Như Nhật Phương Thăng - Chương 1
1.
Trước khi thành thân, ta là đích thứ nữ của Quốc công phủ, phụ thân ta, Định Quốc công và Vĩnh Ninh hầu là bằng hữu sinh tử trên chiến trường.
Sau khi thắng trận trở về, họ đã định hôn sự cho ta và tiểu hầu gia.
Khi biết chuyện, ta lo lắng gục vào gối mẫu thân, thấp thỏm hỏi: “Nếu sau này huynh ấy không thích con thì phải làm sao?”
Nghe vậy, mẫu thân bật cười: “Con ngốc, liên hôn giữa các gia đình quyền thế, sự yêu thích của phu quân là điều không quan trọng nhất, quan trọng là quyền lực của con khi làm chủ mẫu.”
Dưới sự dạy dỗ của mẫu thân, ta ngày càng trưởng thành.
Một tháng trước khi đại hôn với Sở Vân Hành, nhũ mẫu trong phủ ra ngoài mua sắm thì xảy ra tranh cãi với người khác.
Đây vốn là chuyện của người hầu, không cần phải báo cho ta biết, nhưng người gây rối lại có liên quan đến ta, là thiếp thất được Sở Vân Hành nuôi bên ngoài, Hàm Đạm.
Vì có mối quan hệ này, ta buộc phải ra mặt.
Nói là thiếp thất cũng không chính xác, ta vẫn chưa vào cửa, Hầu phủ không dám công khai nạp thiếp.
Nhưng nàng ta luôn là người tâm giao của Sở Vân Hành.
Bà mẫu tương lai của ta vì chuyện này đã đến nhà ta, bà nhiều lần hứa sẽ đuổi Hàm Đạm đi trước khi cưới.
Nhưng mẫu thân ta ngăn lại: “Nếu đã là người Vân Hành thích, thì cứ để nàng ta ở trong phủ chăm sóc tốt. Đợi A Dao gả vào rồi, sẽ nâng nàng ta làm di nương.”
Đó là ý của mẫu thân, cũng là ý của ta.
Nếu trong lòng Sở Vân Hành thực sự có nữ nhân này, lúc này mà ép nàng ta đi, chỉ khiến hắn ôm hận.
Ta và hắn dù sao cũng sẽ là phu thê.
Ta không mong tình cảm sâu đậm, ít nhất cũng phải kính trọng nhau, hắn phải đối xử với ta một cách lịch sự.
Nếu vì một thiếp thất mà xé rách mặt, làm mất mặt cả hai gia đình, cũng không tốt cho việc quản lý Hầu phủ sau này của ta.
Trước khi Sở phu nhân rời đi, bà nhiều lần đảm bảo với mẫu thân ta rằng, trước khi ta và Sở Vân Hành đại hôn, họ sẽ quản lý tốt Hàm Đạm, không để nàng ta phá hoại hôn sự mà hai gia đình coi trọng này.
Khi ta đến Minh Nguyệt Phường, Hàm Đạm đang thư thái ngồi trên ghế thái sư uống trà.
Ma ma của nhà ta mặt đã sưng lên, còn nha hoàn bên cạnh Hàm Đạm thậm chí còn thảm hơn, tóc tai bù xù, khóe miệng bị rách đến chảy m//áu.
Trên đường đến đây, họ đã kể lại cho ta nghe.
Nguyên nhân là ma ma đến Minh Nguyệt Phường mua sắm son phấn và trang sức cho sính lễ của ta, Hàm Đạm cố ý cướp đoạt, ma ma dĩ nhiên không chịu.
Giữa lúc cãi vã, nha hoàn của Hàm Đạm buông lời thô tục.
Nói rằng dù ta là thứ nữ của Quốc công phủ thì đã sao, cũng chỉ là một cái vỏ rỗng không giữ được lòng phu quân.
Sau này nếu thực sự gả vào Hầu phủ, cũng phải sống những ngày đêm cô quạnh.
Ma ma là nhũ mẫu của ta, xem ta như con ruột, quý trọng ta như bảo bối.
Bà đã nuôi ta lớn lên, nhìn ta từng chút một trở thành con người hiện tại.
Bà làm sao có thể chịu đựng được người khác bôi nhọ ta như vậy, lập tức đánh nhau với nha hoàn của Hàm Đạm.
“Tiểu thư!”
Ma ma đỏ mắt, quở trách nha hoàn bên cạnh ta: “Chuyện bẩn thỉu như thế này, sao có thể để tiểu thư đến tận đây? Con không biết tiểu thư là ai sao? Mau đưa tiểu thư về.”
Hàm Đạm cười lạnh: “Là ai cơ? Là thứ nữ của Quốc công phủ, thì có thể ỷ thế hiếp người à?”
Ma ma nổi giận, ta ngăn lại: “Cô nói xem, ta đã ỷ thế hiếp người thế nào?”
“Cô đừng có dám làm mà không dám nhận, ma ma của cô đã đánh nha hoàn của ta!”
“Cô nói xem, nha hoàn của cô vì sao lại bị đánh?”
Hàm Đạm bị ta hỏi, sắc mặt thay đổi vài lần: “Không cần biết vì sao, đánh người là sai.”
