Niệm Linh Dao - Chương 5
Một nô tì vội vàng vỗ lưng tiểu thư thuận khí cho nàng.
Mà ta lại hoàn toàn trợn tròn mắt.
“Công chúa…… Trưởng công chúa!!”
Tiểu thư không phải phi tử gì, nàng là trưởng công chúa!
Ý nghĩa của trưởng công chúa là, tỷ muội của hoàng đế!
Không hợp với những phỏng đoán của ta, kỳ thật đều là lời nói vô căn cứ?
Trưởng công chúa bỗng nhiên té xỉu, còn có mấy lời nói của nàng, kỳ thật đều dễ gây hiểu lầm.
Thật xin lỗi, trưởng công chúa, ta bị phim truyền hình và kịch bản đầu độc quá sâu.
“Khụ khụ khụ… Xin lỗi, Chúc tiểu thư, thân thể ta thật sự khó chịu, ta về trước đây.”
Trưởng công chúa chua xót cười cười, mang theo chút áy náy, đi theo nô tỳ.
Trưởng công chúa đi rồi, ta bỗng nhiên nhẹ nhàng tát vào miệng mình một cái:
“Chúc Cô, súc sinh!”
Ngưng Ngưng: “…!!!”
Trưởng công chúa là một cô gái đáng thương, dịu dàng như vậy, làm sao ta có thể đoán nàng ta là một loại trà xanh ác độc được?
“Con à, sau này mẹ sẽ không kể chuyện xưa trước khi ngủ cho con nữa, ngoan nha.”
Ngưng Ngưng: “…???”
Không có nguyên nhân nào khác, chỉ là vì, bình thường ta kể chuyện xưa cho nha đầu này đều không thích hợp cho trẻ con nghe.
Cái gì mà tranh đấu hậu cung.
Không thích hợp cho một đứa trẻ như Ngưng Ngưng nghe.
14
Kỳ lạ nhất chính là, ta cùng cung nữ hỏi thăm một chút tình huống hôn phối của Tạ Thừa Cảnh.
Cung nữ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn ta:
“Chúc tiểu thư, bên cạnh bệ hạ chưa từng có nữ tử, cũng không có phi tần.”
!!!
Ta nhớ tới đêm qua, trong lúc hoảng hốt ta giống như nghe được Tạ Thừa Cảnh cắn bả vai của ta, ở bên tai ta nhẹ giọng nói: “Linh Linh, mấy năm nay ta là vì nàng thủ thân như ngọc.”
Chết tiệt!
Ta nháy mắt đồng tử động đất, ta khó có thể tin, ta hận không thể liền đi tìm Tạ Thừa Cảnh hỏi cho rõ ràng!
Lại không nghĩ tới, mới vừa ra cửa điện liền nhìn thấy Ngưng Ngưng ngồi ở trên xích đu, Tạ Thừa Cảnh đứng ở phía sau con bé, từng chút từng chút đẩy xích đu cho.
“Oa! Hoàng đế thúc thúc, cao hơn một chút, Ngưng Ngưng muốn cao hơn một chút!”
“Gọi cha.”
“Cha…… a? Không đúng không đúng, không thể gọi như vậy.”
“Ta chính là cha của con, không tin con có thể đi hỏi mẹ của con.”
Hai người ở chung rất tốt, trên mặt Tạ Thừa Cảnh toát ra vẻ yêu thương cũng không giống làm bộ.
Ngưng Ngưng cũng là thật lòng thích Tạ Thừa Cảnh.
Ta sững sờ tại chỗ, không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Mẹ! Mau tới đây!”
Nhìn thấy ta, Ngưng Ngưng vui vẻ vẫy tay hò hét với ta.
Tạ Thừa Cảnh đi tới bên cạnh ta, tự nhiên mà ôm lấy eo của ta, thân mật tiến đến bên tai ta, ôn nhu hỏi: “Nghỉ ngơi thế nào?”
Trong nháy mắt mặt ta đỏ bừng, muốn đẩy hắn ra, lại đẩy không ra: “Đừng nói lung tung, đứa bé còn ở đây…”
Tạ Thừa Cảnh cười khẽ, nhéo nhéo sau lưng ta: “Là phu thê, còn đang thẹn thùng?”
“Không bằng như vậy, Linh Linh, ta phong nàng làm hoàng hậu, thế nào?”
!!!
Hoàng hậu?
Ta khó có thể tin nhìn hắn, ý đồ muốn nhìn thấy chút dấu vết trong mắt hắn: “Người… người nghiêm túc?”
