Niên Hoa Tố Cẩm - Chương 4
15
Tình thế đã đến nước , dù cam lòng, cuối cùng Cố Xương Văn cũng chỉ đành chấp nhận.
Hoàng đế tuyên bố sẽ làm chứng, lập tức yêu cầu và Cố Xương Văn ký giấy hòa ly ngay tại chỗ.
Trần Thư Tuấn rút từ trong ngực giấy hòa ly đã chuẩn sẵn, lập tức đưa cho .
Ta ký xong, Cố Xương Văn cầm tờ giấy mỏng tang, thân run rẩy ngừng.
Khi thấy chuẩn hạ bút ký tên, Lý Vinh Nương đột nhiên hét lớn:
“Yểu Yểu, Yểu Yểu con làm thế?”
“Đại tướng quân, Yểu Yểu hình như phát bệnh !”
Nghe vài lời, nhớ đến việc Cố Yểu Yểu bẩm sinh tâm mạch khỏe, vốn đã yếu ớt, ngờ hôm nay bất ngờ phát bệnh.
Cố Xương Văn lập tức lao đến bên cạnh Yểu Yểu, đau lòng thôi. Mọi vội vã một phen luống cuống, mới dập tắt cảnh hỗn loạn lúc .
Nhân cơ hội đó, Cố Xương Văn lấy lý do chăm sóc con gái, thời gian xử lý chuyện giữa và , nên kéo dài.
Trần Thư Tuấn yên tâm, kéo để ký giấy hòa ly.
Ta giữ y , nhẹ nhàng :
“Thôi , con trẻ ốm đau, lo lắng cũng là chuyện thường tình mà.”
Trần Thư Tuấn “hừ” một tiếng, :
“Rõ ràng là giả bệnh! Làm gì mà ốm ?”
Ta và lão phu nhân đều đầu y.
“Ta cũng để ý Lý Vinh Nương một lúc, thấy nàng từ đầu đến cuối đều dõi theo nàng và Cố Xương Văn. Khi chuẩn ký giấy hòa ly, nàng vẻ căng thẳng, liền khẽ bóp vai Cố Yểu Yểu một cái, con bé ngay lập tức liền kêu đau.”
Ta bảo:
“ chỉ dựa điều đó mà là giả bệnh thì .”
“Chuyện kinh nghiệm. Ta và Tùng ca nhi từng thử qua nhiều lần, chỉ cần hiệu, Tùng ca nhi sẽ phối hợp ngay…”
Nói đến đây, Trần Thư Tuấn phát hiện ánh mắt đã trừng tới.
“Thảo nào, hóa và Tùng ca nhi thường xuyên diễn trò chứ gì?”
Trần Thư Tuấn biết lỡ lời, vội vàng cầu xin:
“Tỷ tỷ… Tỷ tha cho …”
16
Về nhà họ Cố, liền sai quản gia bắt đầu thanh lý gia sản, mang phần thuộc về và lão phu nhân hết.
Dẫn theo Trần Thư Tuấn, lão phu nhân, và Tùng ca nhi chuyển ngoài ở.
Tùng ca nhi dài trong lòng lão phu nhân, bà phe phẩy quạt xua muỗi, nhưng vẻ tâm trí để . Nhìn thấy , lòng khỏi xót xa.
“Mẹ, nếu mẹ nhớ nhung đại tướng quân, để Thư Tuấn đưa mẹ sang phủ tướng quân ở vài ngày cũng .”
Lão phu nhân vội vàng ngắt lời, hiệu khẽ:
“Đừng để Thư Tuấn thấy chuyện của Xương Văn, giờ như quả pháo, thấy cái tên đó là nổ tung.
“Mẹ chỉ đang hối hận. Biết năm xưa nhận con làm con gái, cũng chẳng đến nỗi hôm nay thành thế .”
“Mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Hiện giờ chẳng ?” Ta bóc một quả quýt đưa cho bà.
