Phần 5 - Như Ý Bắt Cốt Yêu - Chương 2
4.
Ba người đó nhìn nhau, vẻ mặt đầy bối rối.
Một người trong số đó quay sang nhìn Tưởng Thiếu Thiên, gõ gõ đầu mình: “Thiếu Thiên, chị cậu hình như không ổn.”
Tưởng Thiếu Thiên cũng kinh ngạc nhìn tôi: “Chị Như Ý, chị nói gì?”
Tôi kéo cậu ấy lùi lại một vài bước.
Nghiêng đầu thì thầm: “Cốt Yêu rất giỏi trong việc gắn kết với xương, nó sẽ bám vào xương của người sống để điều khiển hành động của họ.”
“Vừa bước vào cửa, Cốt Yêu đã mất dấu, về lý thuyết tôi phải cảm nhận được gì đó.”
“Vì vậy tôi đoán, hiện giờ nó đã nhập vào một trong số bạn của cậu.”
Tưởng Thiếu Thiên nghe vậy kinh hãi, lập tức bước một bước lớn chắn trước cửa.
Ánh mắt của cậu lướt qua ba người: “Chị tôi nói đúng, các cậu không thể đi bây giờ.”
Cậu ấy không chỉ đóng cửa lại mà còn lấy vài sợi dây da chuẩn bị trói họ lại.
Ba người đó hoảng hốt: “Tưởng Thiếu Thiên! Cậu điên rồi sao?”
Hành động và biểu cảm của họ không có một chút sơ hở nào.
Tôi thở dài, giữ Tưởng Thiếu Thiên lại.
“Thôi đi, Phục Yêu Kính còn không dọa được nó, thì nói chi đến vài cọng dây da này.”
“…”
Tôi hắng giọng, ngồi xuống ghế sofa một cách từ tốn.
“Vì cậu không muốn ra ngoài, vậy chúng ta trực tiếp bàn điều kiện đi! Rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Cậu phải nói ra, chúng tôi mới có thể giúp cậu được.”
Ba người đó nhìn nhau, vẻ mặt đều có phần mơ hồ.
Nhưng không lâu sau, một cô gái gọi: “Trần Tư Tề, cậu cười gì thế?”
Một người khác cũng kinh hãi nhìn về phía chàng trai đó: “Cậu cười thật kỳ quái…”
Trần Tư Tề không quan tâm đến họ, quay sang nhìn tôi: “Như Ý đại sư đúng là thẳng thắn.”
Tôi nhìn hắn không nói gì.
Tưởng Thiếu Thiên cũng ngẩn ra.
Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Cậu ta phục hồi lại tinh thần, chỉ vào Trần Tư Tề, ấp úng: “Nó ở chỗ cậu ta! Chị Như Ý mau thu phục nó đi!”
Tôi mỉm cười, để Tưởng Thiếu Thiên đưa hai người còn lại ra ngoài.
Không phải tôi không muốn thu phục, thực sự là không thể thu phục!
Cốt Yêu có chỗ rất khó giải quyết. Một khi đã bám vào xương sống của một người, nó sẽ cùng sống và chết với người đó.
Bất kỳ pháp thuật hay linh khí nào cũng không có tác dụng.
Thời kỳ hỗn loạn ở cổ đại còn dễ xử lý, chỉ cần đánh chết một người là xong. Thà chết một người còn hơn là chết cả đám.
Khi đó người bị Cốt Yêu nhập vào đã bị coi là người chết.
Lúc nãy tôi nói dùng Phục Yêu Kính cũng chỉ là để dọa nó thôi.
Nhưng bây giờ là xã hội văn minh, vô duyên vô cớ giết người là tới công chuyện!
Tôi không muốn bị mời đi uống trà.
Tôi liếc nhìn Trần Tư Tề một cách bất lực.
Trần Tư Tề mỉm cười với tôi, rồi cúi người chào: “Tiểu sinh nào dám, xin chào cô nương.”
Ồ.
Nhìn có vẻ là một bộ xương già rồi.
5.
Khi Tưởng Thiếu Thiên quay lại, Trần Tư Tề vừa mới tự giới thiệu xong.
Tôi tóm tắt ngắn gọn với cậu ta.
“Anh ta tên là Hà Sinh, là một tú tài cách đây một nghìn năm.”
Nói xong, tôi nhìn về phía Hà Sinh: “Nhân tiện, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
Hà Sinh gật đầu: “Cô nương cứ hỏi.”
Tôi ngước mắt nhìn hắn: “Chuyện bà nội bạn học Lục Khả có phải là do anh làm không?”