Nhưng ánh mắt Tạ Thừa Cảnh quá mức nghiêm túc.
Cái gọi là hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, lời hắn nói ra tự nhiên không phải làm bộ, nhưng trong lòng ta vẫn thấp thỏm.
“Linh Linh, ta là nghiêm túc.”
Chẳng biết từ lúc nào, Ngưng Ngưng bỗng nhiên bị Vương tiên sinh dắt đi ngự thiện ăn bánh ngọt.
Trong vườn hoa nhỏ chỉ còn lại ta và Tạ Thừa Cảnh.
Tạ Thừa Cảnh ôm lấy ta, đặt ở trên bàn đá trong vườn hoa nhỏ, lấy người đè xuống, dùng sức hôn môi ta.
Ta bị hắn hôn đến mơ màng, đợi sau khi hôn xong, Tạ Thừa Cảnh chậm rãi cùng ta kể ra chuyện năm đó.
15.
Năm đó, Tạ Thừa Cảnh bị các hoàng tử khác tính kế, thân bị trọng thương, chạy trốn tới Tiền Đường, ngoài ý muốn được ta cứu lên.
Hắn cùng ta hiểu nhau yêu nhau, cùng ta thành phu thê.
“Linh Linh, ta biết, cho dù ta nói với phụ hoàng muốn cưới nàng làm Thái tử phi, phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý.”
“Cho nên ta sai người đi Tiền Đường, đưa tin cho nàng, muốn cho nàng chờ ta hai năm, chờ ta có quyền thế, nhất định khua chiêng đánh trống mà cưới nàng về.”
“Nhưng nàng bỏ đi rồi.”
Khoảng thời gian đó, Tạ Thừa Cảnh áp lực rất lớn.
Hắn muốn tìm ta, nhưng không thể giống trống khua chiêng mà tìm, sẽ bị hoàng đế phát hiện, cũng sẽ bị các hoàng tử khác phát hiện manh mối, điều này sẽ mang đến nguy hiểm cho ta.
Nửa đêm trong mộng, Tạ Thừa Cảnh hận mình, hận mình không thể tìm lại được người thương.
Nhưng hắn cũng ở trong đêm khuya nghĩ, chờ tương lai có một ngày đem ta tìm về nhất định phải trừng phạt.
Muốn hung hăng khi dễ ta, khi dễ ta tới khóc, ai bảo ta là một tiểu cô nương không có lương tâm.
Nhưng nhiều năm sau, trên phố dài gặp nhau.
Nhìn thấy cái gò má tròn trịa kia, thiếu nữ trượt mông ngã trên mặt đất, Tạ Thừa Cảnh lại mềm lòng.
“Không có biện pháp, ai bảo nàng là thê tử của ta, là cô nương ta đặt ở trên đỉnh trái tim chứ.”
“Cho nên, Linh Linh, nàng phải bồi thường cho ta.”
Tạ Thừa Cảnh vùi đầu vào vai ta, hai tay ôm lấy ta, giống như muốn đem ta khảm vào trong xương cốt: “Cả đời nàng phải ở lại bên cạnh ta, bồi thường cho ta.”
Ta hít hít mũi, bỗng nhiên cảm thấy mắt có chút chua xót.
Thật đáng ghét, đều tại hắn, mắt muốn khóc.
Ta đấm hắn một cái, cảm động đến muốn khóc.
16.
Chuyện phong hậu này, nói khó cũng khó, nói dễ cũng rất dễ dàng.
Tạ Thừa Cảnh đăng cơ lâu như vậy cũng không có nữ nhân, trong triều các đại thần đã sớm gấp điên rồi.
Nhưng Tạ Thừa Cảnh bỗng nhiên nói muốn sắc phong một y nữ Giang Nam Tiền Đường tới làm hoàng hậu, các đại thần đều phản đối.
“Bệ hạ nghĩ lại đi, bệ hạ!”
“Bệ hạ tuyệt đối không thể, nữ nhân này xuất thân thấp kém, không thể phong chức!”
“Bệ hạ, ngài nhất định phải nghĩ lại!”
Vì thế Tạ Thừa Cảnh dứt khoát bỏ gánh không làm.
Dứt lời muốn đem ngôi vị hoàng đế tặng cho một vương gia nhàn tản, chính mình mang theo thê tử nữ nhi vân du tứ hải, các lão thần sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu.
Vì thế, chuyện triều Đại Ngạn hoàng đế muốn sắc phong một y nữ làm hoàng hậu, cứ như vậy mà quyết định xuống.
