Ninh Vũ - Chương 4
13
Sau hôm đó, Lục Minh Vũ không bao giờ xuất hiện nữa.
Ta cố tình vào bếp, làm món bánh hạt dẻ mà hắn thích nhất, chuẩn bị nhờ người mang đi, thì thấy Hồng Cẩm xông vào với đầy máu trên người.
“Ôn Ninh, kinh thành loạn rồi.”
Khoảnh khắc đó, cảm giác bất an như cơn sóng dữ, đập tan ta trên những tảng đá.
Vị tanh ngọt trào lên cổ họng.
Ta hoảng loạn nắm lấy vạt áo của nàng ta, giọng run rẩy hỏi máu của ai.
Hồng Cẩm mím chặt môi, mãi không chịu trả lời.
Lâu lắm mới nói một câu xin lỗi, rồi giơ tay đánh ngất ta.
Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong một căn nhà xa lạ.
Có người ngồi cạnh bên.
Ta quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tiều tụy của Tạ Thành.
Hắn ta run rẩy đôi môi, mạnh mẽ ôm chặt ta vào lòng, như đang ôm lấy một bảo vật mất rồi lại tìm thấy.
“Ninh Ninh, trước đây ta không biết quý trọng, đến khi muội gả cho Lục Minh Vũ, ta mới hiểu thế nào là đau đớn tận tâm can.
“Cảm ơn trời đất đã cho ta cơ hội nữa.”
Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, nắm chặt lấy đầu ngón tay ta: “Ta không ngại muội đã từng lấy chồng, chỉ cần sau này trong lòng muội có ta là được.”
Ta giật mạnh tay ra, “Tạ Thành, đừng nói bậy, phu quân của ta nghe thấy sẽ tức giận đấy.
“Ơ, hắn đâu rồi?”
Nhìn quanh bốn phía, nhưng đáp lại ta chỉ là sự cô tịch vô biên.
Ngẩng đầu lên, thấy Hồng Cẩm đang tựa vào cửa, cô đơn ôm một thanh kiếm, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ký ức trước khi ngất xỉu lập tức tràn về.
Tiếng ù ù vang lên bên tai.
Dường như có một cơn bão dữ dội xé toạc lồng ngực ta, khiến ta chóng mặt, mất thăng bằng ngã khỏi giường.
Chân trần lục lọi khắp phòng, nhưng không tìm thấy gì.
Ta định ra ngoài tìm, nhưng bị thanh kiếm ngăn lại.
Hồng Cẩm quay đầu đi, khóe mắt lấp lánh nước, đưa tay vào túi lấy ra một bức thư, đập vào ngực ta.
Trên đó viết rõ ràng: Gửi thê tử.
Nét bút bay bổng, nét chữ cứng cáp.
Ta nuốt nước bọt khó nhọc, run rẩy mở thư ra, mới biết tiểu hoàng đế để thoát khỏi sự khống chế của Nhiếp chính vương, đã dẫn sói vào nhà, liên thủ với Ngân Nguyệt Các giết chết Lục Minh Vũ.
Hơi thở chợt nghẹn lại.
Trái tim đau đớn đến tê dại, như có hàng vạn con kiến chen chúc tràn vào, gặm nhấm ngũ tạng lục phủ.
Cuối thư, Lục Minh Vũ viết:
“Ninh Ninh, ta đã từng hận nàng, hận nàng không giết ta, khiến ta phải sống lay lắt trong một thế giới không có nàng.
“Khó khăn lắm mới quen với sự lạnh lẽo, nhưng rồi nàng lại xuất hiện, khiến ánh mặt trời một lần nữa chiếu sáng thế gian của ta, và từ đó, ta biết mình không thể chịu đựng sự lạnh lẽo nữa.
“Xin lỗi vì đã phá vỡ kế hoạch của nàng, nhưng được ở bên nàng vài tháng là ta đã mãn nguyện rồi, giờ đây, để ta trả lại tương lai hoàn chỉnh cho nàng, một tương lai không có ta.”
Tay ta run lên không ngừng, tờ giấy trong không trung chao đảo, phát ra tiếng loạt soạt.
Ngẩng đầu lên mới nhận ra mặt ta đã ướt đẫm từ lúc nào.
Ta điên cuồng lao ra ngoài, đến khi tỉnh táo lại thì đã đang trên đường tới kinh thành.
Phóng ngựa quất roi, gió lạnh như những lưỡi dao sắc bén cứa vào má.
Ta không dám dừng lại một khắc nào, cuối cùng đến vương phủ trước khi trời hửng sáng.
Vội vã đẩy cửa vào, ngẩng đầu lên liền thấy cả phủ đã phủ đầy màu trắng tang tóc.”
14
Chân mềm nhũn, ta ngã nặng xuống đất.
