít thì cũng phải là hạng nhất lớp.”
Khuôn mặt Khâu Đình đỏ lên, khẽ liếc về phía Giang Thư Hoa .
Giang Thư Hoa cũng nhìn cô ấy, sau đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
…
Cuối cùng, trò hề này cũng kết thức bằng việc cô giáo trừ mỗi đứa 50 điểm rèn luyện.
Mặc dù Giang Thư Hoa điểm cao hơn nhưng nhà tôi lại giàu hơn, thường xuyên tặng quà cho giáo viên chủ nhiệm.
Thầy hiệu trưởng cũng không muốn nói nhiều, thầy chỉ để lại một câu:
“Các em là học sinh, việc quan trọng nhất bây giờ là học tập. Kiều Như, sau này em để ý chút nhé.”
Tôi có thể thấy rằng, thầy hiệu trưởng vẫn thiên vị Giang Thư Hoa hơn chút.
Suy cho cùng, tình yêu giữa học sinh đứng thứ hai khối, và học sinh đứng thứ nhất từ dưới lên, bất cứ ai cũng cho rằng tôi sẽ kéo Giang Thư Hoa xuống.
Tôi mím môi.
“Em biết rồi, thưa thầy.”
Hiệu trưởng cho chúng tôi nghỉ nửa ngày, bảo chúng tôi về nhà và suy nghĩ lại.
Tôi nhìn những vết cào cấu và bấm tím trên người mẹ do mẹ của Giang Thư Hoa để lại, tôi cảm thấy đau lòng và khó chịu.
Tôi đã khiến mẹ tôi thất vọng.
Vì điểm số của tôi không được tốt, mẹ đã bỏ rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc để đưa tôi vào trường trung học trọng điểm này. Suốt ngày tặng quà giáo viên, mời học ăn tối, nịnh nọt họ để họ ở trường có thể quan tâm đến tôi nhiều hơn chút.
Tôi đúng là một đứa vô dụng, ngay cả cãi nhau cũng không có tư cách, chỉ có thể cúi thấp đầu xin lỗi cô giáo.
Vì người ta học lớp đầu, còn tôi học lớp cuối.
Bất cứ ai nhìn vào cũng chỉ cho rằng đây là lỗi của tôi.
Người khác nói mẹ tôi không biết dạy con, một người kiêu ngạo như bà ấy nay cũng chỉ biết cúi thấp đầu và xin lỗi.
“Mẹ…”
Tôi lúng túng, không biết nói gì bây giờ.
Me tôi nhìn tôi với vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt bà đỏ hoe.
“Con gái, cố gắng lên, vì mẹ nhé!”
Lúc này, cuối cũng tôi cũng hiểu thế nào là bất lực và đau lòng.
Mẹ tôi mạnh mẽ như vậy, tôi còn chưa thấy bà khóc bao giờ.
Nhưng bây giờ, bà nhìn người khác xúc phạm con gái mình, nhưng con gái mình lại vô dụng, bà còn không có tự tin để mà đáp trả.
Tôi thấy tim mình như bị một cái gì đó bóp nghẹt, đau nhói.
Lúc này, tôi cảm thấy bản thân đã đột ngột trưởng thành.
Tôi tự nhủ trong lòng, sẽ không để mẹ tôi phải lo lắng nữa.
Tôi nhất định phải đến Thanh Hoa học tập.
2.
Đêm đó, Giang Thư Hoa chia tay với tôi.
Cậu ta bảo rằng đã suy nghĩ về điều đó trong mấy ngày qua, học sinh thì nên tập trung vào học, còn các việc khác thì để thi đại học xong rồi tính sau đi.
Tôi cũng không thấy có ác cảm với cậu ta.
Dù sao thì điểm của cậu ta luôn rất tốt, mục tiêu của cậu ta là vào Thanh Hoa, tôi có thể hiểu là cậu ta không muốn trì hoãn việc học.
Nhưng tôi không ngờ là một tuần sau đó, cậu ta lại công khai yêu đương cùng với Khâu Đình.
Trên trang cá nhân, tôi nhìn thấy ảnh cậu ta và Khâu Đình nắm tay nhau trong thư viện, cùng với đó là dòng cap:
“Ở bên cạnh đúng người bạn sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Rất nhiều người để lại bình luận chúc phúc.