Hắn cười: “Đúng vậy.”
“Bà ấy bị liệt nhiều năm, sức tàn lực kiệt, tôi đã dùng thuật ‘phụ cốt’ để giúp họ có thêm vài ngày vui vẻ, đó là điều tốt mà.”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Bây giờ thì sao?”
Khi Cốt Yêu rời khỏi cơ thể, bà nội của Lục Khả sẽ trở thành gì rồi?
Hà Sinh thở dài: “Thời gian còn lại không nhiều nữa.”
Không khí chợt lắng xuống.
Tôi hỏi hắn: “Anh đến đây là để làm gì?”
Hắn cười: “Tôi đến đây để tìm một thứ.”
“Thứ gì?”
Hà Sinh nhìn về phía Tưởng Thiếu Thiên: “Công tử đây có phải đã mang về một tượng gốm cách đây vài ngày?”
Tưởng Thiếu Thiên sững sờ.
“Tượng gốm?”
Cậu ta nghĩ một lúc, rồi bước vào phòng ngủ của mình, từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp.
“Là cái này phải không?”
“Một tuần trước, tôi tham dự một buổi đấu giá và thấy một tượng gốm vũ nữ được vẽ rất đẹp, tôi thấy thích nên đã mua về.”
Cậu ta mang chiếc hộp ra và mở nó trước mặt chúng tôi.
Bên trong là tượng gốm vũ nữ được vẽ rất sống động, màu sắc và hình dáng được bảo quản hoàn hảo, quả thật rất đẹp.
Hà Sinh nhìn chằm chằm vào nó, như thể bị cuốn hút: “Đúng rồi… Đó là đồ của tôi.”
Tưởng Thiếu Thiên mặt tối sầm lại: “Cái gì mà của anh?”
“Đây là thứ tôi mua với giá hai triệu!”
Hà Sinh nhìn cậu ta: “Không, một nghìn năm trước nó đã là của tôi rồi, tôi chỉ làm mất nó thôi…”
Nghe họ cãi nhau, tôi đau đầu không chịu nổi, liền hét lên: “Đủ rồi, đừng cãi nữa!”
Tôi chỉ vào Tưởng Thiếu Thiên: “Cậu, đưa cái này cho anh ta, tôi sẽ giải thích với ông cậu sau.”
Tôi lại chỉ vào Hà Sinh: “Còn anh, nhận lấy tượng gốm này và nhanh chóng rời khỏi cơ thể của Trần Tư Tề!”
Sau khi hắn ra khỏi cơ thể, tôi sẽ thu phục hắn!
Nửa đêm thế này, tôi buồn ngủ chết đi được…
Nhưng ai ngờ vừa dứt lời, tôi liền nghe họ đồng thanh nói: “Không được.”
Tôi ngạc nhiên, quay sang nhìn Hà Sinh.
Tưởng Thiếu Thiên cũng quay lại nhìn hắn: “Tôi không đồng ý thì thôi, còn anh có gì mà không đồng ý?”
Hà Sinh mỉm cười với chúng tôi.
Hắn chỉ vào tượng gốm: “Tượng gốm này vốn là một cặp, nhưng giờ chỉ có một cái, mong cô nương và công tử đây giúp tôi tìm cái còn lại.”
Hừm.
Hắn còn dám yêu cầu nữa.
Tôi đang định nổi giận thì nghe hắn nói thêm: “Nếu không, tôi sẽ ở lại trong cơ thể công tử này không đi nữa.”
Không chỉ dám yêu cầu, hắn ta còn dám đe dọa!
6.
Cốt Yêu dù sao cũng là yêu quái.
Nó bám vào cơ thể người càng lâu thì càng gây hại cho người đó.
Vì mạng sống của Trần Tư Tề, chúng tôi chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của hắn.
Trước khi lên đường tìm kiếm tượng gốm còn lại, tôi đã chợp mắt một lúc trong nhà Tưởng Thiếu Thiên.
Đợi đến khi mặt trời lên cao, tôi mới thức dậy hoàn toàn tỉnh táo.
Tưởng Thiếu Thiên đeo sẵn đồ đi qua: “Chúng ta sẽ tìm ở đâu?”
Tôi nhìn về phía căn phòng khác: “Cứ theo Hà Sinh là được, nếu anh ta có thể tìm thấy tượng gốm này, thì nhất định cũng có thể tìm thấy cái còn lại.”
Nói xong, tôi gọi lớn về phía đó: “Hà Sinh, mau ra đây, chúng ta chuẩn bị đi rồi.”
