Như Nhật Phương Thăng - Chương 4
9.
Đêm hôm đó, ta uống xong thuốc để có con do Lục Y chuẩn bị, yên lặng đợi Sở Vân Hành đến.
Quả nhiên hắn đến gõ cửa phòng ta.
Trong lúc cao trào tình cảm, hắn lại khóc.
Giọng nghẹn ngào bên tai ta xin lỗi: “Nàng là tiểu thư nhà cao cửa rộng, lấy ta là ta trèo cao, là ta… là ta trước đây không tốt, để nàng chịu nhiều lạnh nhạt và nhục nhã. Sau này, ta sẽ chỉ tốt với nàng, giống như nàng tốt với ta vậy.”
Ta hờ hững hôn hắn, để hắn im miệng lại.
Nếu ngươi muốn tốt với ta, thì hãy nhanh chóng để ta có thai, rồi sớm chet đi, để con ta thừa kế tước vị.
Đó mới là điều tốt nhất cho ta.
10.
Thuốc của Lục Y quả nhiên có tác dụng, chỉ là sau đêm đó ta đã có con.
Sau khi có thai, ta triệu kiến Hương Nguyệt: “Bây giờ ta đã có thai, nếu Hàm Đạm được sủng ái lại, ta là chính thê sẽ không có gì ảnh hưởng, nhưng còn ngươi?”
“Đã ở trong cuộc rồi, thì đều là thân bất do kỷ, không thể không tranh.”
“Có một đứa con, luôn là điều tốt, dù chỉ là con gái.”
Nàng ngước đôi mắt đẹp đẽ, ánh nước lạnh lẽo làm ướt đôi mắt nàng, nàng dập đầu trước ta: “Ta biết rồi, phu nhân.”
Gần đây Sở Vân Hành hạ triều về sớm, mỗi ngày đều mang nhiều đồ về cho ta.
Hắn thích áp tai vào bụng ta nghe động tĩnh.
Ta cười hỏi hắn ta: “Bây giờ ta đã có thai, không thể hầu hạ chàng, tại sao chàng không muốn đến chỗ Hương Nguyệt?”
Hắn có chút không vui: “Nương tử của người khác đều tìm cách giữ phu quân ở trong phòng, sao nàng lại muốn đuổi ta đi?”
Ta cười: “Ta không muốn làm kẻ ghen tuông.”
Hắn ta hừ một tiếng: “Phu nhân của Trương Ngự Sử còn có thể cầm d//ao ép ông ấy đuổi thiếp thất đi! Đó mới là một nương tử tốt.”
Lúc này ta thật sự không nhịn được cười, hắn bị hỏng đầu rồi sao?
“Chàng nghĩ như vậy là tốt sao?!”
“Đúng vậy,nương tử ông ấy yêu ông ấy mới làm vậy!”
“Vậy nếu ta đuổi Hàm Đạm đi thì sao?”
Đây là lần đầu tiên ta thẳng thắn nhắc đến Hàm Đạm với hắn.
Ta nhìn vào mắt hắn, dự định tìm trong đó sự do dự và xấu hổ mà ta muốn thấy, ai ngờ, hắn lại vui vẻ nhìn ta: “Ta định đưa Hàm Đạm về Lăng Thành, nàng ta chưa dâng trà cho nàng, vậy thì không tính là thiếp của ta. Nàng ta cứu ta một m//ạng, ta sẵn lòng cho nàng ta nhiều của hồi môn, để nàng ta lấy được người tốt.”
Trong mắt ta gần như không còn nụ cười, chỉ còn lại góc miệng cong theo thói quen: “Nàng đã từng có thai với chàng, nam nhân khác ai dám lấy nàng?”
“Ở Lăng Thành có nhà, có thể đưa nàng ta đến đó dưỡng lão, nếu nàng ta không muốn lấy chồng, thì nuôi nàng ta cả đời, chỉ cần nàng ta không xuất hiện trước mặt nàng và ta là được.”
Ta im lặng một lúc, không nói gì: “Được rồi.”
Hắn nắm tay ta, trong mắt là nụ cười sáng ngời: “Ta định đưa Hương Nguyệt cùng đi, sau này trong phủ chỉ còn nàng và ta, A Dao, có nàng là đủ rồi.”
“Trước kia xảy ra nhiều chuyện, ta xin lỗi nàng, sau này, ta sẽ bù đắp từng chút một cho nàng.”
Ở nơi hắn không thấy, ta nhíu mày sâu.
