Niệm Chi - Chương 4
9.
“Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?”
“Không, ta đang nói tiếng người với ngươi, ngươi không nghe hiểu, nên ta chỉ có thể nói những gì ngươi có thể hiểu được. Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, thì ra sở thích của ngươi lại hèn mạt như vậy.”
Lời bà ta quá khó nghe, ta xông tới trước và hét vào mặt bà ta: “Bà dựa vào gì mà nói bà ấy như thế!”
Bà ta nhìn ta với vẻ khó tin: “Ngươi mới đến thôn này được bao lâu? Dám ngỗ nghịch với ta ư? Người đâu, bắt nó cho ta!”
Phùng Chiếu Thu nhặt chiếc rìu bổ củi lên, bảo vệ trước người ta: “Ta coi ai trong số các người dám động vào nó!”
Có điều Nghiêm phu nhân không phải bà mai nhát gan kia, đám thị vệ đi cùng bà ta đều có võ công cao cường, làm sao sợ rìu bổ củi của một nữ nhân nông thôn được?
Thị vệ đoạt lấy rìu trong tay bà, một trái một phải nhấc bà lên.
Nghiêm phu nhân giơ tay giáng cho Phùng Chiếu Thu một bạt tai.
“Cái tát này, đánh ngươi không biết điều.”
Ta muốn lao tới, nhưng bị hai đầy tớ già giữ chặt, quỳ rạp xuống đất.
Một đầy tớ già giật tóc ta: “Đại tiểu thư, hãy nhìn cho kỹ.”
Nghiêm phu nhân trở tay tát vào mặt Phùng Chiếu Thu thêm một cái nữa.
“Cái tát này, đánh ngươi nuôi Lạc Niệm Chi thành một đứa nổi loạn.”
Phùng Chiếu Thu “Phi” một tiếng: “Ngươi nuôi nó thành đứa mềm yếu, dễ bị người khác đè bẹp, chẳng lẽ vì muốn tốt cho nó sao? Chẳng qua chỉ vì muốn thao túng nó, bắt nó bán mạng cho con gái ngươi!”
“Còn dám mạnh miệng…” – Nghiêm phu nhân cầm lấy con dao găm, lướt qua Phùng Chiếu Thu một vòng.
“Nhu Nhi đang bệnh, ta vốn không định dây dưa với ngươi, nhưng vì sao ngươi cứ muốn làm trái ý ta?
“Phùng Chiếu Thu, rốt cuộc ai cho một nữ tử nông dân không nơi nương tựa như ngươi có gan chống lại ta?
“À, ta biết rồi, dựa vào đôi bàn tay này của ngươi, có đúng không?”
“Có phải ngươi cho rằng ngươi có cơ thể khỏe khoắn, có bản lĩnh trồng trọt, không cần dựa dẫm vào ai cũng có thể chu cấp cho Niệm Chi đi học?”
Bà ta đặt con dao găm lên cổ tay Phùng Chiếu Thu: “Nếu bàn tay này bị tàn phế, liệu ngươi còn kiên cường như vậy không?”
Phùng Chiếu Thu nghiến răng: “Cho dù ngươi có giết ta, cũng đừng hòng đưa Niệm Chi đi!”
Mắt thấy lưỡi dao găm vào da thịt, dáng vẻ trước đây của Phùng Chiếu Thu hiện ra trước mắt ta.
Bà có thể cõng trăm cân gạo trên lưng, cũng nhấc nổi dao giết gia súc. Bà đứng nặng trịch trong cái xã hội này, lù lù bất động mặc cho gió táp mưa sa cũng chỉ là một thân xác phàm trần.
Bà sẽ bị thương, cũng sẽ chết…
Ta cúi đầu nhận thua.
“Ta theo bà về! Bà thả bà ấy ra đi! Ta cầu xin bà…Ta cầu xin bà thả mẫu thân ta ra đi…”
Đây là lần đầu tiên ta gọi bà là “Mẫu thân”.
Bà tài giỏi và cứng cỏi, là người mẫu thân tốt nhất trên đời này.
Tại sao phải chịu nhục nhã và bị giết hại vì ta chứ?
Sự ra đời của ta không liên quan gì đến tình yêu, ta chỉ là bằng chứng cho việc bà bị làm nhục.