“Hạng nhất và hạng hai. Chúng tôi ngưỡng mộ họ.”
“Con của họ sẽ giỏi đến mức nào cơ chứ, bố mẹ đều giỏi vậy mà.”
…
Bức ảnh đó rất đẹp, ánh nắng xuyên qua cửa số, chiếu vào đôi bàn tay đan chặt nhau của họ.
Bày tay cô gái trắng nõn và thuôn dài, chính là kiểu mà Giang Thư Hoa thích.
Cậu ta đã phàn nàn rất nhiều lần rằng bộ nail của tôi trông rất lòe loẹt và rối mắt, không phù hợp với độ tuổi của chúng tôi.
Phải rồi, cậu ta luôn thích những thứ nhẹ nhàng như Khâu Đình .
Cô ấy trông khá giản dị, với mái tóc đen, dài và thẳng.
Chưa kể đến khuôn mặt ngây thơ của cô ấy, điểm số thì luôn luôn dẫn đầu.
Cô ấy chính là hình tượng của nữ chính trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường.
Và tôi thì là một nhân vật phụ mờ nhạt không đáng nhắc đến.
Tay cầm điện thoại của tôi khẽ run lên, ngoài ý muốn hiểu ý của Giang Thư Hoa một cách muộn màng.
Cái gọi là lí do tập trung vào học hành chỉ là lí do để chia tay với tôi thôi.
Tuy nhiên, cậu ta còn chẳng muốn viện lí do này đến cuối cùng, ngay sau đó vài ngày đã công khai bạn gái mới, chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của tôi.
Vâng, tình yêu giữa các học sinh giỏi đẹp biết bao.
Họ sẽ cùng nhau đến Thanh Hoa học, cùng nhau có một cuộc đời tươi sáng.
Còn tôi, tôi chỉ là người thừa thãi trong câu chuyện này mà thôi.
Tôi nhấc điện thoại lên và gọi cho Giang Thư Hoa .
Phải rất lâu sau cậu ta mới nghe điện thoại.
Tôi muốn mắng xối xả vào mặt cậu ta, nhưng vừa mở miệng, cổ họng tôi lại bắt đầu nghẹn lại.
“Giang Thư Hoa, cậu có ý gì hả?”
Tôi nghẹn ngào: “Ở bên tôi thì không thể học hành chăm chỉ sao?”
Giang Thư Hoa im lặng một lúc, sau đó thì thầm:
“Xin lỗi cậu Kiều Như, tình cảm không phải là thứ có thể khống chế được.”
“Chúng ta không giống nhau, ở bên Đình Đình, cô ấy sẽ không cản trở việc học hành của tôi.”
“Vậy còn tôi thì sao?! Tôi không xứng với cậu sao??”
“Xin lỗi cậu.” Giọng Giang Thư Hoa nhẹ nhàng mà chắc chắn truyền đến.
Một giọng nữ vọng đến từ trong điện thoại, đó là giọng của Khâu Đình.
“Thư Hoa à, mình tìm thấy một cuốn sách…”
Giọng của Giang Thư Hoa có chút bối rối: “Sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”
Rồi sau đó cúp máy.
Mắt tôi dần nhòe đi, nước mắt không tự chủ được chảy ra từ hốc mắt, chua xót.
Tôi là một kẻ thua cuộc bị đá ra khỏi cuộc chơi vì vô dụng.
Và tất cả đều do điểm số của tôi không tốt.
Ở bên tôi thì sẽ ảnh hưởng đên việc học còn ở bên Khâu Đình thì không.
Tôi đã khóc cả đêm, sáng hôm sau dậy với đôi mắt sưng húp.
Cơn đau đầu ập đến, tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy.
Tuy nhiên, một khát vọng mãnh liệt ập đến và đốt cháy ngọn lửa dữ dội trong tôi.
Tôi sẽ học hành chăm chỉ.
Tôi sẽ làm cho những người từng coi thường tôi phải hối hận, phải có cách nhìn khác về tôi.
3.
Nói thì dễ nhưng mà học hành thực sự khó quá, nhất là đối với những đứa mất gốc, và còn lười học như tôi.
