Niệm Niệm Sơn Hà - Chương 6
12.
Lễ phong hậu bắt đầu được chuẩn bị gấp rút, hai nữ nhi Minh gia cùng nhập cung năm đó, giờ đây một người sắp ngồi lên hậu vị, vẻ vang hơn bao giờ hết, một người bị giam vào lãnh cung, đ//iên đ//iên dại dại, khiến người ta thở dài cảm thán.
Hoài Nam vương và Thái hậu rõ ràng rất hài lòng với Khuông Ninh hiện tại, nhưng không biết rằng trước lễ phong hậu, hắn đã bí mật đến hai nơi.
Một là Nguyên Vũ cung nơi giam giữ Minh Dung, một là Vĩnh Khánh điện nơi thờ phụng tổ tiên.
Tại Nguyên Vũ cung, hắn từng bước tiến về phía Minh Dung, lưng nàng gầy yếu từ từ quay lại, tóc dài xõa ra, sắc mặt tái nhợt, không còn sức sống.
Hắn cảm thấy mắt cay cay, tâm trạng lẫn lộn gần như không kìm nổi, mất một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng tiến gần, vỗ về vai nàng, như nhiều lần trước, dịu dàng an ủi: “Cục bột nhỏ, nàng ở đây có lạnh không? Sống có quen không? Nếu nàng cần bất cứ thứ gì cứ nói với trẫm, trẫm sẽ…”
“Ta không cần gì cả…” Giọng nói trống rỗng cắt ngang lời Khuông Ninh, Minh Dung ngẩng đầu, cười khổ: “Ta chỉ cần tổ phụ, chỉ cần mọi người trong phủ Thừa tướng bình an, Hoàng thượng… có thể làm được không?”
Ra khỏi Nguyên Vũ cung, Khuông Ninh hít sâu, cầm đèn đến điện Vĩnh Khánh. Đứng trước bàn thờ tổ tiên, hắn thắp hương, mặt nở nụ cười, nhưng mắt đã đỏ lên.
“Không biết người dưới đó sống thế nào? Mỗi năm vào ngày Thanh Minh, ta đều sai người đốt thật nhiều tiền giấy cho người, nhưng không mang theo vài mỹ nhân giấy, theo tính cách háo sắc của người thì có thể trách ta, nhưng đã lớn tuổi rồi, ít ham muốn là tốt, chẳng phải bị rắn đ//ộc mỹ mạo đó hại còn chưa đủ sao?”
“Thực đáng tiếc, trên đời này làm gì có đứa con trai nào xui xẻo như ta? Người để lại một đống rắc rối đè lên vai ta, làm cho ta phải vật lộn, vài lần còn muốn đ//ập đầu vào quan tài của người, cùng người đi luôn, kết thúc mọi chuyện…”
Nhưng rốt cuộc không còn là tuổi trẻ ngông cuồng, quốc gia, gia quốc, quốc không có gia thì không phải là quốc, quốc đã sụp đổ, thì làm gì còn gia? Vương triều Đông Mộc của hắn, không thể để gian thần thao túng, dù có phải dùng hết hơi tàn, hắn cũng sẽ kiên trì đi đến cùng.
May thay, ngày đó đã không còn xa, vì thế, hắn từng bước thận trọng, liều m//ạng với hổ, đã chờ đợi quá lâu.
Gió thu thổi mạnh, dưới sự chú ý của đông đảo, đại điển phong hậu bị trì hoãn ba năm cuối cùng đã đến.
Tại yến tiệc, bách quan ngồi xuống, pháo hoa rực rỡ, chén rượu qua lại, vui vẻ náo nhiệt. Nhưng trong không khí ẩn chứa mối nguy hiểm, âm thầm sục sôi.
Minh Tuyết bước lên cầu thang với vẻ mặt tươi cười, quý phái, chuẩn bị nhận ấn phượng từ tay Khuông Ninh. Dưới ánh mắt của mọi người, Khuông Ninh với mái tóc đen và đôi môi mỏng, trong mắt lóe lên một tia hào hứng.
Ngay trong khoảnh khắc đó, hắn đã khéo léo tránh tay Minh Tuyết, ấn nút cơ chế, tay áo vung lên, một hộp gấm được phóng lên trời, kèm theo một tiếng nổ lớn.