Hắn thật sự bị hỏng đầu rồi.
Hắn ta cũng thật sự không hiểu Hàm Đạm. Nàng ta làm sao chịu rời đi như vậy?
11.
Ta đã nghĩ đến nhiều thủ đoạn của Hàm Đạm, chỉ không ngờ lại xảy ra như thế này.
Ngày ta sinh, vì là sinh đôi nên khó sinh.
Sở Vân Hành bỏ qua công vụ, ở ngoài phòng sinh cùng ta.
Ta kêu la thảm thiết, hắn đẩy các tỳ nữ bên ngoài chạy vào, khóc lóc nước mũi và nước mắt lẫn lộn, trông thật thảm hại.
Hắn nắm chặt tay ta, thở không ra hơi: “Nàng nhìn ta thì sẽ không đau nữa.”
Hắn nói dối, ta vừa đau vừa muốn cười.
Thật là, ta không thích hắn, làm sao nhìn hắn lại không đau? Ta nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong lòng, ta nhất định phải bình an.
Ta còn đợi để hưởng những ngày tháng phú quý khi phu quân chet.
Nhi tử của tỷ tỷ ta đã là Thái tử.
Huynh trưởng ta lại lấy công chúa, công chúa cũng đã có thai.
Phụ thân ta đã từ bỏ binh quyền, chỉ giữ một chức vụ nhàn rỗi ở Binh bộ, mỗi ngày ở nhà câu cá và uống trà với mẫu thân.
Gia đình đều bình an, ta cũng không muốn chet.
Bà đỡ đột nhiên gọi: “Cứu người lớn hay đứa nhỏ, Hầu gia!”
Sở phu nhân luôn đối xử tốt với ta lúc này hét lên: “Cứu đứa nhỏ! Vương bà tử! Bà nhất định phải đảm bảo sự an toàn của cháu ta!”
Ta nắm chặt chăn, nước mắt tuôn rơi, ta như một miếng thịt thối để người khác thao túng.
“Người lớn!”
Sở Vân Hành đứng lên, đẩy bà mẫu ra ngoài, rút k//iếm treo trên tường, dí vào cổ bà đỡ: “Phu nhân của ta có chuyện gì, ta sẽ khiến cả nhà ngươi chet không yên!”
Ta cắn môi, vô thức rơi lệ.
Rõ ràng hắn chỉ làm điều mà một phu quân nên làm, nhưng ta dường như không còn ghét hắn nữa.
Cuộc hôn nhân này, vốn là cuộc hôn nhân chính trị, ta chỉ mong được sống hòa thuận mà thôi.
“Mẫu tử đều bình an! Mẫu tử đều bình an!”
Vương bà tử lớn tiếng nói: “Hầu gia, ngài hãy nhìn xem thiếu gia và tiểu thư này!”
Sở Vân Hành bước qua bà ấy, đến bên ta, tay run run lau mồ hôi cho ta, nước mắt rơi trên đôi môi khô khan của ta.
“Không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa, A Dao, ta sợ lắm.”
Ta vừa lấy lại hơi thở, chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên Hàm Đạm đánh rơi chậu đồng trong tay, rút từ tay áo ra một con d//ao găm tấn công ta.
Ta kinh hoàng há miệng, Sở Vân Hành ôm con trong lòng, chỉ có thể dùng lưng để đỡ.
D//ao găm xuyên qua tim phổi hắn, khắp nơi đều là tiếng hét.
Hắn quay lại túm lấy Hàm Đạm, chộp lấy thanh k//iếm dài không vỏ trên giường, đ//âm vào cổ họng nàng ta, một nhát giet chet.
Hắn ta phun m//áu, đưa tay chạm vào mặt ta: “Không sao rồi A Dao.”
Đồng tử ta co lại, mùi m//áu tanh tràn ngập, run rẩy khóc thét: “Thái y… Thái y…”
Đừng chet… đừng chet, Sở Vân Hành.
Lúc ta hận hắn như vậy, hắn vẫn sống tốt.
Bây giờ ta nguyện cùng hắn sống hòa thuận, sao hắn lại chet được?
12.
Năm thứ bảy sau khi Sở Vân Hành qua đời, Sở lão gia đã viết thư xin phong tước cho nhi tử ta.
Nó là thế tử nhỏ tuổi nhất.
Tước vị của nó không bị đe dọa bởi bất kỳ thứ tử nào, Hương Nguyệt không có con cái, nàng ấy có tài nấu ăn rất giỏi.
