Như Nhật Phương Thăng - Chương 2
4.
Ngày thứ ba sau khi ta và Sở Vân Hành thành thân, ta bắt đầu theo Sở phu nhân tiếp quản công việc trong phủ.
Sở Vân Hành mỗi ngày đều đến chỗ ta dùng bữa trưa.
Đêm tân hôn, chúng ta chưa động phòng.
Hàm Đạm vô tình làm đổ chân đèn, gây hỏa hoạn trong sân, các tỳ nữ khóc lóc gọi Sở Vân Hành, hắn đã vội vàng chạy đi mà chưa kịp thay đồ cưới.
Cả đêm không về.
Ngày hôm sau, Sở phu nhân biết chuyện, tức giận lớn tiếng, nhốt Hàm Đạm vào từ đường hối lỗi.
Hàm Đạm ở từ đường không ăn không uống, Sở Vân Hành cầu xin mẫu thân không thành, hôm nay lại đến tìm ta.
“Nàng là thê tử bên gối của ta. Hàm Đạm tính tình trẻ con, ta biết nàng đã chịu nhiều uất ức vì nàng ấy. Khi còn nhỏ, nàng ấy từng cứu mạng ta, A Dao, ta không thể bỏ mặc nàng ấy.”
Ta khuấy canh trong bát, mỉm cười nhẹ nhàng: “Ta và chàng là phu thê, sau này sẽ cùng nhau đi suốt cuộc đời, chuyện của chàng cũng là chuyện của ta, ta sẽ vì chàng mà cầu xin mẫu thân, bà sẽ nể tình ta mà tha cho nàng ta.”
Hàm Đạm sau khi được thả ra, bị Sở Vân Hành mắng một trận, không tình nguyện đến phòng ta tạ ơn.
Ta ngồi tính toán sổ sách, không ngẩng đầu lên: “Không cần tạ ơn, chỉ cần ngươi yên phận trong viện là được.”
Nàng ta tức giận ném khăn tay, rồi rời đi.
Ngày hôm sau, khi Sở Vân Hành trở về sau buổi thượng triều, ta đang cùng Sở phu nhân kiểm tra số lượng tiểu tư và tỳ nữ trong phủ, mùa đông sắp tới, hạ nhân cần thêm áo ấm để chống lạnh.
“Hàm Đạm từng là tiểu thư quan gia, công việc trong phủ bận rộn, A Dao một mình không thể lo hết, chi bằng để Hàm Đạm giúp một tay.”
Hắn vừa dứt lời, Sở phu nhân liền ném đũa: “Con bị điên rồi sao!”
Sở Vân Hành hơi nhíu mày: “Mẫu thân, Hàm Đạm là cháu ruột của mẫu thân.”
Sở phu nhân vốn chỉ hơi tức giận, nghe vậy gần như nổi cơn thịnh nộ: “Một thiếp thất chưa vào cửa, cũng xứng để giúp chủ mẫu? Ta giữ m//ạng cho nàng ta đã là nể mặt con, đừng có được đà lấn tới!”
Sở Vân Hành tức giận đứng dậy định đi, ta lên tiếng ngăn lại: “Chàng đã muốn Hàm Đạm giúp ta, đúng lúc bây giờ phủ đang chuẩn bị may đồ đông cho hạ nhân. Ta và mẫu thân đã hẹn ngày mai đi chùa cầu phúc cho huynh trưởng ở biên cương, ăn chay nửa tháng, việc này giao cho Hàm Đạm.”
Sở Vân Hành ngồi xuống: “Nàng nghĩ vậy, mới là khí chất của chính thất.”
“Đúng thế, ta là chính thất nên phải thấu hiểu phu quân. Chàng là nhi tử duy nhất trong nhà, phụ thân thường xuyên vắng nhà, mẫu thân một mình lo toan phủ hầu, nuôi dạy chàng lớn khôn, chàng cũng nên thấu hiểu.”
Sở phu nhân rơi nước mắt, nghẹn ngào: “A Dao, con không cần vì mẫu thân mà chịu tủi thân, mẫu thân coi như chưa từng sinh ra đứa con này!”
