Như Ý - Chương 3
8
Sau đó ta lấy thân phận nha hoàn ở bên cạnh công chúa Thanh Thanh.
Học theo dáng vẻ hết lòng hầu hạ giống như ca ca, công chúa nói một ta không dám nói hai, còn đánh nhau một trận với đám nô tì nghị luận công chúa tuyệt đối không có khả năng kế thừa ngôi vị, Lỗ vương mới là chân mệnh thiên tử, cào rách cả mặt của bọn họ!
Ca ca vô cùng hài lòng với lòng trung thành của ta, ngay cả việc vào thành mua thuốc độc cũng giao cho ta.
Dựa theo tình báo, ca ca tìm được đồ đệ Tiết Hạc của Dược vương.
Tiết Hạc kia vốn là tuân theo di nguyện của sư phụ, mai danh ẩn tính, tế thế cứu người từ đây, nghe được ý đồ của ca ca liên tục xua tay bảo bọn ta đi nhanh đi.
Nói bản thân là người cứu người, không phải là kẻ hại người.
Nhưng sau khi ca ca nói đợi sau khi công chúa thống nhất đất nước sẽ phong hắn ta làm vương gia khác họ, cuối cùng hắn ta không còn khắp miệng hai chữ đạo đức nữa, lấy từ trong phòng tối ra một gói thuốc bột.
“Đoạn trường tán này không màu không mùi, có thể hòa tan trong nước, chỉ cần một gói như thế này liền có thể tàn sát cả thành.”
Vẻ mặt ta thản nhiên, mượn cớ đau bụng đi vệ sinh đi vòng vo để tiến vào chùa Phương Hoa.
Chùa Phương Hoa của Lâm Thành có hương khói hưng thịnh, mỗi ngày đều đông kín người.
Nghe nói có bần nông khóc kể con gái của lão bị người xấu ép làm kĩ nữ, sau đó người xấu kia thật sự bị tống vào nhà tù, con gái của lão cũng được đưa về nhà.
Những năm trước thiên tai không ngớt, nông dân mất mùa nhiều năm, những người nông dân không có cách nào gánh được các loại thuế mà và không thể trả khoản nợ lãi suất cao vay từ tay của thân hào đều ở đó khóc cầu xin ông trời rủ lòng thương xót.
Không qua bao lâu, triều đình thật sự miễn giảm thuế cho người dân.
Sau này chùa Phương Hoa trở thành “thần miếu” trong lòng dân chúng, người dân có tâm nguyện gì thì đều sẽ viết lên sợi dây vải đỏ treo trên cây cầu nguyện ở chùa Phương Hoa.
Ông trời có trông thấy không thì ta không biết, nhưng ta biết ta viết xuống dòng chữ “tối nay có người muốn làm bẩn nguồn nước của Lâm Thành” trên sợi dây vải màu đen đang tung bay theo gió lúc này, vô cùng nổi bật dưới một đám sợi dây vải đỏ.
Lúc này có không ít người vây quanh dưới gốc cây cầu nguyện.
“Cái gì? Có người muốn đầu độc xuống sông? Ai đang đùa thế?”
“Thà tin là có không thể không tin, tối nay ta sẽ đi xem thử, nếu thật sự có người dám phá hoại nguồn nước, lão phu là người đầu tiên không tha cho hắn!”
“Nếu là thật xem lão tử có đánh gãy chân chó của hắn hay không!”
…
Khóe miệng ta kéo lên một nụ cười, nhanh chóng ẩn vào trong đám đông.
9
Đêm khuya vắng lặng hôm đó, ca ca dẫn theo một đám tâm phúc của hội Thanh Long xuất hiện bên bờ sông.
“Đợi đến khi tin tức được truyền đến tổng đường của hội Thanh Long, chắc chắn công chúa sẽ lấy lại được tín nhiệm!”
“Các huynh đệ, để chúng ta cùng nhau bỏ đoạn trường tán xuống, đánh hạ thành trì này cho công chúa!”
Nhưng không đợi bọn họ hành động, một đám người dân vác cuốc, cầm liềm và gậy gộc bèn từ trong bụi cỏ chui ra ngoài, có nam có nữ, có già có trẻ, trực tiếp xông đến chỗ của đám ca ca.
Tất cả mọi người lòng đầy căm phẫn.
“Đúng thật là có người muốn phá hoại sông mẹ của chúng ta, quá không biết xấu hổ rồi!”
“Đừng có phí lời với bọn họ! Chúng ta liều mạng với bọn họ!”
“Đợi đã! Các gì đầu… đầu độc? Mọi người hiểu lầm rồi!”
Ca ca đột nhiên bị cắt ngang kế hoạch sững sờ một lát, lại nhìn số lượng đông đảo của dân chúng, tuy rằng mấy người bọn họ biết chút công phu quyền cước, nhưng chắc chắn là không đấu lại được, bèn thất thanh phủ nhận.
