Ninh Vũ - Chương 1
1
Khi Nhiếp chính vương Lục Minh Vũ bước qua lớp tuyết phủ đến, ta vừa trộm mật hàm thất bại, đang bị thị vệ trói đánh trong viện.
Vết thương chồng chất, da thịt rách toạc, giống như một đóa hoa mạn đà la đỏ thẫm nở rộ trên cơ thể.
“Bẩm Nhiếp chính vương, tên trộm này không chịu khai.”
Lục Minh Vũ khoác áo choàng da hồ ly màu bạc, đạp lên lưng thị vệ mà ngồi xuống.
Ba năm không gặp, hắn giờ đã là Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, quyền lực ngang trời, chỉ dưới một người mà trên vạn người.
Thanh nhã mà kiêu sa, lạnh lùng xa cách.
Sự dịu dàng trong đôi mắt đã sớm tan biến, chỉ còn lại khí thế bức người của kẻ đứng trên cao, khiến ai nấy không khỏi run sợ.
Còn ta, so với ngày xưa, càng thêm tàn tạ và khốn cùng.
Vô thức co rúm người lại, bên trên vọng xuống giọng nói lạnh lẽo của hắn.
“Tiếp tục.”
Thị vệ nhận lệnh, nuốt nước bọt, rồi vung mạnh chiếc roi sắt vào vai ta.
Tiếng xương vỡ vụn vang lên, máu đỏ từ từ chảy ra.
Ta không nhịn được, đau đớn kêu thành tiếng.
Bàn tay đang lật giở mật thư của hắn dừng lại, Lục Minh Vũ uể oải nhướng mi.
Ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu đến khiến ta sững sờ tại chỗ.
Bị thô bạo túm tóc kéo đến trước mặt hắn, ta mới bừng tỉnh. Trong giây tiếp theo, ta thấy bàn tay thon dài của hắn thẳng thừng vươn đến.
“Vương gia.” Nữ tử mặc y phục đỏ đứng sau hắn duyên dáng bước lên.
Tóc đuôi ngựa buộc cao, nhan sắc rạng rỡ, kiêu sa.
Đó là Hồng Cẩm, tâm phúc đắc lực nhất của hắn.
Nàng ta cúi người tựa vào vai Lục Minh Vũ, cười khẽ ghé tai trêu đùa: “Làm như vậy, chẳng lẽ ngài nghi ngờ tên trộm này là cố nhân?
“Nghe nói trước kia khi ngài gặp nạn từng được một thôn phụ cứu giúp, sau đó nàng vì theo đuổi một lang quân giàu có mà không ngại móc tim ngài.
“Chẳng lẽ bao năm qua, ngài vẫn chưa quên được nàng sao?”
Như nghe thấy trò cười, Lục Minh Vũ cười lạnh thu tay về.
“Nàng ta cũng xứng sao?”
2
Như có tảng băng cứng ngắc chèn vào ngực, lòng nghẹn ngào đến khó chịu, cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Hồng Cẩm nhìn ta từ trên cao, khinh bỉ nói: “Cũng phải, nữ nhân độc ác như vậy.
Ai cũng có thể giết chết.”
“Giết?” Lục Minh Vũ nhấn mạnh chữ này, vỗ tay cười lớn, “Thế thì quá dễ dàng cho nàng ta rồi, ta muốn nàng ta sống, phải chịu đủ mọi dày vò.”
Từng câu từng chữ của hắn như những chiếc kim thép, đâm nát từng đốt xương sống của ta.
Cảm giác nghẹt thở lan khắp cơ thể, như con rắn độc quấn quanh và siết chặt.
Nhận được câu trả lời mình muốn, Hồng Cẩm hài lòng rời đi, trước khi đi còn ghé tai mỉa mai:
“Muốn tranh giành người với ta, tự nhìn lại bản thân xem mình có đáng không.”
Sau đó nàng ta đặc biệt dặn dò thị vệ phải tra khảo nghiêm khắc.
Thị vệ không dám chậm trễ, lập tức dùng kìm gắp một thanh sắt nung đỏ từ trong than hồng, tia lửa bắn ra tứ phía, xèo xèo vang lên.
Hướng thẳng về phía má ta mà áp xuống.
