Như Ý - Chương 2
5
Lý viên ngoại ra lệnh một tiếng, một đám gia đinh bèn cầm gậy xông vào.
Ca ca không kịp động tay, liền bị hai gia đinh cường tráng một trái một phải ấn xuống đất.
“Các ngươi dám! Ta… ta không phải người binh thường!” Ca ca lớn tiếng kêu gào.
Lý viên ngoại đưa mũi chân ra nâng cằm của ca ca lên, nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn.
“Ta tưởng là ai nói xằng nói bậy ở đây, thứ không biết trời cao đất dày! Đánh cho ta!”
Gậy gộc như mưa rơi đập lên người hắn.
Ca ca kêu lên như heo bị giết vậy, máu tươi tràn ra.
Cha mẹ không đành lòng còn muốn tiến lên ngăn cản, bị ta cản lại.
“Lý viên ngoại là người như thế nào cha mẹ không biết sao? Bây giờ đến đó không bảo vệ được tính mạng của ca ca, mạng của cả nhà chúng ta đều phải ném vào đó rồi!”
Cuối cùng ca ca bị đánh bao nhiêu gậy và chịu bao nhiêu quyền cước ta cũng đếm không rõ, cho đến khi hắn nằm bất động ở dưới đất như một con chó chết, Lý viên ngoại mới bảo người dừng tay, mang khóa vàng rời đi.
Sau khi công chúa Thanh Thanh đến, tuy rằng việc làm của ca ca ngày càng lệch lại, nhưng suy cho cùng vẫn là con trai của cha mẹ.
Cha mẹ khóc lóc khiêng hắn về phòng, vội vàng đi tìm đại phu đến.
Có lẽ là do số hắn chưa chết, dưới sự chăm sóc tận tình của cha mẹ, người ca ca hết cách cứu chữa trong miệng của đại phu lại dần dần khôi phục tri giác.
Cha mẹ ta vô cùng vui mừng, chỉ mong trải qua chuyện này ca ca có thể bắt đầu làm ra làm, chơi ra chơi, gánh vác trách nhiệm của gia đình.
Chỉ đáng tiếc, định sẵn rằng mong mỏi của họ phải tan vỡ rồi.
Ca ca trung thành với công chúa Thanh Thanh đó, có mười con trâu cũng không kéo về được đâu!
Có một hôm ta từ chợ quay về, vừa vào cửa liền phát hiện nồi niêu chén bát vỡ đầy trên đất.
Ca ca đứng ở trong nhà phát điên: “Tiểu thư Thanh Thanh! Các người mang tiểu thư Thanh Thanh đi đâu rồi? Nói mau lên!”
Mẹ rơi nước mắt, nói: “Con trai à, sau khi con hôn mê tiểu thư Thanh Thanh liền rời đi rồi, cha mẹ cũng không biết cô ta đi đâu, con đừng quan tâm đến cô ta nữa, chúng ta sống cho tử tể…”
“Không đâu! Sẽ không đâu! Tiểu thư sẽ không bỏ lại ta!”
Rõ ràng ca ca không thể chấp nhận hiện thực, hắn đau khổ ôm đầu, quỳ xuống đất gào thét.
Đột nhiên hắn lại nhảy dựng lên, thuận tay cầm lấy con dao găm trên bàn đâm loạn về phía bọn ta.
“Là ông? Hay là bà?”
“Bà ép tiểu thư Thanh Thanh đi có đúng không? Một nữ lưu thân phận lại đặc biệt như nàng ấy, ở bên ngoài một mình có bao nhiêu nguy hiểm bà có biết không? Nếu như tiểu thư xảy ra chuyện gì, vậy chính là tổn hại đến gốc của quốc gia, chúng ta thẹn với trời đất!”
Mắt thấy con dao găm kia sắp đâm vào người mẹ, ta nhanh chóng đi lên trước một bước đẩy hắn ra: “Ca, huynh đừng nóng giận, ta đi tìm tiểu thư Thanh Thanh với huynh, trước mắt nàng ấy đang cần huynh đó!”