Sở phu nhân rời đi, Sở Vân Hành tâm trạng rất tệ, người từ viện Hàm Đạm đến mời hắn, lần đầu tiên Sở Vân Hành nổi giận: “Gọi cái gì! Cút ngay!”
Chỉ còn lại hai chúng ta, hắn cúi đầu, xấu hổ nói với ta: “Ta nợ Hàm Đạm một mạ//ng, nàng ấy từng vì cứu ta mà suýt m//ất m//ạng.”
Lại những lời cũ, ta lười biếng đáp lại: “Ta biết rồi, ngài yên tâm.”
Sáng hôm sau, ta lên xe trở về phủ, Hàm Đạm thay đổi hoàn toàn, khí thế trở lại: “Trong nửa tháng này, ta sẽ nắm giữ quyền quản lí trong phủ. Khi đó phu nhân trở về chỉ cần hưởng phúc, không cần lo toan những việc này nữa.”
Vậy chúc ngươi thành công như ý.
Ôi, sổ sách của cả một phủ, đâu dễ quản lý như vậy? Nếu nàng ta lần đầu tiên tự mình quản lý mà xảy ra sai sót, sau này Sở Vân Hành sẽ không thể nào mở miệng bảo vệ nàng ta nữa, Sở phu nhân cũng sẽ càng ghét bỏ nàng ta vì năng lực kém.
Nàng ta sẽ mãi mãi không thể can thiệp vào việc quản lý nội trợ nữa.
Muốn đẩy người vào chỗ chet, trước hết phải làm cho kẻ đó tự mãn, đây là điều mẫu thân tận tình dạy ta.
Hàm Đạm cũng giống như Thu di nương trước đây, bị mẫu thân ta áp chế đến mức tuyệt vọng không dám ngóc đầu lên.
Trước đây ở nhà, ta chỉ nhìn mẫu thân hành sự.
Bây giờ rời xa mẫu thân, đây là lần đầu tiên ta thực hành tại phủ hầu.
5.
Kể từ khi Hàm Đạm nắm quyền, Sở phu nhân đã ngã bệnh, đóng cửa không ra ngoài.
Gần đến cuối năm, Hiền phi nương nương trong cung hạ sinh hoàng tử, bệ hạ phong nàng làm Quý phi, Sở Vân Hành với chức vị Lễ bộ Thị lang gần đây luôn bận rộn giám sát và kiểm tra lễ phong tước.
Đây là hoàng tử đầu tiên được sinh ra kể từ khi bệ hạ lên ngôi.
Bệ hạ vô cùng vui mừng, đặc biệt chú trọng đến lễ phong tước.
Sở Vân Hành lo sợ làm không tốt sẽ chọc giận thánh ý.
Gần đây hắn rất ít về nhà, thường nghỉ luôn tại Lễ bộ.
Cả hầu phủ đột nhiên trở thành nơi do Hàm Đạm toàn quyền kiểm soát.
Hàm Đạm ngay lập tức nắm lấy cơ hội này để thanh trừ kẻ thù, bỏ qua việc may đồ đông.
Chu mụ quản lý nhà bếp, lòng dạ tốt, rất giỏi trong việc thu phục lòng người.
Nhà bếp từ xưa đến nay là nơi dễ kiếm lời nhất.
Nhiều mối lợi béo bở.
Khi ta tiếp quản sổ sách của hầu phủ, so sánh với sổ sách của phủ quốc công, sổ sách nhà bếp của hầu phủ cũng không kém.
Thậm chí còn tệ hơn cả phủ của Công tước.
Điều này chứng tỏ, có một người quản lý tốt, biết cân bằng giữa chủ nhân và người dưới.
Vừa phải đảm bảo tiền công không bị tổn thất nặng nề, vừa phải đảm bảo người dưới có thể hưởng chút lợi.
Không để xảy ra tranh cãi ảnh hưởng đến vị trí của mình.
Cũng không để người dưới lén lút làm hỏng bữa ăn của chủ nhân.
Việc đầu tiên mà Hàm Đạm làm sau khi nắm quyền là tước quyền quản lý nhà bếp của Chu mụ, giao cho tỳ nữ Lan Nhược bên cạnh mình.
