Niệm Linh Dao - Chương 3
Phía sau, giọng nói Tạ Thừa Cảnh ôn nhu, hắn hơi xắn tay áo lên, tự tay rót cho ta chén trà: “Trà Long Tĩnh thượng hạng, Linh Cô mời nếm thử.”
Ta thân thể cứng ngắc: “Không được.”
Cũng không nghĩ, một bàn tay to ấm áp bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của ta, kéo ta về phía sau, theo quán tính chân ta không đứng vững, đặt mông ngã ngồi ở trên đùi Tạ Thừa Cảnh.
Trong nháy mắt, mùi tuyết tùng mát lạnh trên người nam nhân tiến vào khoang mũi, cùng mùi mấy năm trước ở trên người hắn ngửi được giống nhau như đúc.
Cảm giác quen thuộc khiến nội tâm ta hơi đau nhói, ta bỗng nhiên có loại cảm giác trở lại Giang Nam mưa bụi mịt mù kia.
Ha…
Sau lưng bỗng nhiên ngứa ngáy một trận, ta nhịn không được hít một hơi, xoay người.
Tạ Thừa Cảnh trên mặt vẫn là một bộ dạng ôn nhuận như ngọc, nhưng rõ ràng ta ở trong mắt hắn thấy được vài phần ý tứ trừng phạt.
Ta cùng Tạ Thừa Cảnh đã từng làm phu thê, hắn tự nhiên biết, sau lưng ta gãi một cái liền ngứa muốn chết, thập phần mẫn cảm.
Hắn chính là cố ý giày vò ta!
“Linh Cô phải đứng vững, lần sau sẽ không may mắn như vậy, ngã vào người ta.”
Tạ Thừa Cảnh vểnh môi lên, làm chuyện xấu lại gãi gãi ta.
“A…… Ngươi! Ngươi!”
Ta đứng dậy như bị điện giật, chỉ vào mũi hắn, muốn mắng nhưng không dám mắng.
Rõ ràng là hắn đột nhiên kéo cánh tay của ta, rõ ràng là hắn cào ta.
Hắn làm sao có thể ỷ vào mình là hoàng đế mà khi dễ ta.
Ta càng nghĩ càng tức giận, trong lòng ủy khuất càng sâu.
Kim ốc tàng kiều chính là hắn, khi dễ ta cũng là hắn.
Ta không chấp nhận được chuyện tam thê tứ thiếp, cho nên ta thích là thích nam nhân gặp khó khăn Tạ Thừa Cảnh.
Nhưng khi ta biết, hắn là Thái tử điện hạ, nhất định sẽ leo lên vị trí chí tôn, hậu cung giai lệ ba ngàn người.
Ta sợ hãi, ta sợ hãi chính mình sẽ trở thành vật phụ thuộc của hắn, bị nhốt ở thâm cung, cùng một đám nữ tử đáng thương tranh sủng.
Nên ta bỏ chạy.
Xem qua nhiều tiểu thuyết như vậy, ta đương nhiên biết, tình yêu trong miệng đế vương là không đáng tin cậy nhất.
“Công tử đừng giễu cợt ta, trời đã tối, Ngưng Ngưng còn chưa ăn cơm, ta phải mang đứa nhỏ trở về.”
Ta ôm lấy Ngưng Ngưng, xoay người muốn đi.
Bỗng nhiên, Vương tiên sinh hoảng hốt từ trong điện chạy ra, quỳ phịch xuống đất: “Bệ… Công tử, tiểu thư ngất rồi!”
Ta bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm Vương tiên sinh.
Bộ dạng hoảng hốt trên mặt hắn không giống giả vờ.
Vị tiểu thư mảnh mai kia, thật sự đã xảy ra chuyện.
Mà ánh mắt Tạ Thừa Cảnh cũng lần nữa chuyển hướng ta, trong giọng nói mang theo ý tứ không thể từ chối: “Xem ra, Linh Cô tạm thời không thể rời đi.”