Một quả pháo sáng nổ tung giữa màn đêm dày đặc, ngồi bên cạnh Hoài Nam vương, hai mắt Đoan Mộc Vũ co lại, lập tức đứng dậy, đá đổ bàn, rút k//iếm bạc, và những binh lính đã được mai phục từ trước tràn ra, mặc giáp sắt, lập tức bao vây mọi người, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có!
Tiếng ca múa ngừng lại ngay lập tức, trong hỗn loạn, Hoài Nam vương nhìn Đoan Mộc Vũ với vẻ căm phẫn, nghiến răng nói: “Hóa ra là Đoan Mộc Vũ, hóa ra ngươi lại là người của Ninh Đế!”
Đoan Mộc Vũ đứng trước đội Hổ Kỵ quân, gió thổi qua tóc, nâng cao k//iếm, mỉm cười lạnh lùng: “Kẻ tr//ộm móc phải bị xử án, kẻ c//ướp nước lại được phong hầu. Vương gia dám nảy sinh ý đồ phản nghịch, đầy tham vọng, làm những việc mà người khác không dám làm, thì cũng nên chuẩn bị cho ngày hôm nay. Làm việc bất nghĩa tất sẽ tự diệt!”
Sau hơn một ngàn ngày đêm kiên nhẫn, lén lút, hắn đã sống trong sợ hãi, chỉ chờ đợi ngày này!
Kế hoạch đã được lên từ ba năm trước, hôm nay cuối cùng có thể thu lưới !
Trong tai hắn vẫn như vang lên cuộc trò chuyện bí mật với Ninh Đế tại Vĩnh Khánh điện:
“Sau khi Minh Thừa tướng qua đời, lão già đã coi thần như tâm phúc, bảy phần binh quyền đều nằm trong tay thần. Hiện nay, hầu như quân đội của lão ta đã bị khống chế, các chư hầu Đông Tây Tứ Trấn cũng đã nhận được mật lệnh, dẫn quân đến nơi, trong ngày đại lễ, sẽ đến kinh thành. Chỉ chờ lệnh của bệ hạ, Hổ Kỵ quân của thần cũng đã chuẩn bị, chỉ còn chờ lệnh, giet quân phản tặc…”
13.
Ba năm trước, vào một ngày thu lạnh lẽo như hôm nay, gió lạnh rít mạnh. Minh Dung đang nằm bệnh trên giường, sắp chet, thì một vị khách không mời mà đến gõ mạnh cửa sau của phủ Thừa tướng.
Khi đó, hai thiếu niên đứng đối diện nhau, mỗi người mang một khí chất khác biệt, chưa từng nghĩ đến việc đồng hành cùng nhau sau này, một sáng một tối, phối hợp nhịp nhàng suốt ba năm.
“Điện hạ đến thăm thê tử của ta sao?”
Hai chữ “thê tử” được nhấn mạnh, ánh mắt đen tuyền đã không còn là thiếu niên bị người khác ức hiếp dưới thân. Khuông Ninh nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Vũ một lúc lâu, rồi mỉm cười: “Không, ta đến tìm ngươi.”
Trong phòng, có một Thái tử sắp đăng cơ, một Thừa tướng là nguyên lão tam triều, một tướng quân trẻ tuổi dũng mãnh.
Khuông Ninh, Minh Thừa tướng, Đoan Mộc Vũ, ba người như vậy đóng cửa trong phòng thảo luận suốt một đêm, cho đến khi trời sáng, đã định ra kế hoạch bảo vệ quốc gia dài lâu.
Khi Minh Thừa tướng, người đã lớn tuổi, rời khỏi để nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại Khuông Ninh và Đoan Mộc Vũ, Đoan Mộc Vũ nhướng mày nói: “Điện hạ dựa vào cái gì mà nghĩ ta sẽ đồng ý?”
“Không dựa vào gì cả, ngươi có thể không đồng ý.” Gương mặt như ngọc trắng nhợt cười nhẹ, dường như đã nắm chắc được thiếu niên vậy.
Kỳ thực việc gì cũng có nhân quả. Đoan Mộc Vũ không biết, Khuông Ninh đầu tiên nghĩ đến hắn là vì Minh Dung.
Từ miệng của cục bột nhỏ, người ngày nào cũng thao thao bất tuyệt về phu quân của mình, Khuông Ninh phần nào hiểu được Đoan Mộc Vũ là người như thế nào, sau đó hắn bắt đầu chú ý đến Đoan Mộc Vũ rồi bắt đầu điều tra ra chuyện Đoan Mộc Vũ đã tham gia kỳ khảo thí của Đông Mộc khi còn rất nhỏ.