Ta đã cho người điều tra kỹ càng mới biết được mâu thuẫn giữa Hàm Đạm và Chu mụ.
Trước khi ta vào phủ hầu, Hàm Đạm từng có thai.
Sở phu nhân nhiều lần lấy lý do chính thất chưa vào cửa thì thiếp thất không thể có thai, ép Hàm Đạm uống thuốc ph//á thai, nhưng đều bị Sở Vân Hành ngăn lại.
Sở Vân Hành sợ mẫu thân hắn làm hại, thậm chí còn mua thị vệ từ bên ngoài về bảo vệ Hàm Đạm.
Trong thời gian Hàm Đạm mang thai, Sở Vân Hành đặc biệt cưng chiều nàng ta, khiến nàng ta càng trở nên ngang ngược.
Tổ yến đắt đỏ, nhất là năm nay sản lượng ít, nguyên liệu bị giảm đáng kể, mỗi ngày lượng tổ yến cung cấp cho phủ đều có hạn.
Hàm Đạm cho rằng một chén là quá ít, không đủ bồi bổ cho đứa con trong bụng.
Lan Nhược bên cạnh nàng ta nói rằng khi đến nhà bếp lấy tổ yến, thấy có hai chén, một chén dành cho phu nhân, một chén cho Hương Nguyệt.
Hàm Đạm nghe vậy lập tức nổi giận: “Cái đứa tiện tỳ đó, một tỳ nữ sao xứng dùng tổ yến!”
Hương Nguyệt là tỳ nữ thông phòng mà lão phu nhân sắp xếp cho Sở Vân Hành, dung mạo xinh đẹp nhưng nhút nhát, không đấu lại Hàm Đạm.
Kể từ khi Sở Vân Hành và Hàm Đạm có mối quan hệ, Hương Nguyệt không còn được gặp Sở Vân Hành nữa.
Hàm Đạm tự nhiên không vừa mắt Hương Nguyệt.
Nàng ta còn ghen ghét Hương Nguyệt trẻ hơn mình vài tuổi, nhớ lại việc Sở Vân Hành từng đặc biệt cưng chiều Hương Nguyệt, cảm thấy như có gai trong cổ họng, liền nhân chuyện tổ yến mà gây sự.
Ai ngờ, Chu mụ không nhượng bộ, không chịu đưa tổ yến của Hương Nguyệt cho nàng ta, ngược lại còn mắng nàng ta không có chút phong thái của tiểu thư quan gia, vì chút ăn uống mà mất đi thể diện.
Hàm Đạm từ khi có thai được Sở Vân Hành cưng chiều, chưa từng bị mắng như vậy, điều này làm nàng ta nhớ lại những ngày đầu ở hầu phủ bị đối xử như người ngoài.
Trong lúc tranh cãi, nàng ta và Chu mụ xô xát.
Nhưng dù sao nàng ta cũng là nữ tử yếu ớt, không địch nổi Chu mụ quen làm việc nặng.
Rất nhanh, nàng ta đã bị khống chế, miệng la hét muốn bán Chu mụ đi.
Chu mụ cười lạnh: “Ta là người thân cận của phu nhân, là bà tử hạng nhất trong phủ. Dù ngươi có được nâng làm thiếp cũng không có quyền bán ta, huống chi bây giờ ngươi còn không phải là thiếp, còn chưa tính là thông phòng!”
Chu mụ kéo nàng ta đến trước mặt Sở Phu nhân, Hương Nguyệt đang cầm chậu đựng đờm chăm sóc bệnh tình.
Sở phu nhân nghe xong đầu đuôi câu chuyện mà Chu mụ kể, tức giận cầm chậu đựng đờm ném vào đầu Hàm Đạm, mắng: “Đồ vong ơn bội nghĩa!”
Hàm Đạm sợ hãi ngã ngồi xuống đất, bụng đau quặn thắt, bị đưa về phòng.
Sở Vân Hành cũng bị gọi về, bị Sở phu nhân mắng té tát.
Chén tổ yến của Hương Nguyệt là dùng tiền riêng của bà ấy, từ khi vào đông, bà luôn bị bệnh không lớn không nhỏ không khỏi, Hương Nguyệt dùng m//áu mình làm thuốc, chăm sóc bà nửa tháng, bà mới khỏi bệnh.