Vành mắt của Phùng Chiếu Thu đỏ hoe: “Niệm Chi đừng sợ, ngay cả khi bàn tay của mẫu thân bị phế, thì vẫn có cách nuôi con như thường!”
“Ta nuôi dưỡng ngươi mười sáu năm, ngươi đổi giọng cũng nhanh đấy!” – Nghiêm phu nhân ném dao găm cho thị vệ: “Khiến bà ta phải quỳ cả đời này cho ta.”
Ta vội la lên: “Ta đã đồng ý quay về với bà, sao bà vẫn muốn tổn thương bà ấy? Bà không sợ đắc tội hung ác với ta, ta sẽ trả thù Lạc Nhu sao?”
Bà ta đã đạt được mục đích, không nhất thiết phải đả thương Phùng Chiếu Thu, cho dù Hầu phủ có quyền thế, nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Ta chỉ không hiểu tại sao bà ta lại tức giận đến mức đó, nhưng rõ ràng giờ phút này bà ta đã mất hết lý trí.
Bà ta bước đến trước mặt ta, bóp lấy khuôn mặt ta, trừng mắt dữ tợn: “Ngươi muốn đả thương muội muội của mình vì ả nông dân này sao?”
Ta nhắm mắt, hai hàng lệ lăn dài.
“Bà ấy là mẫu thân của ta, ta không có muội muội.”
Bà ta nghiêng đầu, nhìn về phía đám thị vệ: “Các người chờ gì nữa? Còn không mau ra tay!”
Sau khi nhận được lệnh, thị vệ đè một tay của Phùng Chiếu Thu xuống đất, vung dao muốn chặt tay bà.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người hô: “Dừng tay!”
Là giọng của Khương Thuỵ, nàng đứng ở cổng sân, thở hổn hển.
Nghiêm phu nhân nhìn thấy là nàng, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là kẻ nào?”
Khương Thuỵ loạng choạng bước vào cửa, phía sau có một người đi theo.
Tóc của người kia chỉ được buộc qua loa bằng một chiếc trâm trúc, vết rượu trên áo bào vẫn chưa khô.
Trên môi nở nụ cười điềm tĩnh, Tề Kiến Chân dựa vào khung cửa, cà lơ phất phơ nói: “Nghiêm Phu nhân, uy nghiêm thật đó!”
10.
Nghiêm phu nhân dò xét bà ấy một lúc, khi nhận ra thân phận của bà ấy, vẻ kiêu ngạo của bà ta giảm xuống ba phần.
“Quận chúa Hoa Lâm?”
Quận chúa Hoa Lâm là con gái của Anh Vương, từ thuở bé đã được nuôi dưỡng dưới gối của Thái hậu.
Khi còn bé, bà ấy rất nhạy bén và được biết đến như một thần đồng. Đến tuổi cập kê, món quà Anh Vương tặng bà ấy là đề thi khoa cử, bà ấy bế quan ba ngày, viết đoạn văn [Phụng Thiên] nổi tiếng, nó được lưu truyền rộng rãi và trở thành chuẩn mực cho các khuê tú trong kinh.
Sau khi xuất giá, bà ấy quản lý tốt việc gia đình, mọi người trên dưới đều khen ngợi. Cho đến khi trượng phu qua đời, bà ấy quyết tâm giữ tiết nghĩa, sống ẩn dật nên dần mờ nhạt trước mắt công chúng.
Ta từng nghĩ bà ấy có lai lịch lớn, nhưng không ngờ lai lịch của bà ấy lại lớn đến vậy.
Anh Vương và Bệ hạ là ruột thịt cùng một mẫu thân sinh ra, Quận chúa Hoa Lâm không chỉ được Thái hậu cưng chiều, Hoàng đế cũng cực kỳ tán thưởng bà ấy, cho phép bà ấy làm thơ bàn về việc triều chính.
Bà ấy theo họ Tề Phi nên ta không đoán ra được Quận chúa Hoa Lâm. Bây giờ ngẫm lại, e rằng ba chữ “Tề Kiến Chân”, không có cái nào là thật.
Nhưng xuất thân của Nghiêm phu nhân không hề thấp, bà ta là con gái được sủng ái của một gia tộc lớn quyền quý, ngày thường luôn hành động độc đoán.
Huống hồ, phụ mẫu bà ta đã từng dạy, ân tình như tờ giấy mỏng, vở kịch kẻ mạnh đứng ra bênh vực dân thường chỉ diễn ra trên sân khấu, do lũ khỉ diễn cho những kẻ ngốc xem.