Nàng ấy thích ở bên ta, chọc cười bọn trẻ, nấu ăn cho chúng.
“Ngài ấy đến phòng ta hai đêm đó, buồn bã, cũng không chạm vào ta, ngài ấy hỏi ta, việc sinh con có khó khăn lắm không.”
“Ta nói với ngài ấy là rất khó khăn, ngài ấy nói rằng sau này sẽ mời thái y tốt nhất đến cho người.”
“Ta nói tỷ tỷ của người là Hoàng quý phi, thái y tốt nhất tự nhiên sẽ có sẵn.”
“Ngài ấy lại nói, vậy ngài ấy sẽ đến ở bên người, người nhìn thấy ngài ấy trong lòng sẽ dễ chịu hơn.”
Nàng ấy dừng lại, nhìn ta đang thêu mũ hổ đầu cho con: “Nhưng ta biết, người ghét ngài ấy.”
Kim chích vào ngón tay, m//áu rỉ ra, ta lại không thấy đau.
Đúng vậy.
Ta đã từng ghét chàng ấy như vậy.
Nhưng chàng ấy đã chet.
Chet vì ta.
Ta lại bắt đầu dần quên đi những điều không tốt đó, ngược lại nhớ đến những điều tốt đẹp của chàng ấy.
Khi ta ăn phải đồ nóng, chàng ấy sẽ vô thức dùng tay để đỡ.
Khi ta nôn nghén, chàng ấy bỏ công vụ để xoa lưng cho ta, tuy không giỏi, nhưng chàng ấy còn vào cung để học hỏi thái y.
Người khác chọc ghẹo chàng ấy, nói rằng chàng ấy sủng thiếp diệt thê. Chàng ấy tức giận mắng người, mắng xong lại mua cho ta rất nhiều đồ để bù đắp.
Chàng ấy là một người rất tốt, sẽ cứu giúp người già, cũng sẽ đối đãi tốt với người hầu.
Chỉ là trước kia, người chàng ấy thích không phải là ta mà thôi.
Nhưng hiện tại ta thì sao? Tại sao ta lại không thể khóc được? Không sao, ta sẽ chăm sóc tốt cho con của chúng ta vì chàng ấy.
13.
Sau khi cháu trai nhỏ của ta lên ngôi Hoàng đế, nhi tử của ta cũng đã lập được nhiều công trạng trong quân doanh.
Nó đ//ánh trận nào cũng thắng, ai ai cũng gọi nó là thiếu niên anh hùng.
Nữ nhi của ta lớn lên xinh đẹp giống ta ngày xưa.
Ta vào vai mà mẫu thân ta từng làm.
“Con ngốc, gia tộc lớn liên hôn, việc phu quân có thích con hay không không quan trọng, quan trọng là quyền lực của con với tư cách là chủ mẫu.”
Nó dựa vào lòng ta làm nũng.
Ta chọn kỹ càng cho nó một phu quân tốt mà nó thích và cũng thích nó.
Mấy năm sau, nhi tử cũng lấy vợ.
Chẳng bao lâu sau, ta trở thành lão phu nhân của Hầu phủ, ai ai cũng kính trọng ta.
Ta ở nhà vui vẻ với cháu, cùng các tỷ muội đánh bài lá.
Đã nhiều năm rồi ta không nghĩ đến Sở Vân Hành.
Ngày nào ta cũng sống rất vui vẻ.
Nhưng đêm đó, ta mơ thấy Sở Vân Hành.
Ta rất bình tĩnh kể cho chàng ấy nghe hai đứa con của chúng ta ngoan ngoãn biết nghe lời và giỏi giang như thế nào.
Chàng ấy ngồi dưới chân ta, chăm chú lắng nghe ta nói cả đêm.
Đến lúc trời sáng, chàng ấy phủi bụi trên người, đứng lên rời đi: “Ta ở dưới tích được ba mươi năm công đức, mới có thể lên gặp nàng một lần, thấy nàng sống tốt, ta đã mãn nguyện rồi.”
Ta có chút lạnh nhạt: “Ồ, vậy chàng mau đi đầu thai đi.”
Chàng ấy mỉm cười, mắt cong cong, mặt như ngọc: “A Dao à, ta có thể đợi nàng cùng đi đầu thai, kiếp sau chúng ta lại làm phu thê.”
Ta bực bội nói: “Không thèm, ta không thích chàng, Sở Vân Hành.”
Chàng ấy cười nhẹ: “Ta biết mà, A Dao, vậy ta đi trước nhé!”
[HẾT]