Trong giây phút đó, không khí như đã ngập mùi da thịt cháy khét.
Trong cơn hoảng loạn giãy giụa, chiếc mặt nạ da người khẽ rơi xuống.
“Ôn Ninh, quả nhiên là ngươi.”
Lục Minh Vũ cười lạnh khinh bỉ.
Hắn chậm rãi rút cây roi sắt, ép mạnh vào cằm ta.
“Không phải ngươi đi nương tựa kẻ có tiền sao? Sao lại thành ra thế này?”
Đôi mắt đào hoa mà ta từng vuốt ve trong những giấc mơ vô số lần, lúc này tràn ngập sự khinh thường.
Tim ta như bị một bàn tay lớn bóp chặt, đau đến nỗi hơi thở rối loạn.
Hốc mắt nóng lên, sắp rơi nước mắt.
Ta đột nhiên quay mặt đi, quên mất rằng cằm mình đang bị cây roi sắt kìm chặt, gai trên roi cắm sâu vào da thịt, máu tươi rơi xuống đất như những hạt châu.
“Giả vờ đáng thương sao, ngươi tưởng ta còn dễ bị lừa như xưa?” Lục Minh Vũ nhếch môi cười giễu cợt, “Không phải ta đã cảnh cáo ngươi đừng bao giờ xuất hiện nữa sao?
“Quên rồi à?”
Những ngón tay lạnh lẽo của hắn kéo tay ta, đặt lên ngực hắn.
Ở đó có một vết sẹo vặn vẹo và ghê rợn bò qua.
“Ba năm rồi, Ôn Ninh.” Đôi mắt Lục Minh Vũ đầy hận thù, tay hắn càng siết chặt, “Một nghìn lẻ chín mươi lăm ngày đêm, ta chưa bao giờ quên nhát dao ngươi đâm vào tim ta.
“Ngươi nợ ta, ngươi định trả thế nào đây?”
3
Cổ tay ta dường như bị nghiền nát.
Ta há miệng muốn giải thích, nhưng không thể thốt ra lời.
Cảm xúc dâng trào dữ dội, mắt ta tối sầm lại, lập tức mất ý thức.
Trong cơn mê man, ta mơ về quá khứ khi còn là một sát thủ tại Ngân Nguyệt Các.
Khi đó, ta giả dạng thành một thôn phụ bán thân chôn cha, quỳ trước phủ lão thừa tướng độc ác đã làm nhiều chuyện xấu xa để ám sát ông ta.
Lão thừa tướng háo sắc, thấy dung mạo ta khá xinh đẹp, liền háo hức muốn thu nạp ta vào phòng.
Ta giả vờ chiều theo, tay trong tay nắm chặt con dao giấu trong tay áo.
Đang định ra tay thì cánh tay ta bị kéo mạnh.
Ngay sau đó, một túi bạc vụn ném vào tay ta.
Thiếu niên thuần khiết như ánh trăng, Lục Minh Vũ khoác áo xanh lam nhìn ta, nhìn ta cười.
“Cô nương, tiền này tiểu gia ta trả, đừng làm chuyện tổn thương chính mình!”
Giây phút ấy, như thể tất cả ánh sáng trên đời đều tụ hội trên người hắn.
Bên tai là tiếng tim đập thình thịch.
Tới khi hoàn hồn, cơ hội đã qua mất, ta đành chờ đến đêm đột nhập phủ, ám sát lần nữa.
Nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy phục kích.
Hoảng loạn chạy trốn vào tầng hầm, ta bắt gặp Lục Minh Vũ ngã ngồi giữa đám xác chết.
Cẩm y nguyệt bạch nhuốm đầy máu tươi, trong vòng tay hắn là người tổ mẫu đã mất, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Ta không khỏi cảm thấy đau nhói trong tim.
Không ngờ do lòng tốt vào ban ngày của hắn, hắn đã bị lão thừa tướng ghi hận, khiến gia đình gặp phải cảnh hoạn nạn này.
Cơn giận dữ bùng lên trong não bộ, tay run rẩy vung kiếm chém đứt dây xích.
Ban đầu, một mình ta đã đủ khó khăn trong vòng vây, vậy mà giờ đây lại kéo theo hắn thoát ra ngoài.