Nhưng dân chúng cũng không dễ lừa, rất nhanh có người nói ra: “Vậy gói giấy các ngươi cầm trong tay là cái gì? Không phải thuốc độc thì các ngươi ăn cho bọn ta xem!”
“Đúng! Ăn hết bọn ta sẽ tin các ngươi!”
“Ăn đi! Ăn đi!”
Đoạn trường tán kia chính là kịch độc, vừa bỏ vào miệng sẽ lập đứt ruột, không có thuốc cứu, sao có thể ăn?
Vẻ mặt ca ca biến sắc, túm một thân tín bên cạnh đẩy về đám người, liền chặn đường mà chạy.
Sao người dân chịu tha cho bọn họ?
Có người trong đám đông cao giọng hét lên “đánh chết bọn họ”, mọi người mọi người chen nhau tiến lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Ta vẫn luôn ngồi xổm sau tảng đá to xem kịch, từ từ đi ra.
Trong giây phút đó, trong lòng ta vui sướng đến cực điểm.
Ta không cho rằng ca ca có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hàng trăm người dân đang tức giận.
Không có khả năng.
Ca ca không còn nữa, công chúa Thanh Thanh không tạo ra được thành quả gì.
Bi kịch của kiếp trước sẽ không xảy ra, người bị bọn họ hại chết cũng đều có thể sống tốt.
Còn hội Thanh Long phản Kim phục Tùy kia, cũng không phải thứ gì.
Nhưng dính dáng với bọn họ là chuyện của triều đình nước Kim.
Một cô gái yếu đuối như ta, việc bây giờ nên làm chính là về nhà, sống thật tốt với cha mẹ.
10
Cuối cùng hòn đá đè nặng trong lòng ta cũng bỏ xuống được rồi, trên đường về nhà ta không còn vội vã nữa, mà nhìn đông ngắm tây.
Hôm nay đi hội chùa, ngày mai đi chợ.
Hình trình từ Lâm Thành về quê vốn nên mất hơn nửa tháng đi đường, ta cứ thế đi hơn một tháng.
Có lẽ diệt trừ được tai hại ca ca kia nên tâm trạng ta cực tốt, khiến cho lòng phòng bị của ta cũng giảm xuống bằng không.
Một ngày trước kia từ Lâm Thành đặt chân đến quê, ta uống nước mía của một bã lão tốt bụng cho ở ven đường.
“Wow! Ngọt quá! Bà lão bà tốt thật đó!” Ta vừa tấm tắc khen ngợi vừa uống liền mấy ngụm lớn.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lão kia xuất hiện một nụ cười kỳ quái: “Ngon thì uống nhiều chút, tiểu nha đầu đúng là dễ lừa…”
Dễ… lừa?
Bỗng nhiên ta bắt đầu hoa mắt chóng mặt, tầm nhìn cũng bắt đầu mơ hồ.
Chân mềm nhũn, ngã tụy xuống đất, mất đi tri giác.
Không biết qua bao lâu, hình như trong mơ hồ ta nghe được thấy tiếng khóc thút thít của trẻ nhỏ, tiếng mắng chửi của phụ nữ.
“Đây là nơi quỷ quái gì vậy? Ta muốn về nhà!”
“Tống Kiến Thành trời đánh, ngươi ra đây! Trói bọn ta ở chỗ này làm gì?”
“Tống Kiến Thành, ngươi cút ra đây!”
Tống Kiến Thành? Đó không phải là tên của ca ca ta sao?
Nghe đến đây, ta vốn đang choáng váng giật mình mở mắt ea.
Bốn phía đều là khuôn mặt quen thuộc — biểu muội Thúy Thúy, thím Tụng Chi…
Bao gồm cả ta, không một ai là không bị trói chặt ném ở ngôi miếu đổ nát này.
Ta lắp bắp hỏi: “Mọi người… sao mọi người lại ở nơi này?”
Thím Tụng Chi mồm miệng sắc bén nhất căm hận nói: “Còn không phải là do ca ca của ngươi? Nói là ra ngoài làm ăn quen biết được lão gia giàu có, muốn giới thiệu biểu muội Bích Đào của ngươi làm vợ cho nhà đó, bảo bọn ta đi theo uống rượu mừng, ai ngờ một giấc tỉnh lại bọn ta liền bị trói trong cái miếu đổ nát này…”
Trong đầu ta “ong” lên một tiếng.
Ca ca ta là người ba đầu sáu tay gì vậy? Thế mà hắn vẫn chưa chết, còn triển khai sự nghiệp buôn bán của hắn nữa?
11
Kiếp trước, có trưởng lão trong hội Thanh Long đề nghị mua vũ khí từ người phương Tây.
Lực sát thương của vũ khí kia cực lớn, có thể đánh sập một ngọn núi nhỏ.
Nếu như hội Thanh Long có được lượng lớn số vũ khí đó, kế hoạch phản Kim phục Tùy cũng sắp nằm trong tầm tay rồi.