Tùng ca nhi ngửi thấy mùi quýt, liền đưa tay lên, miệng líu ríu:
“Mẫu thân, con cũng ăn quýt.”
Ta vỗ nhẹ tay nó:
“Không .”
Rồi đưa quả quýt cho lão phu nhân.
Lão phu nhân thương cháu, miếng đầu tiên vẫn là đút cho Tùng ca nhi.
Chỉ là dạo gần đây, bất kể phái qua nhắc nhở Cố Xương Văn ký giấy hòa ly, luôn tìm đủ mọi lý do thoái thác.
Đến tiệc sinh nhật của Tùng ca nhi, Trần Thư Tuấn mời nhiều bằng hữu đến, bọn họ ăn uống tặng cho Tùng ca nhi ít đồ lạ. Nó vui mừng đến nhảy cẫng lên, suýt nữa trèo lên nóc nhà.
chẳng vui bao lâu, nụ của Tùng ca nhi lập tức biến mất, ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ với Trần đại gia.
Ta mới nhận Trần đại gia đã đến, liền cùng Thư Tuấn bước tới nghênh đón, :
“Đại ca đến .”
Dù là ruột, tính cách giữa Trần đại gia và Thư Tuấn khác một trời một vực. Trần đại gia gương mặt nghiêm nghị, cả cứng nhắc, ánh mắt hôm nay còn vẻ khó chịu. Quét mắt qua một lượt, ông :
“Đệ , biết giờ còn thể gọi như ?”
Hóa Trần đại gia tới để tính sổ.
Trần Thư Tuấn vội bênh vực :
“Đại ca, hôm nay nóng nảy như thế? Đừng năng như với nương tử của .”
Trần đại gia ánh mắt sắc bén như chim ưng, liếc Trần Thư Tuấn, lạnh giọng:
“Dạo bận quá, mới biết nàng với còn hòa ly. Đệ bây giờ cứ mập mờ theo nàng thế , coi ?”
“Đệ , tối đa nửa tháng, nàng cho Nhị Lang một câu trả lời rõ ràng.”
“Đại ca, dù Nhược Hàn cho câu trả lời , vẫn theo nàng !”
Trần Thư Tuấn ngắt lời, khéo léo một hồi, cuối cùng mới tiễn về.
Lão phu nhân ôm Tùng ca nhi, cả buổi chẳng dám gặp Trần đại gia, sợ ông lôi trách móc.
Đến tối, khi mọi đã về hết, Tùng ca nhi kéo tay phòng nó. Những món quà chất thành đống như núi nhỏ, Tùng ca nhi chắp tay cúi lạy .
“Mẫu thân, bà ngày sinh thần của con là ngày khổ nạn của mẫu thân. Sinh con đã dễ, con xin dập đầu cảm tạ mẫu thân. Quà sinh nhật con xin chia một nửa tặng .”
Tùng ca nhi khai tâm sớm, thông minh lanh lợi. Ngoài việc đôi khi nghịch ngợm, chẳng điều gì . Nghe nó những lời ấm lòng, nước mắt kìm mà rơi, vội đỡ nó dậy.
“Coi chừng lạnh, quỳ như thế.”
17
Lúc , Trần Thư Tuấn bước , bế Tùng ca nhi lên, nhấc qua nhấc một lượt :
“Tiểu tử , nặng thêm ít đấy. Mau ngủ !”
Nói xong, y khoác lấy tay , định kéo ngoài.
Tùng ca nhi nháy mắt, tay nhỏ níu lấy ống tay áo , mềm mại :
“Mẫu thân, tối nay ngủ cùng Tùng ca nhi ? Tùng ca nhi mẫu thân kể chuyện.”
Hiếm khi thấy thằng bé ngoan ngoãn như , lòng mềm nhũn, đáp ngay:
“Được.”
Trần Thư Tuấn liền nhăn mày, nhân lúc để ý, làm mặt quỷ với Tùng ca nhi. cuối cùng y vẫn trơ mắt ôm thằng bé ngủ.