Vài phút sau, cửa phòng mở ra.
Hà Sinh mặc một bộ áo dài màu xanh, từng cử chỉ đều toát lên vẻ nho nhã.
Tôi đỡ trán: “Anh lấy đâu ra bộ đồ này?”
Tưởng Thiếu Thiên ngáp: “Tối qua anh ta cứ đòi tôi mua cho bằng được.”
“Anh ta nói rằng vợ anh ta thích nhất là nhìn anh mặc đồ màu xanh.”
Hà Sinh cười, đi về phía chúng tôi.
“Chúng ta có thể đi rồi.”
Chậc, hắn làm tôi nhớ đến Minh Uyên, nhưng lúc này anh ấy bận rộn ở nơi khác.
…
Tưởng Thiếu Thiên làm tài xế, Hà Sinh ngồi ghế phụ lái chỉ dẫn cậu ta rẽ trái rẽ phải trong thành phố.
Tôi nằm trên ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết bao lâu sau, xe dừng lại.
Tôi lau miệng: “Đến nơi rồi à? Đi thôi, xuống tìm đồ nào.”
Hai người phía trước không nhúc nhích.
Tôi ngạc nhiên: “Sao thế? Sao không đi?”
Tưởng Thiếu Thiên từ từ giơ tay, chỉ về phía trước: “Chị, chị nhìn xem anh ta đưa chúng ta đến đâu…”
Tôi nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, đồng tử co lại…
Bảo tàng Phượng Thành.
7.
Đứng trước cửa bảo tàng, tôi cảm thấy hàng vạn con ngựa cỏ đang gầm rú trong lòng.
Tượng gốm mà Hà Sinh cần đang được trưng bày trong bảo tàng, vậy tôi có thể lấy chúng được sao?
Chúng tôi, ba người đứng ở đó cảm thấy rất lạc lõng.
Có người qua đường nhìn chúng tôi vài lần rồi tiến lại hỏi: “Các bạn có muốn vào bảo tàng không?”
Tưởng Thiếu Thiên gật đầu.
Người đó tiếp tục nói: “Quay về đi, bảo tàng mấy ngày gần đây có sự cố, tạm thời không mở cửa đâu!”
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên nhìn nhau, cậu ấy vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người đó cúi gần và thì thầm: “Cách đây một tuần, một nhân viên trực đêm của bảo tàng nghe thấy tiếng khóc từ trong bảo tàng, hôm sau anh ta đã xin nghỉ việc. Trong tuần qua, có người nói nghe thấy tiếng khóc và tiếng cầu cứu trong bảo tàng!”
“Nhìn chung là rất kỳ quái! Giám đốc bảo tàng đã phải đóng cửa trong vài ngày vì áp lực, chưa biết khi nào mới mở lại!”
Người đó lại lẩm bẩm vài câu rồi rời đi.
Tưởng Thiếu Thiên quay sang hỏi tôi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Hà Sinh, người vẫn im lặng, lên tiếng.
“Tôi phải vào trong.”
Ánh mắt của hắn luôn dán chặt vào bảo tàng: “Tôi cảm nhận được, tượng gốm của tôi ở bên trong.”
Tôi nhíu môi: “Hiện giờ không được, quá liều lĩnh.”
“Tìm một nơi nghỉ tạm, đợi đến tối chúng ta sẽ vào.”
Hai người không có ý kiến gì, chúng tôi đi quanh khu vực gần đó, rồi tìm một quán trà nhỏ ngồi cả buổi chiều.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, đèn đường sáng lên.
Nhân viên quán trà đến nhắc nhở một cách lịch sự rằng họ sắp đóng cửa.
Tôi không biết đã bao nhiêu lần ra vào nhà vệ sinh, vỗ vai Tưởng Thiếu Thiên: “Đi thanh toán, chúng ta phải bắt đầu làm việc rồi.”
Ra khỏi quán trà, chúng tôi sử dụng một số thủ thuật nhỏ, lợi dụng bóng đêm để lén vào bảo tàng.
Tưởng Thiếu Thiên có chút do dự: “Chị Như Ý, làm vậy không bị camera an ninh nhìn thấy à? Có cần che mặt không?”
Tôi liếc cậu ấy: “Camera ở đây đã bị hỏng rồi.”
Cậu ấy ngạc nhiên: “Cái đó là do chị làm?”
“Không phải tôi.”
Tôi quan sát bảo tàng tối om: “Là những thứ ở đây khiến camera bị hỏng.”
“Phải cẩn thận, bảo tàng này có điều gì đó không ổn!”