Ninh Vũ - Chương 3
9
Đại phu nói với giọng điệu bình thản, nhưng khiến ta cảm thấy vô cùng khó xử.
Sau sự việc, Lục Minh Vũ đã tăng cường thủ vệ trong phủ, nhưng lại không một lần ghé qua viện của ta.
Nhưng bên phía Tạ Thành không thể chờ lâu được nữa.
Nếu không sớm nhận được mật thư, có lẽ dưới áp lực từ Ngân Nguyệt Các, vụ án oan này sẽ sớm được ấn định.
Khi nghe tin Lục Minh Vũ trở về phủ, ta lập tức dậy chuẩn bị trang điểm.
Thoa một lớp hương cao hoa đào, mặc bộ y phục màu đỏ gạch nhẹ nhàng, chải tóc đen, ta đi về phía thư phòng.
Nghe thấy những lời bàn tán phía sau.
“Ả hồ ly tinh này còn khiến Vương gia khổ sở chưa đủ sao?”
“Nói gì mà không hứng thú với Nhiếp chính vương phi, vừa nghe thấy đại nhân trở về đã vội vàng chạy tới.”
“Ta phi, thật không biết xấu hổ!”
Ta siết chặt các ngón tay đang giấu trong tay áo, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
Khuôn mặt có nghĩa lý gì đâu?
Con người phải sống trước rồi mới tính đến chuyện khác.
Gió đêm lùa nhẹ, ta nhẹ nhàng quỳ gối bên ngoài thư phòng, nói rằng đến để xin lỗi.
Lục Minh Vũ ban đầu không muốn gặp, nhưng sau khi nghe ta ho khan lần thứ ba, vẫn đồng ý.
Cánh cửa mở ra, trong phòng ấm áp.
Hắn đang cầm bút luyện chữ, ánh nến lay động, làm mềm đi hình dáng cứng rắn.
“Chuyện gì?”
Ta không trả lời, chỉ cúi đầu nghiền mực.
Hương thơm từ hương cao tỏa ra trong không khí, tay áo trượt xuống lộ ra một bờ vai thơm ngát.
Lục Minh Vũ tựa người vào ghế, lười biếng mở mắt nhìn ta: “Ôn Ninh, đừng phí tâm tư nữa, ta sẽ không giúp nàng cứu Tạ Thành.”
Ta ngoan ngoãn đáp: “Biết rồi, nhưng hắn không quan trọng bằng chàng.”
Ngón tay ta lần dọc theo cánh tay, nhẹ nhàng điểm vào chỗ hầu kết đang chuyển động của hắn.
“Ta đến chỉ để xem vị hôn phu bị thương của mình không được sao?”
Ánh mắt Lục Minh Vũ trở nên âm u.
“Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa, nếu đã động đến ta, thì đừng mong thoát được.”
Tình cảm mập mờ như dây leo cuồng nộ lan tỏa.
Ta khẽ cười, vuốt ve bờ môi đỏ mọng của hắn.
“Được thôi, vậy chúng ta cứ dây dưa một đời đi.”
Eo ta bị hắn nắm chặt, ta dán sát vào ngực nóng bỏng của hắn.
Cảm giác như trời đất đảo lộn, ta bị ôm lên án thư.
Bút mực và giấy rơi lả tả, hơi thở thuộc về hắn lan tỏa khắp nơi.
Mắt ta nhìn chằm chằm, sắp bị dục vọng chiếm lĩnh.
Nhưng Lục Minh Vũ bỗng dừng lại, kéo áo ngoài trùm lên đầu ta.
“Ôn Ninh, ta không phải là con chó mà nàng gọi là tới, đuổi là đi.”
Hắn nỗ lực kiềm chế sự kích động, chôn vùi mình trong cổ ta mà thách thức: “Nếu thật sự có thành ý, vậy ngày mai thành hôn với ta đi.”
Nghe thấy ta khẽ ừ một tiếng, thân hình Lục Minh Vũ lập tức cứng lại.
Như sợ ta hối hận, hắn để nguyên y phục mà ôm ta đi ngủ.
Giữa đêm, hắn lẩm bẩm hỏi ta, muốn có lễ phục như thế nào.