“Đi mời thái y đến. ”
Lúc này, ta thừa nhận, ta hoảng hốt.
Vị tiểu thư kia đang yên đang lành sao lại đột nhiên ngất xỉu?
“Không, ta bình thường vì tiểu thư thi châm, nàng như thế nào lại ngất xỉu? Tiên sinh, để cho ta đi vào xem nàng, ta…”
“Linh Cô, kiên nhẫn chờ đợi.”
Nói xong, Tạ Thừa Cảnh liền cùng Vương tiên sinh đi vào nội điện xem xét tình huống của tiểu thư.
Chỉ để ta và Ngưng Ngưng ngơ ngác đứng ở bên ngoài.
Ngưng Ngưng còn chưa từ bỏ ý định giải thích cho ta: “Thúc, không phải mẹ làm hại tiểu thư!”
Bước chân Tạ Thừa Cảnh vẫn chưa dừng lại.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng ta bỗng nhiên chua xót, ngồi xổm xuống ôm lấy Ngưng Ngưng, ôm chặt đứa bé vào trong ngực: “Ngưng Ngưng, mẫu thân đoán chừng sẽ rất xui xẻo.”
Ta nhịn không được giống như chứng hoang tưởng bị hại nghĩ thầm, có phải ta bị vị tiểu thư kia tính kế rồi hay không?
Ta xác định, tiểu thư chỉ là thể hàn đau bụng kinh, nàng không có triệu chứng gì khác, ta rất xác định.
Vị trí châm cứu của ta cũng không sai, tiểu thư ngất xỉu không thể nào là do ta.
Trong lòng ta bỗng nhiên nghĩ đến một suy đoán khủng bố.
Có lẽ… tiểu thư có bối cảnh gì, đã sớm tra được giữa ta và Tạ Thừa Cảnh có quan hệ.
Nàng ấy biết ta là nương tử cũ của Tạ Thừa Cảnh, cũng biết Ngưng Ngưng là con của Tạ Thừa Cảnh.
Nàng cố ý bảo ta đi châm cứu cho nàng, sau đó lại ngất xỉu, giá họa ở trên người ta……
Đậu má, quá ác độc?
Loại kịch bản này, trong cung đấu là nhiều nhất.
Chỉ là không biết, Tạ Thừa Cảnh hắn có tin ta hay không.
Ta không có bối cảnh, phiêu bạt không nơi nương tựa, nếu Tạ Thừa Cảnh đem tội danh “giết hại phi tử” này gán cho ta, ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Quá thảm, sớm biết sẽ như vậy, đánh chết ta cũng sẽ không tham trăm lượng bạc kia, chạy tới nơi này chữa bệnh.
9.
Thái y đến rồi.
Bọn họ mang theo hòm thuốc, vội vã đi vào nội điện, xem bệnh cho tiểu thư.
Ta cũng cẩn thận từng li từng tí đi theo sau thái y, trốn ở cách đó không xa nhìn.
Không lâu sau, tiểu thư tỉnh lại.
Tạ Thừa Cảnh ngồi ở bên giường tiểu thư, cau mày, tâm tình không tốt lắm: “Cảm giác thế nào?”
Khí tức bệnh tật trên người tiểu thư càng sâu, lắc đầu, hữu khí vô lực nói: “Không phải lỗi của Linh Cô.”
Đồng tử ta động đất.
Quả nhiên đúng như ta nghĩ!
Vừa mở miệng liền nhắc tới ta, ôn nhu yếu ớt, nghe ra tựa hồ là đang giải vây cho ta, trên thực tế…
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, Chúc Cô bên kia có ta lo liệu.”
Nghe vậy, ta tự giễu cười cười.
Tạ Thừa Cảnh à Tạ Thừa Cảnh, ngươi có phải đã tin tưởng nàng ta, tin tưởng nàng ta bỗng nhiên ngất xỉu là do ta làm?