Chỉ có điều, cái giá phải trả là ta trúng phải quá nhiều mũi tên độc, từ đó mỗi khi trời mưa, cơ bắp lại đau nhức co rút.
Lục Minh Vũ bị thương rất nặng, suốt nhiều ngày sốt cao hôn mê.
Sau khi sắp xếp cho hắn ở thôn Mục Vân, ta đã thức cả đêm đi tìm danh y, trèo đèo lội suối, gặp không ít chướng ngại mà cuối cùng cũng kiếm được dược liệu.
Nhưng hắn vẫn giữ ý chí muốn chết, môi mím chặt không chịu ăn uống gì cả.
Thấy tình hình ngày càng xấu đi, ta liều mình, ngửa đầu đổ thuốc vào miệng hắn, rồi cúi xuống cạy môi hắn ra để truyền thuốc.
Lục Minh Vũ tỉnh lại vào ngay lúc đó.
Bị ánh mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm, tim ta như ngừng đập, đang lúng túng không biết nên giải thích thế nào, thì nghe thấy tin hắn mất trí nhớ.
Để che giấu thân phận, ta đã nói dối rằng mình là thê tử chưa cưới của hắn, ta bị thương là vì cứu hắn khỏi bị hổ tấn công.
Lục Minh Vũ đã tin tưởng ta.
Hắn không yên tâm kéo lấy tay áo ta, cẩn thận nói: “Ta nằm, mơ thấy ác mộng, mơ thấy rất nhiều người đã rời bỏ ta.”
“Nàng… sẽ mãi mãi bên ta sao?”
Cảm giác như có một viên đá nặng đè trên lồng ngực.
Im lặng một lúc, ta nở một nụ cười gật đầu.
Ngón tay nhỏ móc lại với nhau, lời thề vừa mới được thốt ra.
Nghe thấy hắn gọi tên người thân trong mơ, ta không khỏi hơi thở ngưng trệ, thở dài nặng nề.
Ta bước vào sân, tắm mình trong ánh trăng bạc, miệt mài mài dao trên nền đá xanh.
Thôi vậy.
Việc buồn lòng này, hắn quên đi cũng tốt.
Nếu đã là ta liên luỵ hắn, vậy thì để ta báo thù cho hắn.
4
Ngày ám sát thành công Tể tướng, ta bị quân lính truy đuổi khắp nơi.
Đúng lúc mưa bão ập xuống, đùi bỗng nhiên mất cảm giác, ta lăn từ đỉnh núi xuống tận đáy vực.
Bị mắc kẹt trong vũng bùn, toàn thân đau đớn như muốn vỡ vụn.
Trời dần tối, tiếng sói tru càng lúc càng gần.
Do mất máu quá nhiều, ý thức bắt đầu tan rã, e rằng hôm nay sẽ bỏ mạng tại đây.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.
Nín thở, ta đưa tay sờ vào thanh kiếm mềm bên hông.
Kiếm phong xé toang đám cỏ, nhưng lại lộ ra khuôn mặt lo lắng của Lục Minh Vũ.
Chỉ trong nháy mắt, một lực mạnh từ bên hông kéo ta lại, khiến ta ngã mạnh vào vòng tay rắn chắc của hắn.
Hơi thở ấm áp run rẩy bên tai: “Ninh Ninh, ta cứ nghĩ nàng cũng sẽ bỏ ta mà đi.”
Những giọt nước mắt rơi xuống từ hàng mi dài, dậy lên từng đợt sóng trong lòng ta.
Được hắn đỡ vững vàng trên lưng, ta nghịch tóc đuôi của Lục Minh Vũ.
“Còn nhớ con hổ đã làm chàng bị thương không? Hôm nay ta đã lột da nó rồi, lợi hại không?”
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua những ngọn cỏ bông.
Người bên dưới khựng lại một chút, mỉm cười dịu dàng: “Ninh Ninh thật giỏi.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Ta không hài lòng, “Trong sách không phải đều lấy thân báo đáp sao?”
Tai hắn đột nhiên đỏ bừng, khẽ lắc ta lên, thì thầm lẩm bẩm: “Chẳng phải đã sớm rồi sao?”