Tôi đã không học hành gì từ lâu rồi, tất cả những suy nghĩ trong đầu tôi chỉ là trang điểm, làm đẹp, và đi chơi ở đâu.
Tôi thực sự cảm thấy việc học quá nhàm chán và không có một chút hứng thú gì với nó cả.
Nhưng gia đình tôi rất giàu có, nên cho dù tôi không đỗ đại học, bố mẹ tôi cũng sẽ cho tôi ra nước ngoài du học.
Sau khi suy nghĩ về nó trong một khoảng thời gian, tôi bắt đầu học lại từ năm nhất của trung học.
Nhưng mà tôi thật sự không hiểu gì cả.
Nhìn qua thì chữ nào trong sách tôi cũng hiểu, nhưng khi ghép chúng lại với nhau tôi lại không hiểu gì cả.
Thật là đau đầu mà.
Tôi nhìn nó trong mười phút và sau đó tôi không thể chịu đựng được nữa, đầu óc tôi quay mòng mòng, không ngừng ngáp hết lần này đến lần khác.
Khó quá đi mất thôi.
Rõ ràng khi Giang Thư Hoa giải đề, cậu ta viết liên tục mà không cần suy nghĩ quá nhiều, nhìn có vẻ như nó không khó lắm.
Trong lòng tôi bắt đầu bỏ cuộc rồi.
Dù sao gia đình tôi cũng giàu có, học Thanh Hoa Bắc Đại thì đã sao, biết đâu sau này họ đến làm việc cho tôi thì sao.
Vừa buông quyển sách, mẹ tôi mở cửa bước vào.
Bà ấy đang cầm dĩa trái cây trên tay, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Kiều Như à, con đang học sao…”
Bà nhoẻn miệng cười sau đó lúng túng đặt đĩa trái cây xuống.
“Mẹ làm phiền con học sao? Con học bài đi nhé, mẹ ra ngoài đây.”
Vừa nói mẹ vừa ra ngoài, không quên nhẹ nhàng đóng cửa vào.
Những trái nho được cắt cuống, rửa sạch và trông có vẻ rất ngon.
Trước đó ngày nào mẹ tôi cũng làm việc này, bà ấy sợ bảo mẫu rửa không kĩ nên ngày nào cũng phục vụ tôi theo nhiều cách khác nhau.
Vẻ mặt của bà ấy hiện lên trước mắt tôi, tôi nghĩ lại rồi, tôi nhất định sẽ chiến đấu vì bà ấy.
Tôi siết chặt cây bút trong tay, mở cuốn sách vừa nãy tôi đóng lại ra.
Chet tiệt, nhất định phải học nó.
…
Học hành khổ cực thật đấy, nhưng sau khi vượt qua được những bước đầu tiên thì sẽ dễ dàng hơn đôi chút.
Tôi thậm chí còn cảm thấy hứng thú khi đọc sách lịch sử.
Trước đây, tôi đã cùng mẹ đi thăm lăng mô Tần Thủy Hoàng, ngoài ý muốn tôi lại cảm thấy hứng thú về nó.
Tôi lật giở từng trang sách lịch sử, và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi đồng hồ báo thức reo lên vào ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong tình trạng đau nhức cổ vì nằm ngủ không đúng tư thế.
Mặt tôi vẫn còn in trên trang sách.
Tôi nhìn mình trong gương và không thể tin nổi, Kiều Như tôi cũng có một ngày đọc sách đến mức ngủ thiếp đi trên bàn học.
Mẹ tôi càng ngày càng quan tâm đến tôi hơn, bà liên tục nấu đồ ăn tẩm bổ cho tôi.
“Ăn nhiều lên con gái, thì mới có sức mà học chứ.”
“Con gái của mẹ giỏi lắm, lúc trước chỉ là con không chú tâm vào học hành thôi, tập trung một chút là có thể vượt qua thằng nhóc thối kia rồi. Sau này con học Thanh Hoa đi.”
Tôi nhìn đồ ăn trong bát, cảm xúc lẫn lộn.
Mẹ tôi vẫn luôn tin tưởng và ủng hộ tôi như vậy.
Tôi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của mẹ.
Thôi bỏ đi, tối nay vẫn là nên học muộn một chút.