Ta cười nhẹ: “Cô nói đúng, vậy ta sẽ ở đây thay mặt ma ma của mình xin lỗi cô, những son phấn và trang sức này coi như là quà xin lỗi.”
Nhũ mẫu kinh hãi: “Tiểu thư, đây là trang sức đại hôn của người, giá trị ngàn vàng!”
Mắt Hàm Đạm lóe lên vẻ không tin nổi, như sợ ta đổi ý, nàng ta kiêu ngạo nói: “Một lời đã nói ra không thể thu lại, cô đừng hối hận.”
Ta cười nhạt: “Không hối hận.”
Nàng ta mang theo đồ rời đi đầy kiêu ngạo.
Sau khi nàng ta đi, ma ma khóc không ngừng: “Là lỗi của lão nô, lão nô đã làm hại tiểu thư, nếu ảnh hưởng đến hôn sự của tiểu thư, lão nô không thể nào tha thứ cho mình.”
Ta cười nhẹ: “Không sao đâu, ma ma, hôn sự này không phải chỉ của riêng nhà ta, người nên sợ không phải chúng ta.”
2.
Ta và nhũ mẫu vừa về đến phủ, mẫu thân của Sở Vân Hành đã dẫn hắn tới ngay.
Trên bàn đặt gọn gàng chính là bộ trang sức mạ vàng mà Hàm Đạm đã lấy từ chỗ ta.
Ta và mẫu thân ánh mắt giao nhau, bà im lặng uống trà, trên trán mẫu thân của Sở Vân Hành đổ mồ hôi nhẹ:”Đây là trang sức của Minh Nguyệt Phường, coi như chút lòng thành của ta dành cho A Dao.”
“Hàm Đạm là biểu muội của Vân Hành, phụ mẫu nàng ra mất sớm, chỉ để lại một đứa nữ nhi này, chúng ta cũng là nhận lời nhờ cậy cưu mang nàng.”
Sở Vân Hành thuận theo lời mẫu thân: “Phu nhân, nhị tiểu thư, ta đã cảnh cáo nàng ấy rồi, chuyện hôm nay là lỗi của nàng ấy, những món trang sức này là chút lòng thành của ta và mẫu thân, mong nhị tiểu thư nhận cho.”
“Sau khi thành thân, ta sẽ sắp xếp cho nàng ấy ở biệt viện, trong phủ có quy củ, tiểu thiếp có luật, ta tôn trọng nhị tiểu thư, sẽ không để nàng ấy vượt qua nhị tiểu thư.”
Mẫu thân nhận lấy lễ vật, Sở Vân Hành và mẫu thân hắn đều thở phào nhẹ nhõm, hẳn là những lời đồn thổi bên ngoài đã làm họ mất mặt trên đường đến đây.
“Nhà chúng ta đều là gia đình có tiếng, A Dao tuy không phải là trưởng nữ, nhưng cũng là đích nữ, những thứ đã qua tay người khác, sao nàng có thể đeo mà đi lấy phu quân?”
Sở Vân Hành lập tức nói: “Ta sẽ ngay lập tức làm lại một bộ trang sức mới cho nhị tiểu thư, chắc chắn sẽ quý giá và lộng lẫy hơn bộ bây giờ.”
Mẫu thân mỉm cười đỡ hắn dậy, trò chuyện với họ đến tối mới tiễn đi.
3.
Sau khi họ rời đi, mẫu thân đưa địa chỉ Minh Nguyệt Phường cho ta: “Chuyện hôm nay, con làm rất tốt.”
Ta giúp mẫu thân xoa bóp vai: “Là mẫu thân dạy con tốt.”
Từ ba tháng trước, Hàm Đạm đã bắt đầu tìm cách ép ta ra khỏi nhà, muốn ta nản lòng mà từ hôn với Sở Vân Hành.
Nhưng ta vẫn án binh bất động, cho đến hôm nay mới ra tay, bởi vì không lâu nữa phụ thân ta và phụ thân của Sở Vân Hành sẽ trở về kinh.
Hôn sự này là do phụ thân của Sở Vân Hành thúc đẩy, nếu có chút sai sót, k//iếm của lão hầu gia sẽ không tha cho Hàm Đạm.
Khi đó, nếu Hàm Đạm không chet, tình hình cũng khó mà cứu vãn.
Vì vậy hôm nay Sở Vân Hành mới đích thân đến nhà xin lỗi.
“Minh Nguyệt Phường là cửa hàng thịnh hành nhất ở kinh thành, mỗi năm lợi nhuận hàng vạn lượng, họ có thể đưa ra, cũng là đã đặt nhiều tâm huyết.”
“Con đại khái cũng biết Hàm Đạm có vị trí như thế nào trong lòng hắn rồi.”
“Dù có vị trí quan trọng đến đâu cũng không bằng vị trí chính thất của con, sau này con sẽ lo toan cả phủ hầu gia, tầm nhìn không nên đặt ở phu quân con. Nếu hắn chet trước con, con sẽ là chủ mẫu của cả hầu phủ. Mọi người đều phải kính trọng con, cả hầu phủ đều là của con và con cháu của con.”
Ta hiểu ý mẫu thân nói, con cháu mới là điều quan trọng nhất bây giờ.