Khi bước ra khỏi rừng, ánh trăng bỗng sáng rực, lúc này ta mới thấy rõ y phục rách nát của hắn, trên đó lấm tấm vài vết máu và bùn đất.
Chắc hẳn hắn đã đi khắp các đỉnh núi xung quanh tìm ta, chịu không ít khổ sở.
Trái tim ta bỗng nhiên sụp đổ.
Nhưng nghĩ đến vết thương của hắn còn chưa lành hẳn, nay lại thêm vết thương mới, ta không khỏi giận dữ, cắn mạnh vào vai hắn cho đến khi hắn liên tục thề sẽ nghỉ ngơi đàng hoàng, ta mới buông tha.
Nhưng Lục Minh Vũ vẫn không thể ngồi yên.
Mỗi ngày hắn không đọc sách thì cũng loanh quanh trong bếp, đổi đủ món ngon cho ta.
Thấy y phục ta rách nát, hắn lại học cách khâu vá từ hàng xóm, mỗi đêm đều vá lại cho ta.
Thấy ta bị thương, hắn đau lòng đến rơi nước mắt, cẩn thận bôi rượu thuốc lên vết thương: “Ninh Ninh, nàng không cần phải cực khổ như vậy.”
Ta lấy cớ phải lo cho gia đình để từ chối, thế là sáng sớm hôm sau, Lục Minh Vũ lén ra biển đánh cá, suýt nữa bị sóng lớn cuốn đi.
Tối đến khi trở về, dù thân thể lấm lem, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy sự đắc ý.
Hắn vỗ mạnh tiền bán cá lên bàn, như một chú chó vàng đang đợi được khen: “Ta cũng có thể lo cho gia đình này.”
Ánh nến xuyên qua đôi mắt hổ phách của hắn, tỏa ra hơi ấm, làm tan chảy trái tim ta như mật ong.
Những ngày tháng ấy bình yên và đẹp đẽ, ta chìm đắm trong đó, quên rằng mọi thứ rồi sẽ kết thúc.
Ngày hoàn thành nhiệm vụ, ta nhận được lệnh rút lui, yêu cầu xóa bỏ mọi dấu vết hành động.
Bao gồm cả con người.
Ta tranh thủ lẻn vào phòng lúc đêm khuya, chuẩn bị tay nải, rời đi trong im lặng.
Không ngờ ánh nến bỗng sáng rực, trước mắt là một màu đỏ đầy hỷ sự.
Lục Minh Vũ cười tươi kéo ta vào lòng:
“Ninh Ninh, nàng có nguyện ý làm thê tử ta không không?”
Khoảnh khắc đó, vòng tay hắn rõ ràng ấm áp, nhưng ta lại như rơi vào hầm băng.
“Ngươi ngốc à?” Ta liếc nhìn bóng đen ngoài sân, cố gắng đè nén giọng run rẩy, “Hôn ước chỉ là lừa ngươi thôi.
“Ngươi nghèo như vậy, làm sao xứng với ta?
“Còn không mau buông tay, đừng cản ta đi tìm lang quân giàu hơn!”
Lục Minh Vũ đứng sững tại chỗ.
Vẫn không cam lòng, hắn đỏ mắt cầu xin ta, thề sau này nhất định sẽ thành công.
Tiếng động thu hút sự chú ý của người ngoài sân.
Đó là Tạ Thành, đồng đội được Ngân Nguyệt Các phái đến hỗ trợ ta.
Hắn ta bước vào với vẻ khinh thường nhìn quanh bố trí trong phòng, vung kiếm chém nát hết các dải lụa đỏ.
“Ôn Ninh, đừng quên quy tắc, nếu muội không nỡ, vậy để ta ra tay.”
Kiếm vung thẳng tới, từng bước áp sát.
Ta cắn răng rút dao găm, quay lại đâm xuyên ngực Lục Minh Vũ.
Chất lỏng ấm áp chảy đầy đất.
Muôn ngàn vì sao rơi khỏi đôi mắt hắn, hóa thành những giọt lệ nóng bỏng, từng giọt rơi trên gáy ta, như muốn đốt cháy linh hồn.
Ta không dám ngẩng đầu, chỉ khàn giọng nói:
“Lần sau, đừng tin lầm người nữa.”