Trong bản văn thư mà Khuông Ninh đã điều tra ra được, Đoan Mộc Vũ – thiếu niên mới mười bốn tuổi khi ấy đã viết một bài thi rất dài, lý lẽ hùng hồn, phân tích lợi hại, điều làm hắn ấn tượng sâu sắc nhất chính là kết luận đầy nhiệt huyết:
[Quốc gia đã sinh ra ta, nếu quốc gia gặp nguy nan, dù có phải núi đao biển lửa, nguyện cống hiến hết sức mình, đến chet không từ.]
Đúng vậy, ít người biết rằng, thiếu niên đeo ke//iếm ở thắt lưng, đầy kiêu ngạo, mười bốn tuổi bị đưa vào phủ Thừa tướng, tưởng như đã bị ch//ặt đ//ứt đôi cánh, dù không cam lòng vẫn phải trở thành làm một phu quân nuôi từ nhỏ vô dụng, trong nội tâm mãnh liệt ấy thực sự khao khát là -“Ta muốn làm một đại tướng quân.”
Không phải chỉ vì muốn tranh một tước vị, mà thực sự muốn trở thành một vị tướng thực thụ, thân đi ba nghìn dặm, một k//iếm chống lại triệu quân, tung hoành trên chiến trường, một đại tướng quân chân chính phụng sự quốc gia.
“Ta còn có một việc cầu xin,” Khuông Ninh thu lại nụ cười, dùng từ “ta” chứ không phải “bản Thái tử” hay “Trẫm”, hắn kiên định nhìn Đoan Mộc Vũ: “Minh Dung phải tiến cung.”
Vừa nghe đến đây, Đoan Mộc Vũ ngay lập tức nghẹn thở, suýt nữa thốt lên một câu “Không!”
Nhưng Khuông Ninh đã nhanh hơn, ánh mắt đen như mực nóng bỏng: “Ngươi nghĩ bệnh của Minh Dung thật sự chỉ là bệnh sao? Đó là có người đã bỏ thuốc đ//ộc cho nàng, thuốc đ//ộc đó đã kéo dài mười năm!”
Nghe những lời đó, Đoan Mộc Vũ không khỏi kinh hãi, Khuông Ninh ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, vạch trần sự thật tàn khốc đó.
Kẻ đầu đ//ộc không phải ai khác chính là biểu tỷ tốt của Minh Dung, Minh Tuyết và nhà mẹ của nàng ta!
Người chỉ thị và thực hiện cũng không ai khác, chính là Hoàng Hậu rắn rết của Duẫn đế vừa mới băng hà!
Từ ngày tình cờ phát hiện cuộc giao dịch bẩn thỉu đó, Khuông Ninh đã không ngừng tự giày vò bản thân. Hoàng đế bị mê hoặc bởi người bên gối, lơ là cảnh giác với Hoài Nam vương, ngược lại quay ra nghi kị với trung thần thực sự là Minh gia.
Những lời thổi gió bên gối Thánh thượng rằng phủ Thừa tướng đã có ba vị Hoàng hậu và hai vị Quý phi, địa vị vững vàng, mạnh mẽ gần như đe dọa đến hoàng tộc Đông Mộc, không thể tình cảnh này tiếp tục xảy ra!
Vì vậy, Minh Dung, vị tiểu thư phủ Thừa tướng vốn sẽ trở thành Thái tử phi, vô tội bị liên lụy, bị chính người thân cận trong gia đình hạ đ//ộc hãm hại, trong khi đó biểu tỷ của nàng là Minh Tuyết và nhà mẹ của nàng ta, vì vinh hoa phú quý, đã thực hiện một giao dịch bí mật cùng với Đế Hậu!
Bọn họ tham lam đến mức, không màng đến tình thân trong tộc, từng bước đẩy Minh Dung xuống vực thẳm. Để tránh hiềm nghi, bọn chúng chỉ bỏ một lượng đ//ộc rất nhỏ, khiến cho đ//ộc tố chầm chậm tích lũy, tạo nên dáng vẻ ốm yếu của Minh Dung từ nhỏ.
Bọn chúng muốn cái chet của nàng phải thật là “tự nhiên”, để lão tướng gia tuy bi thống tuyệt vọng, nhưng không thể nghi ngờ được gì khác, cũng không điều tra được ra manh mối nào, tra đi tra lại cuối cùng dẫn đến lật mặt với Đế Hậu, “lưỡng bại câu thương”.