“Ninh Ninh, giờ ta đã có tiền, có thể tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho nàng rồi.”
Hương thơm từ hương cao trong tay ta lan tỏa, nhưng miệng lại chua xót.
Khi xác nhận hắn đã ngủ say, ta lén lút lấy ngọc bà, chuẩn bị vào thư phòng đánh cắp mật thư.
Vừa đến bên cửa, chân ta đã bị trói lại.
Nhìn xuống thì thấy là một sợi dây đỏ.
Đầu dây còn lại đang nằm trong tay Lục Minh Vũ.
Lúc này hắn nằm nghiêng trên giường, chống đầu cười nhìn ta: “Chạy đi, sao không chạy nữa?
“Chẳng lẽ không nỡ rời xa ta sao?
“Nếu Ninh Ninh đã không giữ lời hứa, vậy thì phải trừng phạt… Nàng còn nợ ta đêm động phòng, vậy thì trả trước đi.”
10
Giống như hai con cá mắc cạn, si mê quấn quýt lấy nhau, cố gắng chiếm đoạt từng tấc da thịt của đối phương.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn lất phất rơi.
Ta đã mệt mỏi đến mức không thể khóc, nhưng Lục Minh Vũ vẫn không biết mệt mỏi mà tiếp tục đòi hỏi.
Sau đó, sính lễ như nước chảy tràn vào tiểu viện, khắp vương phủ treo đèn kết hoa, một màu vui tươi.
Còn ta dưới chiếc khăn che mặt lại lo lắng không yên.
Những thứ dưới người như hạt đậu phộng hay táo đỏ như mọc gai, khiến người ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Nhìn ngày hành hình đã gần kề, mà mật thư vẫn chưa đến tay, ta đang tính toán xem phải làm thế nào để chạy trốn.
Chưa kịp nghĩ thêm, đột nhiên, hai tiếng bịch bịch, thủ vệ ngã nhào xuống đất.
Chiếc khăn che mặt bị một bàn tay giật ra, thấy Hồng Cẩm tức giận: “Ả hồ ly tinh đáng ghét, thật không nên để ngươi sống!”
Nói rồi nàng ta vung kiếm chém tới.
Ta xoay người đón lấy, dùng kiếm phá dây buộc ở cổ tay, chỉ chớp mắt đã xoay chuyển tình thế.
“Đừng vội mà.” Nhẹ nhàng đè vào mạch môn của nàng ta, “Không phải ngươi rất yêu Nhiếp chịn vương sao? Cho ngươi cơ hội cưới hắn, thế nào?”
Người dưới thân dừng lại một chút: “Ngươi tốt bụng như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải miễn phí.” Ta buông tay, nhét khăn che mặt vào tay nàng ta, “Giúp ta lấy mật thư, ta sẽ làm một chiếc mặt nạ cho ngươi.
“Từ nay về sau, ngươi làm vương phi, ta sẽ ẩn dật nơi thôn quê, sống chết không gặp lại nhau.”
Hồng Cẩm suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý.
Chỉ là nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ, “Vương gia đúng là có mắt như mù, thật lòng đối đãi với ngươi còn không bằng cho chó ăn, ít nhất chó còn biết cảm ơn.”
Lễ phục lộng lẫy được đưa ra, đổi lại là một mảnh giấy mỏng manh.
Ta nhếch miệng cười, cúi người chui qua lỗ chó, lẩn vào bóng đêm tĩnh mịch.
Cuối cùng ngoái đầu nhìn về bức tường cao.
Bên trong ấm áp, tiếng chúc mừng không ngừng.
Bên ngoài mưa lạnh từng hạt, hòa thành từng giọt nước mắt đắng cay.
“Lục Minh Vũ, tân hôn vui vẻ.”
Ta lẩm bẩm nói.
11
Gửi mật thư đến Đại Lý Tự.
Ngay lập tức, thị vệ đông như kiến, bao vây chặt chẽ quanh ta.
Ném phi tiêu, khó khăn thoát thân.
Khi rút được mũi tên gãy trên vai ra, ta mới nhận ra đuôi tên khắc biểu tượng Ngân Nguyệt Các.
Hóa ra Đại Lý Tự đã bị thâm nhập.