Ta vì chính mình cảm thấy bi ai, càng hận chính mình còn đang động tâm vì Tạ Thừa Cảnh.
Được, không nên làm khó Linh cô nương.
Ta kéo Ngưng Ngưng, khó chịu đến khóc cũng khóc không nổi, mặt cứng ngắc lại trở về tiền điện.
Có chút chua xót cùng khổ sở, chỉ có tự mình thể nghiệm một phen mới có thể hiểu.
Ngưng Ngưng nhìn ra tâm tình ta không tốt, đứa bé bĩu môi, nước mắt tí tách rơi xuống, từ trên bàn cầm một miếng bánh ngọt đưa cho ta: “Mẹ, ngọt, mẹ nếm thử đi.”
“Ngoan, mẹ không ăn, con tự mình ăn đi.”
Mẹ con sắp ăn cơm tù rồi này.
Đoạn văn kinh điển trong kịch bản phát sinh trên người ta, ta cuối cùng cũng có thể cảm nhận được loại bi thương có khổ nói không nên lời này.
10.
Một lát sau, Tạ Thừa Cảnh đi ra.
Thân hình hắn cực cao, khoanh tay mà đứng, một thân áo bào tơ tằm màu đen, thắt lưng thắt đai ngọc, phong thần tuấn lãng.
Trên mặt hắn vẫn là bộ dáng không gợn sóng kia, ta cũng không ở trong mắt hắn nhìn thấy bất kỳ oán hận cùng tức giận nào.
“Chúc Cô, cùng ta hồi cung.”
Hắn biết, ta rất rõ thân phận của hắn, hắn cũng không có ý định giả vờ trước mặt ta.
“Tạ Thừa Cảnh, chúng ta làm phu thê hai năm, ngươi hiểu rõ ta, ta sẽ không làm thương tổn vị tiểu thư kia, nhờ ngươi có thể tra rõ ràng rồi rq kết luận được không?”
Tạ Thừa Cảnh đứng ở trước mặt ta, thân hình cao lớn giống như một bức tường ngăn cản ta, cả người ta chắn ở trong bóng của hắn.
Khóe môi hắn nhếch lên, bỗng nhiên gợi lên một nụ cười không rõ ý vị, đưa tay vuốt tóc ta ra sau tai: “Linh Linh sợ ta?”
A… Lại nghe được cái xưng hô quen thuộc này, tim ta bỗng nhiên bỏ sót một nhịp, trong lòng một trận ngứa ngáy tê dại.
“Trước mặt trẻ con đừng gọi như vậy…”
Ngưng Ngưng ngón trỏ chọc miệng, mở to mắt nghi hoặc quan sát ta và Tạ Thừa Cảnh.
Đứa bé không hiểu, nhưng có thể nhận ra giữa ta và Tạ Thừa Cảnh nhất định có cái gì đó.
“Cùng ta hồi cung, chuyện này ta sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa mãn.”
“Còn nữa, ta sẽ sắp xếp người chăm sóc Chúc Vi thật tốt, nàng có thể yên tâm.”
Ở góc độ Ngưng Ngưng không nhìn thấy, Tạ Thừa Cảnh bỗng nhiên nắm lấy tay ta, gãi gãi lòng bàn tay ta.
Trước kia hắn đã quen dùng biện pháp này trêu chọc ta.
Ta cúi đầu không nói gì.
Ta không muốn hồi cung cùng hắn.
Sau khi hồi cung, đơn giản là chỉ có hai loại hậu quả:
Thứ nhất, Tạ Thừa Cảnh sẽ vì ta đã làm thương tổn vị tiểu thư kia, nhốt ta vào trong đại lao đợi chém.
Thứ hai, Tạ Thừa Cảnh sau khi điều tra rõ phán ta vô tội, nhốt ta lại trong cung, qua loa cấp phân vị cực thấp, sau đó ta chết già ở trong thâm cung.
Cả hai đều không được.
Đặc biệt là khi ta mang theo trẻ con.