Nhưng có thể tìm được con đường mua vũ khí, vậy số tiền lớn từ đâu mà ra chứ?
Ca ca nhạy bén cảm nhận được vào thời khắc quan trọng này ai có thể cung cấp được tiền mua vũ khí thì người đó có thể cầm được quyền phát biểu tuyệt đối của hội Thanh Long, thậm chí có thể được chọn làm đầu rồng của hội Thanh Long!
Đến lúc đó, ủng hộ Lỗ vương hay công chúa, toàn bộ dựa vào một câu nói của đầu rồng!
Ca ca sốt ruột rồi, bắt đầu chuyên tâm kiếm tiền.
Đầu tiên hắn mượn cớ hứa gả mấy biểu muội trong nhà cho người tốt, lừa bán các biểu muội vào núi sâu.
Sau đó ca ca phát hiện giá thành của con đường bán người rất thấp, lợi nhuận cực cao.
Thông qua người giới thiệu, hắn cấu kết với mẹ mìm, không chỉ con gái, hắn còn lừa gạt bắt cóc trẻ con, thanh niên trai tráng, dần dần hình thành một đường dây mua bán.
Còn những người đáng thương kia là bị bán làm nô tỳ hay làm ngựa gầy* cho quý nhân, bán cho người xấu chặt tay cắt gân, chọc mù hai mắt, ăn xin từ đầu đường đến cuối ngõ, hay là bị bán đi làm khổ sai ở một số mỏ than, mỏ gạch trái phép nào đó, chỉ cần có lợi để kiếm, ca ca còn lâu mới quan tâm.
*Hiểu nôm na ngựa gầy là những cô bé xinh đẹp nhà người bị bán đi, người ta mua về để dạy dỗ cầm kỳ thi họa, sau đó sẽ bán cho nhà giàu làm thiếp hoặc bán cho lầu xanh.
Dù sao trong mắt của ca ca, đây đều là “hành vi trung nghĩa” vì ngày sau công chúa kế thừa đại nghiệp!
Lẽ nào kiếp này bọn ta vẫn không thể trốn thoát khỏi hãm hại của bọn chúng sao?
Không! Ta không tin số mệnh!
Nhất định sẽ có cách!
Ta từ từ bình tĩnh lại.
12
Qua một lúc lâu, ca ca dẫn theo công chúa Thanh Thanh và một thiếu niên mặc đồ đen bước vào.
Thím Tụng Chi và biểu muội Bích Đào đều la hét bảo ca ca của ta nhanh chóng thả bọn họ ra.
“Tống Kiến Thành, ngươi bị điên rồi sao? Mau thả bọn ta ra!”
“Đúng thế, biểu ca, ngươi đừng dọa bọn ta nữa.”
Ca ca nhắm mắt làm ngơ, chỉ thành kính nói với công chúa Thanh Thanh.
“Điện hạ, nô tài đã nghe ngóng rồi, ba đứa tuổi nhỏ hơn này bán cho quý nhân làm thiếp được ba mươi lượng bạc đó!”
“Mấy người lớn tuổi hơn một chút bán vào kỹ viện hạ đẳng cũng mười lăm lượng ạ!”
Lời này vừa nói ra, cả phòng đều nổ tung rồi.
Biểu muội Bích Đào khóc: “Biểu ca Kiến Thành, ta là buổi muội của huynh mà! Sao huynh có thể nhẫn tâm chứ?”
Thím Tụng Chi bắt đầu chửi bới: “Tống Kiến Thành, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao? Vì một chút bạc mà đến người nhà cũng muốn bán? Ở chỗ này còn có muội muội ruột của ngươi đó!”
Ca ca của ta không hề sợ hãi nhìn thẳng vào bọn họ: “Đầu tiên, ta là con dân Đại Tùy, tiếp theo mới là con của người, huynh của người! Vì khôi phục Đại tùy, một chút hy sinh cần thiết có tính là gì chứ? Thân là con dân Đại Tùy càng phải có giác ngộ xả thân vì Đại Tùy bất cứ lúc nào!”
Nhưng công chúa Thanh Thanh không hề hài lòng, vẻ mặt nàng ta đột nhiên trầm xuống: “To gan! Tống Kiến Thành, đây chính là cách kiếm tiền mà ngươi nó đó sao? Đây chính là lòng thành ngươi đối với bổn công chúa? Ba mươi lượng, mười lăm lượng, ta thấy kiếp sau ngươi mưới góp đủ tiền mua vũ khí!”
“Không phải… nô tài không dám…”
Ca ca không lấy được lòng công chúa Thanh Thanh, thím Tụng Chi bọn họ lại mắng đến mức hắn thấy phiền, hắn nhấc tay tỏ ý thiếu niên áo đen phía sau bịt miệng bọn ta lại.
Khi đến lượt ta, trong lòng ta đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, ta hét to: “Ta có cách! Ta có cách có thể nhanh chóng gom đủ tiền mua vũ khí!”