Không còn ai lao đến ôm ta vào lòng, hôn lên hàng mi run rẩy vì sợ hãi của ta, dịu dàng dỗ dành:
“Đừng sợ, đừng sợ, có phu quân ở đây, nhất định sẽ không để Ninh Ninh bị thương.”
Ta mở to mắt nhìn đám thị vệ lục soát khắp nơi.
Vô số đồ vật bằng vàng bạc như dòng suối tuôn chảy bị họ khiêng đi, trên chiếc hộp ở trên cùng còn đặt con chim gỗ nhỏ mà hắn đã khắc cho ta.
Đó là lúc ở thôn Mộc Vân, thấy ta thích, hắn đặc biệt đến bái sư học nghề từ thợ mộc.
Tốn hẳn hai tuần lễ, không biết bao nhiêu lần hắn bị cắt trúng tay, cuối cùng cũng kịp hoàn thành trước ngày sinh nhật của ta.
Tay cầm con chim gỗ cười tươi, nhắm hang long mi dài ước nguyện:
“Hy vọng Ninh Ninh mãi mãi vui vẻ tự do như thế này.”
“Lũ rác rưởi này!” Tiếng khinh bỉ vang lên, cắt đứt dòng hồi tưởng.
Tên thị vệ vứt con chim gỗ xuống đất, giẫm chân lên, chiếc mỏ chim cong cong ngay lập tức tan thành bụi.
Trái tim như bị vật nặng nghiền nát, đau đến nỗi không thở nổi.
Ta đưa tay lau nước mắt, rút con dao găm bên hông, vùng vẫy lao lên đoạt lại.
Không ngờ bị ôm ghì ngang eo, ngăn lại.
“Ôn Ninh, muội bình tĩnh, bại lộ thân phận thì chỉ còn con đường chết!”
Tạ Thành kéo ta vào con hẻm nhỏ, lắc vai ta quát lớn: “Muội muốn tất cả những gì hắn đã dày công tính toán đều thành công cốc sao?”
Nước mắt cuối cùng cũng vỡ òa, ta không kìm được mà ôm mặt khóc nức nở.
Từ sau khi trở về kinh thành, ta thường ngồi một mình trong sân, thẫn thờ.
Chiều hè, tâm trí lơ đãng, nhìn những chiếc lá xanh chồng chất, cắt ánh nắng thành từng mảnh nhỏ.
Cứ ngỡ rằng mình vẫn đang ở thôn Mộc Vân.
Tưởng chừng như ngay khoảnh khắc sau, Lục Minh Vũ sẽ đẩy cửa bước vào, nụ cười rạng rỡ, tay vẫy vẫy số tiền bán cá.
15
Ta chưa từng nghĩ hắn lại chuẩn bị cho ta tất cả mọi đường lui.
Sắp xếp sẵn thân phận mới, xây dựng ngôi nhà trong mơ, lại còn để toàn bộ ám vệ lại cho ta.
Mọi việc hắn làm đều tỉ mỉ chu đáo, khiến ta luôn lầm tưởng rằng hắn vẫn còn bên cạnh.
Người ta nói thời gian có thể chữa lành mọi vết thương.
Nhưng khi tự mình trải qua, ta mới biết thời gian không thể làm lành vết thương, chỉ khiến con người dần quen với nỗi đau.
Ta đã quen với việc đêm xuống, không còn ai vì một câu nói đói của ta mà dụi mắt ngái ngủ, dậy nấu mì.
Quen với việc khi gặp ác mộng, không còn ai từ phía sau ôm ta vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ, phu quân sẽ đuổi bọn chúng đi.”
Quen với từng ngày đêm luân phiên, bốn mùa chồng chất, không có Lục Minh Vũ.
Thời gian đã gột rửa ký ức hàng trăm lần, nhưng vết thương vẫn còn đó.
Mỗi lần hít thở đều nhói đau âm ỉ.
Nghe nói khi người ta chết sẽ hóa thành những ngôi sao trên trời.
Mỗi khi ngắm nhìn bầu trời đêm, ta luôn nghĩ liệu hắn có đang dõi theo ta không, liệu hắn có hạ phàm đi vào trong giấc mơ của ta, hôn lên trán ta và chúc ngủ ngon.
“Lục Minh Vũ, ai ai cũng nói rằng sống cần có một điểm tựa.
“Nhưng sau khi chàng đi, điểm tựa của ta đã mất rồi.”
Ánh mắt ngấn lệ.
Những dấu vết hắn từng tồn tại bị nước mắt thấm ướt, xóa nhòa, cả hình bóng và nụ cười của chàng cũng dần tan biến khỏi tâm trí ta.
Ta dường như sắp quên mất hắn rồi.
Sau đó, ta đã từ chối tình cảm của Tạ Thành.
Trước đây ta bảo vệ hắn ta, chỉ vì mẹ hắn ta từng cứu ta, ta muốn trả ơn nên mới luôn đi theo hắn ta.