Hiện tại muốn minh oan cho Tạ Thành, e rằng khó như lên trời.
May mắn Ngân Nguyệt Các định dùng hắn ta làm mồi, muốn bắt gọn ta, chỉ cần ta không bị bắt, hắn ta sẽ tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.
Ta thuê một số người có hình dáng giống ta, cải trang thành ta ra khỏi thành lang thang khắp nơi.
Còn ta ẩn mình trong quán rượu trong thành, chờ thời cơ cứu viện tốt nhất.
Vô tình nghe thấy khách nhân trêu ghẹo, ta mới biết Nhiếp chính vương điên rồi.
Ngày đại hôn tự tay đập tan phòng tân hôn không nói, còn la hét vương phi chạy trốn, hiện giờ đang dẫn quân đi lùng kiếm.
Trong lòng ta căng thẳng, suýt nữa làm vỡ bát đũa.
Xem ra kinh thành này không thể ở lâu được.
Ta ngay lập tức kiểm tra ám khí, chuẩn bị cướp ngục, may mắn mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng ta không dám lơ là, nắm chặt tay Tạ Thành chạy một mạch, mãi đến khi ở ngoại ô thành mới dám buông tay.
Lúc này toàn thân Tạ Thành đầy thương tích, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ của thiếu niên từng sống buông thả.
Thấy hắn ta nhăn mặt, ta vội lùi lại, giải thích:
“Tạ huynh, vừa rồi tình huống cấp bách, không thể không…”
“Yên tâm, từ giờ trở đi, ta sẽ không quấn lấy huynh nữa, khiến huynh ghét bỏ.”
Tạ Thành nhíu mày chặt lại: “Muội muốn đi?”
Đôi tay dài ôm chặt ta, kéo ta vào lòng, “Không, không thể, dù đi đâu cũng phải đưa ta…”
“Đưa ai?”
Cánh cửa đột nhiên bị đập vỡ, ánh lửa bên ngoài bùng cháy.
Lục Minh Vũ kéo dây xích từ đám đông bước ra: “Nàng ra ngoài sao không thông báo một tiếng, để bổn vương dễ tìm?”
Hắn khẽ nở nụ cười, nhưng không có chút ánh sáng trong mắt.
Ánh mắt rơi vào tay Tạ Thành đang ôm ta, lập tức trở nên lạnh lẽo: “Ồ, đang làm phiền hai người tình tứ sao?”
Cảm giác áp lực mạnh mẽ ập đến.
Lục Minh Vũ lạnh lùng cười nhạo: “Ôn Ninh, ngoan ngoãn theo ta về, ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không…”
Dây xích cọ xát trên đá phát ra âm thanh kim loại chói tai.
“Bổn vương không ngại mang thêm tiếng xấu cướp tình đâu.”
12
Ta bị giam giữ trong phủ Nhiếp chính vương.
Lục Minh Vũ rầm rộ tổ chức hôn lễ, lấy tính mạng của Tạ Thành ra đe dọa ta phải phối hợp.
Khi vén khăn voan lên, trong ánh mắt hắn thoáng hiện lên sự kinh ngạc, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.
Hắn từ từ đưa ly rượu giao bôi đến.
Ta quay mặt đi, không chịu uống, vung tay áo làm đổ chén rượu.
“Lục Minh Vũ, thả ta đi, chúng ta vốn không cùng đường!”
Thấy hắn lại chậm rãi đưa đến một chén khác.
Ta liền hất chiếc bình rượu xuống đất, lớn tiếng mắng: “Ngươi không hiểu tiếng người à? Hôn nhân cưỡng ép sẽ không bao giờ viên mãn!
“Huống hồ trong lòng ta đã có người khác, ngươi không có cơ hội nữa!”
Lần này, Lục Minh Vũ cuối cùng cũng nổi giận.
Bàn tay lớn của hắn bóp lấy sau gáy ta, hung hăng cắn xuống, đau đến nỗi ta phải rên rỉ.
“Ôn Ninh, nàng cứ mạnh miệng đi, Tạ Thành đã khai hết rồi, các người vốn không có liên quan gì cả.
“Nàng chẳng qua không muốn liên lụy ta.