Bà ta rất đồng tình với lý lẽ đó, bình thường hay dạy Lạc Nhu theo cách tương tự.
Nghiêm phu nhân bày ra khuôn mặt tươi cười, không thèm hành lễ, ngược lại hàn huyên như người quen: “Nơi hẻo lánh xa xôi ở núi rừng, sao Quận chúa lại tới đây?”
“Ta tới đây cũng không có gì lạ, nhưng Nghiêm phu nhân tới đây mới lạ đó?”
“Con gái trong nhà ngang bướng, đặc biệt đến dạy dỗ một phen.”
“Không biết Nghiêm phu nhân sinh con gái ở đây từ khi nào, sao thế, Hầu phủ không đủ chỗ ở à?”
Nói đến đây, Nghiêm phu nhân cảm thấy chột dạ.
“Quận chúa nói đùa rồi.”
“Đúng là đang nói đùa. Nếu đã là chuyện gia đình, Nghiêm phu nhân cứ tiếp tục xử lý.”
Khương Thuỵ khó hiểu, vội la lên: “Lão sư!”
“À, đúng rồi.” – Tề Kiến Chân giả vờ chỉ vào Phùng Chiếu Thu: “Nhưng nếu bà ấy bị chặt tay, đầu trên cổ Nghiêm phu nhân coi như khó giữ.”
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người bao gồm cả ta đều bị cả kinh.
Chẳng lẽ thân phận của Phùng Chiếu Thu không đơn giản?
Trên trán Nghiêm Phu nhân đổ mồ hôi lạnh: “Xin chỉ giáo?”
Tề Kiến Chân cười híp mắt: “Theo luật lệ của triều đại này, tự lập công đường dùng hình với bách tính lương thiện là trọng tội, phải bị chém đầu! Sao thế, các người không biết à? Nghiêm phu nhân, có vẻ như ngươi ít đọc sách nhỉ!”
Nghe xong, Nghiêm phu nhân tức giận đến mức gần như khó thở.
Người của Hầu phủ đưa mắt nhìn nhau, buông lỏng tay đang ghìm chặt bọn ta. Ta bổ nhào vào ngực Phùng Chiếu Thu, khóc nức nở.
Hầu phủ không thể đối đầu nổi với Anh Vương phủ, Nghiêm phu nhân chỉ có thể làm kẻ thua cuộc trước Tề Kiến Chân, bà ta không tự chuốc nhục nhã nữa, phất tay áo rời đi.
Tề Kiến Chân nói với theo bóng lưng bà ta: “Thôn Bảo Hoa cách kinh thành ba mươi dặm, phủ nha Yên Kinh cách cổng thành mười dặm, vỏn vẹn bốn mươi dặm đường, cáo trạng không cần lăn ván đinh đâu.”
Nghe vậy, bà ta dừng bước, nhưng không quay đầu.
Khương Thuỵ dìu bọn ta đứng dậy, mắng: “Hành động của Nghiêm phu nhân thật điên rồ. Con gái mắc bệnh không lo tìm đại phu chữa trị, tìm tới chỗ Niệm Chi tỷ tỷ làm gì? Tỷ ấy cũng đâu phải đại phu.”
Tề Kiến Chân nói: “Đại phu chẩn đoán được bệnh, nhưng không thể chữa khỏi chỗ mạch bị thiếu trong não của bà ta.”
11.
Đêm khuya, ta ngồi trong sân, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Gió lạnh chợt nổi lên, Phùng Chiếu Thu cầm áo bước ra, khoác lên người ta.
Bà dịu dàng hỏi: “Không ngủ được sao?”
Ta nhìn về phía cổng sân, mặc dù Nghiêm phu nhân đã đi, nhưng nơi nào có hình bóng bà ta đều khiến người khác sợ hãi.
“Mẫu thân, mẫu thân không sợ sao?”
“Lúc còn trẻ cũng từng sợ. Có điều sợ hãi cũng chẳng ích gì. Dù sợ hay không thì cũng phải chịu khổ. Cho nên về sau ta không còn sợ nữa.”
Ta ôm lấy eo bà.
Vòng eo của bà không còn mềm mại, cũng không thon gọn nhưng nó khiến ta cảm thấy an tâm.
“Mẫu thân, ôm mẫu thân thì con không sợ nữa.”