Đây là một cái bẫy hoàn hảo, trói chặt Minh Dung chắc chắn, chặt đứt lối thoát, không để lại hậu họa.
Có trời mới biết Khuông Ninh đã có bao nhiêu dằn vặt, áy náy đối với Minh Dung, người mà hắn chưa bao giờ gặp, nhưng đáng lẽ ra phải trở thành Thái tử phi của hắn. Hắn biết tất cả âm mưu quỷ kế đó, nhưng chỉ có thể giữ im lặng.
Trong xe ngựa, lần đầu tiên hắn gặp Minh Dung, dáng vẻ yếu ớt, nhỏ bé, cầm lò sưởi, cúi đầu, ánh mắt hiền hòa, thật đáng thương. Hắn cố tình véo má nàng, cố tình đùa giỡn, trêu chọc nàng, bắt đầu làm mọi việc mình có thể làm, chỉ mong có thể bù đắp chút ít sự hổ thẹn trong lòng.
Và tình cảm mơ hồ nảy sinh ngay từ lần đầu gặp mặt.
Năm đó dưới gốc cây, khi hắn khiến Minh Dung chảy mT//áu mũi, đột nhiên nàng phát bệnh, lén lút vào phủ Thừa tướng thăm nàng, thấy nàng nằm trên giường, lòng hắn bỗng nhiên dậy sóng, cảm xúc không thể diễn tả được.
Nhiệt khí bao quanh giữa hai người, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Minh Dung, giọng nói thấp đến không thể nghe thấy, đầy nỗi đau không rõ: “Cục bột nhỏ, nàng phải nhanh chóng khỏe lại, nếu không… ta sẽ rất áy náy.”
Không phải chỉ áy náy vì sự cố này, mà là áy náy vì nhiều năm qua đã bàng quang, đã im lặng. Từ đó, hắn quyết tâm trong lòng, hắn phải bảo vệ nàng thật tốt, nhưng vẫn không tránh khỏi các âm mưu, năm Thành Hóa thứ hai mươi bảy, Hoàng đế qua đời, Minh Dung cũng từ cung trở về, bệnh nặng không dậy nổi.
Hắn không cần đoán cũng biết nguyên nhân, đã kiên nhẫn rất lâu cuối cùng cũng bị kích động hoàn toàn, đỏ mắt, quỳ trước linh vị của Hoàng đế, nghiến răng thề.
Dùng cả đời, bảo vệ người trong lòng, bảo vệ quốc gia, bảo vệ cơ đồ Đông Mộc trăm năm.
“Ngươi có thể bảo vệ nàng không? Với tình cảnh hiện tại của ngươi, ngươi có thể bảo vệ nàng bao nhiêu phần?”
Vừa biết sự thật, Đoan Mộc Vũ rung động không thôi, Khuông Ninh chất vấn vang dội trong tai, khiến mặt hắn lập tức trắng bệch.
“Nếu tiếp tục ở lại phủ Thừa tướng, chỉ khiến nàng ấy thần không biết, quỷ không hay mà chet đi, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không bằng phong phong quang quang đưa nàng ra ánh sáng, dù mới đầu tình cảnh của ta cũng sẽ rất khó khăn, nhưng dù sao ta vẫn là Hoàng đế Đông Mộc, dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ một người, vẫn đủ.”
“Hơn nữa nếu ngươi thật sự chọn con đường này, toàn tâm toàn ý ẩn mình, ngươi nghĩ nàng ấy bên cạnh ngươi, không gặp nguy hiểm sao?”
“Bây giờ ngươi hối hận đã không còn kịp nữa rồi, việc nào ra việc đó, trong chuyện của Minh Dung ta nhất định sẽ không nhượng bộ. Dù sau này nàng có biết sự thật và oán hận ta, ta cũng bắt buộc phải đưa nàng đi!”
Đứng dưới cửa sổ, Đoan Mộc Vũ chứng kiến Khuông Ninh ôm Minh Dung đang mê man, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Nàng đừng ngủ, chỉ cần nàng không ngủ, ta sẽ cưới nàng, để nàng mặc giá ý đỏ rực, trở thành tân nương đẹp nhất Đông Mộc…”
Ngoài trời gió mưa dữ dội, hắn nghe thấy Minh Dung gắng gượng, hồi quang phản chiếu: “Phu quân, nếu thiếp không ngủ, chàng thật sự nguyện ý muốn cưới thiếp sao?”