Ta kể cho Tùng ca nhi chuyện “Phong lang cư hư”, kể “Tiểu nhi bão trụ”. Vậy mà thằng bé chẳng tỏ vẻ buồn ngủ, vẫn ôm chặt lấy buông.
Trần Thư Tuấn chịu nổi, bèn gỡ tay Tùng ca nhi , ôm lấy bỏ .
Tùng ca nhi lập tức bật dậy, đuổi theo gào lên:
“Phụ thân, thật !
“Trả mẫu thân cho con!”
Trần Thư Tuấn màng đến, bế chạy như bay. Vào đến phòng, y đóng cửa cài then thật chặt.
Ta kinh ngạc, chỉ biết bảo y mau thả xuống. Trần Thư Tuấn dường như chẳng thấy mệt, vẫn ôm chặt lấy .
Ngoài cửa, Tùng ca nhi đã chạy đến, thở phì phò đập cửa:
“Mẫu thân, mẫu thân!”
Ta liếc Trần Thư Tuấn một cái, định lên tiếng thì y đã cúi đầu, dùng môi chặn lời .
Tùng ca nhi lóc ầm ĩ bên ngoài, làm kinh động đến lão phu nhân. Bà sai bế thằng bé về phòng , chuyện mới yên.
Còn Trần Thư Tuấn như chuyện gì xảy , gian.
“Trẻ con thì ? Cũng dám tranh mẫu thân với !”
Ta liếc y một cái, trách:
“Chàng còn là trẻ con ? Đến con trai mà cũng ghen?”
Trần Thư Tuấn khẽ vuốt lưng , nhẹ nhàng :
“Ai bảo tiểu tử cứ chiếm lấy nàng suốt?
“Tỷ tỷ, nàng đừng giận.
“Để kể chuyện cho nàng, ?”
“Chuyện gì?”
“Ngày xưa một ngọn núi, núi ngôi chùa, trong chùa một lão hòa thượng—”
Ta đỏ mặt, dù đã câu chuyện biết bao nhiêu lần, vẫn nhịn thuận theo lời y. Y thích náo loạn, mà cũng thích y như , cảm thấy trong lòng thoải mái, nhẹ nhõm.
Lão phu nhân từng , đây mới là cái gọi là thú lạc phu thê. Ta cũng hùa theo, hỏi:
“Vậy lão hòa thượng làm ?”
“Trộm ni cô!”
…
Sau đó, Trần Thư Tuấn kéo gối kê cho tựa cánh tay y. Hơi ấm từ y tràn khiến mặt nóng bừng.
Y thấp giọng mãi ngừng:
“Tỷ tỷ, thật sự thích nàng.”
Những lời khiến lòng như bay lên mây, chẳng đề phòng khi y bỗng hỏi:
“Tỷ tỷ, nàng còn thích Cố tướng quân ?”
Ta hiểu tính tình Trần Thư Tuấn, y ghen tuông, mà khi ghen thì loạn cả trời đất, chẳng dỗ . Nếu rõ, y khi tự làm khổ .
Ta bèn thật tâm bảo:
“Thư Tuấn, đã bao nhiêu lần , hiện giờ chỉ sống yên bên , nghĩ đến ai khác nữa.”
Lúc y mới yên tâm, hôn một cái, mới chịu thôi.
Hôm , lão phu nhân dẫn Tùng ca nhi cùng ăn sáng. Tùng ca nhi cũng chẳng thèm Trần Thư Tuấn, cố ý hất vai đụng qua, định chạy nhào lòng .
Lão phu nhân hiểu rõ, kéo tay chạy mất.
Vừa chạy, bà che miệng :
“Để cha con bọn họ tự giải quyết.
“Ta mới tặng ít đồ lắm, mang cho con, cho hai cha con nó .”
Lão phu nhân càng già càng giống trẻ con, khiến ở bên bà cảm thấy thật vui vẻ.