“Một Ngân Nguyệt Các nhỏ bé, ta đường đường là Nhiếp chính vương, muốn bảo vệ một nữ nhân thì có gì khó?”
Ta còn định cãi lại, nhưng hắn đã hết kiên nhẫn, mạnh mẽ ngăn miệng ta lại, truyền rượu ấm vào.
Bàn tay to của hắn bóp chặt lấy eo ta, như muốn hòa tan ta vào cơ thể hắn.
Cuối cùng, trong sự tấn công của hắn, ta cũng bỏ cuộc, không còn sức chống đỡ.
Cùng với những đợt sóng dâng trào, lần này đến lần khác ta chìm đắm trong ánh mắt sâu thẳm của hắn.
…
Sau hôn lễ, Lục Minh Vũ đối xử với ta vô cùng tốt.
Không những thỏa mãn mọi mong muốn của ta, mà còn âm thầm giải quyết không ít kẻ truy sát, giúp ta có cuộc sống bình yên và hạnh phúc.
Nhưng trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy bất an.
Vừa sợ lại gây hại cho hắn, vừa sợ bản thân sẽ quen với sự tốt đẹp này, từ đó nguyện lòng cắt đứt đôi cánh, mãi mãi chìm đắm trong góc nhỏ của hậu trạch.
Khi bị phát hiện lén uống thuốc tránh thai, ta lo lắng đến mức gần như bóp vỡ bát thuốc.
Tưởng rằng Lục Minh Vũ sẽ nổi giận.
Nhưng hắn chỉ tự cười khổ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ tổn thương: “Tại sao nàng không muốn có con với ta?
“Có phải chê ta tay dính quá nhiều máu, làm điều ác quá nhiều?
“Hay… nàng không thích ta?”
Ngón tay ta giấu trong tay áo siết chặt lại, nhưng mãi chẳng thể nói ra sự thật, ta sợ nếu có con, cuộc đời này sẽ bị giam cầm trong bốn bức tường này mãi mãi.
Ta không thể từ bỏ khát vọng về phương xa.
Gió trên thảo nguyên Tây Bắc thổi suốt đêm trong tâm trí ta, dòng suối trong lành từ phía Đông luôn hiện lên trong đầu, tiếng chim yến líu lo ở phương Nam không ngừng vang bên tai.
Từ khi có ký ức, ta đã luôn bị bao phủ bởi cái nghèo và cái chết, chưa từng có một khoảnh khắc tự do nào.
Sau khi bước vào Ngân Nguyệt Các, ta bị nhốt trong căn phòng tối tăm, liên tục phải đấu đá với những đứa trẻ khác, chỉ để sống sót.
Nhưng kẻ sống sót cuối cùng, cũng chỉ là một con rối bị giật dây.
Một ngày nào đó bị các chủ bỏ rơi, chỉ cần đẩy nhẹ, ta sẽ rơi vào biển lửa, hóa thành một làn khói bụi.
Ta ghét cảm giác đó.
Ta muốn rời xa trần thế hỗn loạn, sống một cuộc đời bình yên theo ý mình.
Thấy ta không nói gì, Lục Minh Vũ chấp nhận số phận, nhắm mắt lại, hắn nhét bát thuốc nóng vào lòng ta, giọng run rẩy:
“Uống thuốc nhiều sẽ hại thân, sau này ta sẽ không ngủ ở đây nữa.”
Hôm đó bóng lưng hắn rời đi trông thật thê lương.
Ta đứng nhìn hắn biến thành một chấm đen dưới ánh hoàng hôn, như có một sợi dây mảnh nối liền giữa chúng ta.
Khoảnh khắc hắn biến mất, sợi dây đứt ra, khiến trái tim ta đau đớn đến máu thịt lẫn lộn.
Ta cứ tưởng chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ, nghĩ rằng ngày hôm sau mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Không ngờ đó lại là lời vĩnh biệt.
Sau này, ta thường hối hận, có lẽ lúc đó nếu nói hết ra, bây giờ sẽ không chỉ có thể gặp hắn trong ký ức.
Hôm đó, chắc hắn đau lòng lắm.
Nếu không, sao bao lâu rồi, hắn vẫn không chịu vào giấc mộng của ta?