“Có mẫu thân ở đây, đương nhiên không cần sợ.”
Ta đã chờ đợi câu nói này mười sáu năm.
Quá khứ…quá khứ khốn kiếp, ta đâu còn trông mong Nghiêm phu nhân bố thí ánh mắt cho kẻ đáng thương nữa, lấy thêm chuyện quá khứ ra khóc làm gì?
Xưa nay Phùng Chiếu Thu không khóc.
Phùng Chiếu Thu sờ đầu ta và nói: “Niệm Chi, chúng ta quay về kinh thành đi.”
Ta thắc mắc: “Sao người muốn quay về?”
“Tề lão sư nói đúng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ngay cả người có quyền lực cũng phải tuân theo luật pháp, đúng không? Có điều thôn Bảo Hoa vắng vẻ, dễ bị động tay động chân hơn. Dưới chân Hoàng đế, Nghiêm phu nhân không dám la hét đánh đập hay giết người đâu.”
“Nhưng mọi thứ lẫn ăn ở trong kinh thành đều đắt đỏ, chúng ta có tiền ư?”
“Ta tiết kiệm được một ít bạc, thực sự không đủ, có lẽ phải bán nhà và đất thôi.”
“Có thể bán được bao nhiêu?”
Nhà ở thôn Bảo Hoa không đáng tiền, hai mẫu đất mà Phùng Chiếu Thu đích thân chăm sóc cũng không bán được giá cao.
Phùng Chiếu Thu nói: “Ta chưa tính toán kỹ, nhưng mua xong nhà ở kinh thành, chắc hẳn vẫn còn ít vốn để kinh doanh.”
Ta đưa tay sờ trán mẫu thân: “Mẫu thân, chẳng lẽ người phát sốt? Sao lại nói sảng thế?”
Phùng Chiếu Thu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Con chưa xem qua khế ước nhà đất ta đưa con à?”
Ta lập tức chạy về phòng lôi chiếc hộp gỗ ra, khế ước nhà không có gì bất thường, chính là mảnh sân nho nhỏ này.
Còn khế ước đất không bình thường lắm, là mảnh ruộng đất tốt ở ngoại ô kinh thành, rộng hơn năm mươi mẫu!
Ít nhất mỗi năm cũng có thể kiếm được một trăm lượng tiền thuê.
“Lúc đưa khế ước nhà đất, ta muốn giải thích ngọn nguồn cho con, không ngờ con không thèm xem. Ta đã nói, cho dù Nghiêm phu nhân có chặt đứt tay ta, ta vẫn có thể nuôi con, con cho rằng ta đang khoác lác sao?”
Ai mà ngờ được? Khi Phùng Chiếu Thu đến đón ta, bà còn không nỡ thuê một chiếc xe ngựa, con trâu già kia cứ ụm bò ụm bò mãi khiến lòng ta thấy phiền vô cùng.
Hơn nữa, ngày thường bà rất tằn tiện, không bao giờ mua bất cứ thứ gì bà có thể tự trồng được. Thỉnh thoảng bà còn mặc cả với người khác để có được mức giá thấp nhất nếu cần mua thứ gì đó.
Tuy nhiên, ta vẫn còn một nghi vấn.
“Trồng trọt có thể kiếm được nhiều tiền như thế sao?”
“Sao có thể!” – Phùng Chiếu Thu cười nói: “Đứa con gái ngốc nghếch, nếu trồng trọt có thể kiếm tiền, liệu đến lượt chúng ta ư?”
“Đây là số tiền ta và phu thê Khương gia cùng kinh doanh kiếm được, tuy nhiên ta không tham lam như hai người họ, chỉ cần đủ ăn đủ mặc là được rồi.”
“Con đừng xem thường thôn Bảo Hoa nhỏ bé này, miễn có mối quan hệ làm ăn, vốn liếng đều có không tệ. Ngay cả Khương Thuỵ cô nương hay làm việc hấp tấp, ăn nói cởi mở, con cho rằng nàng chỉ có tính tình tốt thôi sao? Đó là vì phụ thân nàng đã chuẩn bị đầy đủ của hồi môn cho nàng, có tiền liền có sức.”
Ta nhìn tờ khế ước trong hộp, không hề để ý khóe miệng mình đang nhếch lên.
Tiền quả thực có thể làm tăng thêm lòng can đảm.