Không có ai biết rõ lòng trung thành của ca ca đối với tiểu thư Thanh Thanh hơn ta.
Mà lòng trung thành này không những sẽ khiến cả nhà ta nhà tan cửa nát, còn sẽ hại vô số dân chúng vô tội.
Kế hoạch mượn tay Lý viên ngoại diệt trừ ca ca thất bại rồi.
Nhưng mà không sao, ngày tháng còn dài, ta nhất định sẽ bóp chết kế hoạch độc ác của bọn họ từ trong nôi!
6
“Ngươi nói rất đúng, tiểu thư cần ta.” Nhắc đến công chúa Thanh Thanh, ca ca nhanh chóng bình tĩnh lại, tựa như cả người đều có sức lực: “Tiểu thư đang thiếu nhân thủ, tuy nói ngươi vụng về chân tay nhưng rốt cuộc cũng dùng được, chúng ta lập tức xuất phát!”
Cứ như vậy, ta đi theo ca ca chạy đông chạy tây, nhìn hắn dùng ám hiệu đặc của hội Thanh Long liên lạc với mọi người để nghe ngóng tung tích của công chúa Thanh Thanh.
Cuối cùng sau hơn một tháng, ở vùng nông thôn ngoại thành Lâm Thành, bọn ta đến được cứ điểm nào đó của hội Thanh Long.
Giây phút nhìn thấy công chúa Thanh Thanh, ánh mắt của ca ca sáng lên rồi.
Hắn cũng không có cách nào che giấu được kích động trong lòng: “Công chúa điện hạ, nô tài đến muộn rồi!”
“Khó khăn lắm nô tài mới tìm được người… Công chúa! Công chúa, sao người lại khóc rồi?”
Lâu ngày không gặp, công chúa Thanh Thanh thay đổi dáng vẻ ngang ngược trước kia, gầy đi rất nhiều, lộ rõ áo quần rộng hơn trước, nước mắt càng giống như chuỗi hạt châu đứt dây rơi ra từ trong hốc mắt.
Ca ca đau lòng vô cùng, nóng ruột đến mức xoay vòng quanh: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Công chúa cứ nói cho nô tài biết, cho dù chết nô tài cũng sẽ bảo vệ công chúa chu toàn!”
Công chúa Thanh Thanh khóc sụt sùi, nói: “Bọn họ… bọn họ đều không đứng về phía ta!”
Hóa ra trước kia hội Thanh Long vẫn luôn ủng hộ sau khi thành đại sự sẽ do công chúa Thanh Thanh kế thừa ngôi vua là bởi vì công chúa Thanh Thanh là huyết mạch duy nhất còn sống sót của hoàng đế Đại Tùy.
Nhưng chính vào không lâu trước kia, người của hộ Thanh Long tìm được Lỗ vương – đệ đệ ruột của hoàng đế Đại Tùy.
Cho dù là lý lịch hay mưu kế của Lỗ vương kia đều vượt xa một thiếu nữ như công chúa Thanh Thanh.
Gã vừa đến hội Thanh Long không lâu đã sắp xếp chu đáo, mấy lần xúi giục đám người hội Thanh Long cướp bóc lương thực cứu nạn của nước Kim, gieo tin đồn nước Kim muốn để cho nạn dân đói đến chết, để vén lên mâu thuẫn dân tộc, dao động sự thống trị của nước Kim, bây giờ đã có được hiệu quả không tầm thường rồi.
Thế nên hiện tại các trưởng lão của hội Thanh Long đều nhao nhao đổi ý, quay sang ủng hộ Lỗ vương.
Bảo công chúa Thanh Thanh vẫn luôn được nâng lên trời chấp nhận như thế nào?