Giờ đây mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta không còn liên hệ gì nữa.
Ban đầu Tạ Thành còn không để ý.
Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng hắn ta cũng từ bỏ, ngược lại lại phải lòng Hồng Cẩm, rồi họ thành thân với nhau.
Còn ta thì điều động ám vệ, tiến hành vây quét tàn dư của Ngân Nguyệt Các còn sót lại ngoài kia.
Khi tin chiến thắng truyền đến, nỗi uất nghẹn trong ta cũng tan biến.
Ta đổ bệnh nặng, suýt chút nữa mất mạng.
Đại phu khuyên ta nên ra ngoài đi lại, nói rằng rời xa nơi chốn quen thuộc, có lẽ sẽ có lợi cho sức khỏe.
Cũng tốt thôi.
Vậy là ta mang theo con chim gỗ, lên xe ngựa.
“Phu quân, cùng đi ngắm nhìn giang sơn mà chàng đã bảo vệ nhé.”
16
Những năm qua, ta đã đi khắp vô số nơi từng khiến ta ngày đêm nhớ nhung, cuối cùng quyết định dừng chân ở Giang Nam.
Đúng dịp Trung Thu, ta ngồi một mình trên chiếc thuyền hoa.
Nhìn những đôi nam nữ trẻ tuổi gặp nhau bên bờ sông.
Những chiếc đèn hoa màu hồng như thác nước, từ Dải Ngân Hà rơi xuống, trôi qua tim ta rồi lướt vào giấc mơ.
Xa xa vọng lại tiếng hát thanh tao, như thể ta đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Trong lòng không khỏi cảm thán, nếu Lục Minh Vũ ở đây thì tốt biết bao.
Khi thuyền đi qua dưới cầu, những cánh hoa đỏ rơi xuống.
Ta ngửa mặt lên hít lấy hương thơm, nhưng trong ánh sáng lấp lánh, ta chợt thoáng thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Dáng người cao lớn thẳng tắp, quý phái và thanh nhã.
Gió đêm thổi qua tà áo trắng như trăng, đôi tay thon dài, các khớp ngón tay rõ ràng, đưa về phía ta.
“Ninh Ninh, lâu rồi không gặp.” Lục Minh Vũ mỉm cười nơi khóe mắt.
Ta sững sờ trong chốc lát, tưởng mình đang ở trong mơ.
Sợ rằng sẽ giật mình tỉnh dậy, niềm vui cũng bị ta kìm nén hết mức.
Cho đến khi hắn véo nhẹ má ta một cách yêu chiều, tự mình thừa nhận chưa chết, ta mới lao vào lòng hắn, đấm mạnh vào ngực hắn.
Nỗi uất ức tựa như dây leo điên cuồng bám chặt.
Nó nuốt chửng hết lý trí của ta, mang theo vị chua chát không bờ bến trào dâng lên khóe mắt.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống như những hạt chuỗi bị đứt.
Bàn tay chai sần dịu dàng lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt ta, Lục Minh Vũ đau lòng nâng niu khuôn mặt ta và hôn lên đó.
Thì ra, hắn đã sớm biết kế hoạch của hoàng đế, cũng biết rõ hoàn cảnh khó khăn của ta.
Vậy nên hắn thuận theo kế hoạch, cùng hoàng thượng đóng vở kịch này, để nhử những kẻ thuộc Ngân Nguyệt Lâu ra rồi nhổ tận gốc.
Còn về tàn dư của chúng, hắn đã sớm để lại ám vệ bảo vệ ta.
Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, hắn mới giả chết thoát thân và lập tức lên đường tìm ta.
“Ninh Ninh, nàng thấy ngôi nhà có hài lòng không? Đó là được xây theo bản phác thảo của nàng đấy.
“Cảm giác tự do thế nào?
“Nếu hai điều ước của nàng đã thành hiện thực rồi.” Hắn hôn lên hàng mi long lanh của ta, dịu dàng nói: “Giờ đến lượt điều ước của ta, được không?”
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, phản chiếu trong đáy mắt chàng, tựa như từng cây từng cây hoa bạc nở rộ.
Ta thoáng thấy tà áo của hắn sờn rách, chính là dấu vết cho thấy hắn đã vội vã đuổi theo ta.
Trong lòng ta như có ngàn hoa nở rộ.
Ta nghĩ, trên đời này chắc chắn luôn có một người, sẵn sàng vì ngươi mà vượt qua ngàn núi vạn sông.
Còn điều ngươi cần làm, là dũng cảm yêu thương.
Mười ngón tay đan xen, Lục Minh Vũ cúi xuống.
Nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng chạm lên khóe môi, trong mắt chàng ngập tràn yêu thương.
“Ta đã nói rồi, nếu đã trêu chọc ta, thì sẽ không thể chạy thoát nữa.
“Vậy chúng ta cứ dây dưa một đời đi.”