Kỳ thật…… Lúc trước ta rời khỏi hắn, cũng chỉ là vì không muốn bị nhốt chết trong thâm cung, cùng một đám nữ nhân tranh sủng mà thôi.
Ta không muốn chia sẻ phu quân của mình với nhiều người, ta chịu không nổi như vậy.
Ta vùi đầu ở trong lòng Tạ Thừa Cảnh, rầu rĩ nói.
“Còn có trưởng công chúa, thiếp vẫn cho rằng nàng là phi tử của chàng…… náo loạn không ít chuyện cười.”
Tạ Thừa Cảnh hôn nhẹ lên môi ta: “Tiểu yêu tinh, trẫm chỉ thích một mình nàng. ”
“Hừ……”
“Cha, mẹ, bây giờ là ban ngày, các người không được dính lấy nhau như vậy!”
Ngưng Ngưng không biết từ đâu nhảy ra, chen vào giữa hai chúng ta.
Sau đó, khiêu khích nhìn Tạ Thừa Cảnh nhíu mày: “Mẹ là của con, hừ!”
Tạ Thừa Cảnh mặt đen mấy phần: “Ngưng Ngưng…”
“Hu hu hu, mẹ, cha thật hung dữ.”
Ngưng Ngưng hôn lên mặt ta một cái, ôm cổ ta không chịu buông tay.
Thấy vậy, mặt Tạ Thừa Cảnh càng đen, không khỏi cảm thán tiểu nha đầu này càng ngày càng …..
Tạ Thừa Cảnh để cho hoàng đệ của mình tạm thời giúp mình xử lý triều chính, sau đó mang theo ta cùng Ngưng Ngưng trở về Tiền Đường.
Về phần Chúc Vi… Hoàng đệ của Tạ Thừa Cảnh vừa ý, đương nhiên là ở lại kinh thành.
Lại trở về rồi!
Ngưng Ngưng năm tuổi mặc một thân váy lụa mỏng mềm mại, trên đầu chải hai cái bím tóc nhỏ, đeo trâm hoa trang sức xinh đẹp, ăn mặc giống như một tiểu tiên hạ phàm.
“Mẹ chúng ta đi nhà cũ xem một chút đi!”
Trở lại cố hương, Ngưng Ngưng vui vẻ không thôi, lôi kéo ta và Tạ Thừa Cảnh chạy khắp nơi.
Tạ Thừa Cảnh khổ không thể tả, một bên muốn che chở ta đang mang thai ba tháng, một bên còn muốn chú ý Ngưng Ngưng chạy loạn.
“A, đây không phải là Chúc Ngưng sao?”
Bỗng nhiên, Ngưng Ngưng dừng bước, nhìn về phía tiểu nam tử đứng bên đường.
Tiểu nam hài kia mập mạp, nhìn Ngưng Ngưng trong ánh mắt mang theo khinh miệt cười: “Nha đầu không cha, tìm được cha chưa?”
“Lưu Tiểu Ngưu, ngươi câm miệng, ngươi mới không có cha đấy!”
Ngưng Ngưng tức giận đến giơ lên bàn tay nhỏ bé muốn đánh, lại bị cha mẹ Lưu Tiểu Ngưu cha mẹ ngăn lại.
Cha của Lưu Tiểu Ngưu gần đây hai năm buôn bán phát tài nhỏ, từ đó nhìn ai đều không vừa mắt, đương nhiên bao gồm Ngưng Ngưng “Con hoang cút đi”.
“Cút đi, đồ con hoang!”
Cha Lưu Tiểu Ngưu còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên, một thân ảnh cao lớn bao phủ hắn.
Đó là một nam nhân tuấn mỹ có vài phần giống Ngưng Ngưng, bên cạnh là Chúc Cô hai năm không gặp.
“Không biết Đại công chúa triều Đại Ngạn, như thế nào lại thành nha đầu hoang trong miệng ngươi?”
Nhìn nam nhân bên hông lệnh bài sáng loáng, cùng Ngưng Ngưng một thân trang phục tinh xảo, cha Lưu Tiểu Ngưu cha bỗng nhiên nhớ tới, hai năm trước bệ hạ tân phong hoàng hậu, chính là một y nữ Giang Nam.
Đế hậu sinh ra một vị công chúa, Tạ Châu Ngưng.
Trước mắt cha Lưu Tiểu Ngưu tối sầm, ngây ngốc hôn mê bất tỉnh.
Ngưng Ngưng: Trả thù thành công hoàn mỹ!
-HẾT-