Vì vậy mới có chén tổ yến thừa này, ai ngờ Hàm Đạm lại không hiểu chuyện như vậy.
Khi Sở Vân Hành đi gặp Hàm Đạm, hiếm thấy hắn không chiều chuộng nàng ta, ngược lại khi nàng ta nói muốn bán Hương Nguyệt đi, hắn đã mắng nàng ta một trận.
Hai lần hoảng sợ liên tiếp khiến Hàm Đạm cuối cùng không giữ được đứa con, chưa đầy một tháng đã s//ảy thai.
Nàng ta không dám hận Sở phu nhân, cũng không dám trách Sở Vân Hành, chỉ có thể biến nỗi đau mất con thành hận thù đối với Hương Nguyệt và Chu mụ.
Bây giờ một khi nắm quyền, nàng ta tự nhiên muốn trả thù.
Ta đưa thư từ hầu phủ cho mẫu thân.
Mẫu thân xem xong, môi nở nụ cười chế giễu: “Thời cơ tốt như vậy, không nghĩ đến việc đứng vững trong phủ, thu phục lòng người, lại đi ganh ghét ghen tuông, thật là ngu ngốc đến đáng yêu.”
Bà chỉnh lại áo lông cáo trên vai ta, trong mắt hiện lên nét dịu dàng: “Tỷ tỷ con vào cung làm phi, bây giờ lại sinh cho bệ hạ hoàng tử, nhà chúng ta đã có một nương nương quý giá rồi, không thể có thêm người thứ hai. Phụ thân con lại thắng trận, nhà ta hiện giờ như dầu sôi lửa bỏng, người ngoài nhìn vào thấy là phồn hoa, thực ra là như đi trên băng mỏng, mỗi bước đều cẩn trọng.”
“Cuộc hôn nhân giữa con và Sở gia, là cuộc hôn nhân tốt nhất mà ta và phụ thân con có thể sắp xếp cho con bây giờ, hầu phủ không hơn mà cũng không kém chúng ta, không đến mức quá nổi bật mà gây ra lời đàm tiếu. Phụ thân con lần này về sẽ từ bỏ binh quyền, Sở gia đã có người hy sinh trong quân ngũ qua nhiều thế hệ.”
Mẫu thân nói đến đây, giọng lạnh đi: “Nếu một ngày nào đó đến bước đường cùng, nhi tử của tỷ tỷ con và nhi tử của con sẽ là hai đứa trẻ quý giá nhất kinh đô.”
Ta run rẩy, hiểu được lời mẫu thân.
Nếu một ngày nào đó, bệ hạ không hài lòng việc phụ thân ta tự nguyện giao binh quyền, vẫn muốn loại bỏ nhà ta, thì nhi tử của ta, chính là trưởng tử của Sở gia, khi đó có thể dấy binh làm phản, lập nhi tử của tỷ ta lên ngôi, bảo vệ sự hưng thịnh của gia đình ta.
Cuộc hôn nhân với Sở gia, lợi ích sâu xa nhất, nằm ở vị thế của Sở gia trong giới tướng lĩnh.
“Mẫu thân, con hiểu rồi.”
“Ừ, chuyện con cái, có nàng ấy giúp con, chắc chắn không có sơ sót.”
Từ phía sau mẫu thân một nữ tử đeo mạng che mặt bước ra: “Đây là trợ thủ tốt mà tổ mẫu từ ngàn dặm xa xôi gửi cho con, tên là Lục Y.”
Lục Y cười nhẹ: “Tiểu thư, dùng thuốc hay dùng đ//ộc, giet người hay h//ủy thi, ta đều biết.”
Ta không nhịn được cười: “Mẫu thân, đây đúng là trợ thủ tốt của con.”
Ta ngước nhìn ra ngoài hành lang, phía xa, tuyết trắng dày đặc, áo lông cáo quý giá không chống nổi gió lạnh, bầu trời của hầu phủ cũng sắp thay đổi rồi.
Đóa sen yêu kiều kia đã nở quá đà, cũng đến lúc phải tỉa tót lại rồi.