Những Gì Đã Thấy, Những Gì Đã Biết - Chương 5
16.
Lục Kỳ Niên không bắt máy.
Có lẽ hắn đang tức giận, tôi muốn làm hòa với hắn
Tôi liên hệ với bạn cùng phòng của hắn.
Giọng của đối phương lạnh nhạt hơn nhiều so với lần trước.
“Cậu ấy đang ở bệnh viện. Nếu cô có chút lương tâm thì đừng đến thăm cậu ấy.”
“Tôi không ngờ cô lại là người như vậy. Lục Kỳ Niên ngày thường khen cô, hận không thể để cả thế giới biết cậu ấy thích cô. Vậy mà cô lại dám trêu đùa tình cảm của cậu ấy?”
Tôi chỉ im lặng nghe hắn chỉ trích mình, không dám nói lời nào.
Kiều Lạc giật lấy điện thoại từ tay tôi.
“Cậu biết cô ấy đối xử với người mình thích như vậy sao? Người bệnh muốn gặp người mình thích mà cũng không được, cậu cản trở là có ý gì?”
“Cha mẹ còn phải cho con không gian, cậu là cái gì? Cậu chỉ là bạn cùng phòng, đừng có vượt quá giới hạn. Cậu bênh vực Lục Kỳ Niên, tôi bênh vực Trục Trục cũng hợp lý thôi. Nhưng tôi không mắng cậu vì tôi biết điều.”
Kiều Lạc có sức chiến đấu kinh người, có thể mắng cả giờ mà không biết mệt.
May là cô ấy không thường xuyên mắng chửi, nếu không cô ấy sẽ nổi tiếng khắp trường.
Đối phương có vẻ tức giận, nhưng vẫn nói cho tôi tên bệnh viện và số phòng của Lục Kỳ Niên.
Tôi lập tức chạy đến đó.
Khi đến trước cửa phòng bệnh, tôi do dự một lúc lâu.
Cửa mở ra, ba nam sinh cao lớn bước ra, có lẽ là bạn cùng phòng của Lục Kỳ Niên.
Một trong số họ nhìn tôi.
“Đại tiểu thư, cậu đừng trêu đùa cậu ấy nữa.”
“Cậu ấy thật sự rất thích cậu.”
“Cậu không thích cũng không sao, nhưng đừng đùa giỡn có được không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không có ý đó.”
Đối phương vẫy tay, không rõ có tin hay không, nhưng vẫn nhường chỗ cho tôi.
17.
“Sao lại trở về rồi?”
Lục Kỳ Niên nghe thấy động tĩnh, muốn ngồi dậy nhìn.
Tôi đưa tay ấn hắn trở về.
“Nằm nghỉ ngơi cho tốt.”
Lục Kỳ Niên giật mình vài giây, giọng nói có chút vui mừng.
“Sao em lại tới đây?”
“Xin lỗi.”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Tay tôi bị hắn kéo lại.
“Không sao, anh biết em chỉ là tâm tình không tốt, không có khống chế được tâm trạng, đúng không?”
“Là anh không tốt, vắng mặt trong sinh nhật của em.”
Trong mắt hắn tràn đầy sự nghiêm túc, như thể chỉ cần tôi gật đầu, hắn sẽ tin ngay lập tức.
Tôi không muốn lừa hắn, thử mở miệng, lần này trong đầu không có âm thanh kỳ quái nào nữa.
Tôi nói: “Ngày đó, bức thư tình kia vốn là muốn cho anh, em vừa định thổ lộ, chợt nghe thấy một âm thanh kỳ quái…”
Thật vớ vẩn.
Nếu có ai đó nói với tôi những điều này, tôi sẽ nghĩ họ cần phải đi khám bác sĩ.
Lục Kỳ Niên lại nghe rất chăm chú.
Tôi có chút ngượng ngùng.
“Em biết rất nhảm nhí, nhưng đây chính là những gì em đã trải qua.”
“Nếu có người –”
Tôi còn chưa kịp nói xong, Lục Kỳ Niên nghiêm mặt nói:
“Anh tin tưởng em.”
Tôi còn rất nhiều điều muốn giải thích, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lục Kỳ Niên nhìn tôi với ánh mắt chân thành, ánh sáng trong đôi mắt hắn như phản chiếu sự yêu thương sâu sắc.
“Vì sao vậy?”
Hắn nhìn tôi với ánh mắt trong veo:
“Bởi vì anh yêu em.”
“Cho nên anh nguyện ý tin tưởng em.”
“Anh không cảm thấy em có chút điên rồ sao?”
Lục Kỳ Niên gật đầu.
“Hôm đó em nằm sấp trên lưng anh, nói những điều rất kỳ lạ, anh nghĩ em có vấn đề rồi.”
Nhớ lại hành động của mình lúc đó, tôi không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Vậy anh vẫn muốn ở bên em sao?”
“Anh yêu em, dù em có điên anh vẫn yêu em. Ngay cả khi em không muốn đi khám bệnh, anh vẫn yêu em. Ngày sinh nhật em, anh đã nhờ Kiều Lạc giúp thuyết phục em, để anh có thể dẫn em đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Lục Kỳ Niên nghiêm túc giải thích.
Tôi chợt nhớ đến câu nói cuối cùng của giọng nữ trước khi biến mất.
[Rõ ràng đây là kịch bản trong sách, sao lại có sai lầm?]
Tôi nghĩ có lẽ bởi vì nhân vật đã có linh hồn, nên cuối cùng, tình yêu của họ trở nên chân thật và sâu sắc.
Vì vậy mới có cái gọi là “sai lầm.”
Nhà văn tạo ra cuộc sống cho nhân vật, nhưng không thể tước đoạt ý chí của họ.
Tôi nắm tay Lục Kỳ Niên, giả vờ lơ đãng hỏi hắn:
“Chúng ta có thể quay lại không?”
Hắn ngạc nhiên nhìn tôi, rồi cười và hôn lên đầu ngón tay tôi.
“Anh tưởng chúng ta chưa chia tay.”
Tôi cười rạng rỡ.
“Anh thật tuyệt.”
“Em vừa nhìn đã biết, anh là chồng của em hu hu.”
Tôi giả vờ ngã nhào về phía giường để làm Lục Kỳ Niên vui vẻ.
Hắn vươn tay xoa đầu tôi, tay còn lại đỡ dưới gáy tôi.
“Anh cũng đã đợi em từ rất lâu rồi.”
“Đừng cụng đầu em.”