Ca ca tức giận trợn trừng mắt, đập mạnh một cái xuống bàn: “Lẽ nào lại vậy! Bọn họ làm vậy là mưu quyền soán vị! Công chúa Thanh Thanh mới là dòng chính của Đại Tùy!”
“Công chúa yên tâm, nô tài nhất định sẽ đòi lại công bằng cho người!”
Lúc này công chúa Thanh Thanh mới ngừng khóc, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhạt: “Tống đại ca ngươi thật tốt.”
Một tiếng “Tống đại ca”, khiến cho xương cốt của ca ca cũng mềm nhũn rồi.
Hắn lập tức quỳ dưới chân công chúa, hô to: “Nô tài thà chết trung thành với công chúa!”
7
Muốn thay đổi cách nhìn ‘công chúa Thanh Thanh khó mà gánh được trọng trách’ của mọi người hội Thanh Long thì nhất định phải làm ra chút việc lớn.
Dân chúng càng không tin nước Kim, mâu thuẫn dân tộc càng trở nên gay gắt, càng có lợi cho việc phản Kim phục Tùy.
Thề là nhất nhanh ca ca quyết định hạ đầu vào sông hộ thành ngoài thành Lâm Thành.
“Bây giờ số người bên cạnh công chúa điện hạ có thể dùng không nhiều, đây là cách đơn giản nhất, hơn nữa lực sát thương cực lớn!”
“Đến khi đó người chết vô số, chắc chắn Thát Đát sẽ chịu đả kích nặng nề!”
Công chúa Thanh Thanh lộ vẻ mặt sùng bái: “Tống đại ca, ngươi lợi hại quá! Việc thế này cũng nghĩ được ra, đợi sau khi ta phục quốc rồi, ta làm nữ đế chắc chắn Tống đại ca sẽ làm tể tướng!”
Ca ca lại kích động đến mức nước mắt lưng tròng: “Đây là việc nô tài nên làm, nô tài không cầu ban thưởng.”
Hai người lại cười đùa vài câu liền quyết định tính mạng của dân chúng cả thành.
Còn về việc sau khi hạ độc sẽ ảnh hưởng lớn đến đâu đối với thôn làng ở hạ lưu hoặc thôn dân ven bờ hay là thành trì vây quanh?
Sẽ chết bao nhiêu người? Lại có bao nhiêu người là người Kim hay là người Đại Tùy?
Sẽ hủy hoại bao nhiêu cây nông nghiệp và gia súc?
Ca ca và công chúa Thanh Thanh hoàn toàn không nghĩ đến!
“Lời của bọn ta ngươi cũng nghe thấy rồi, tiểu thư Thanh Thanh chính là công chúa Đại Tùy, chúng ta thân là người Đại Tùy thì phải thà chết trung thành với công chúa!”
“Nếu như ngươi có suy nghĩ khác, người làm ca ca như ta sẽ ngay lập tức….”
Lời nói oai phong lẫm liệt của ca ca lại vang lên tai ta.
Kiếp trước, ta hận bọn họ hại chết cha mẹ ta, kiên quyết không nghe theo nên bị ca ca nhốt vào trong phòng củi, chịu đói mấy ngày mới khuất phục.
Khi đi ra, cơ thể ta chỉ còn da bọc xương, đến đứng cũng không vững.
Đợi đã đỡ hơn một chút, ca ca đã hạ độc xuống sông từ lâu rồi, mỗi ngày thi thể của dân chúng được chất thành xe chuyển từ Lâm Thành ra ngoài, không thể xoay chuyển.
Lần này ta không hề phản kháng mà quỳ dưới chân công chúa Thanh Thanh, khấu đầu thật mạnh: “Trước kia nô tì ngu ngốc không nhận ra công chúa, có nhiều mạo phạm. Hôm nay công chúa đại nhân có đại lượng giữ lại tính mạng cho nô tì, tất nhiên nô tì sẽ nghe theo lời sai bảo của công chúa, không dám trái lời.”