Như Anh Mong Muốn, Tôi Không Còn Yêu Anh Nữa - Chương 3
08
Tần Tề xin lỗi bố mẹ tôi rất chân thành trong bữa cơm.
Anh ta nói rằng hồi trước do không hiểu chuyện.
Bố mẹ tôi không chấp nhặt với người nhỏ tuổi.
Chỉ là sau khi tiễn gia đình Tần Tề đi, họ hỏi tôi về tình hình giữa tôi và Tần Tề.
Mẹ tôi có chút khó nói:
“Mẹ nuôi của con cũng nói lời xin lỗi nhiều lắm, Tần Tề là đứa trẻ mẹ nhìn nó lớn lên, thật ra tính nó cũng không tệ, xem ra cũng chân thành xin lỗi.”
“Trẻ con mà, không hiểu chuyện cũng bình thường, mẹ của nó cũng là người rất tốt.”
Họ nói một cách cẩn trọng.
Hai gia đình gắn bó bao nhiêu năm, hai năm nay vì tôi mà ít qua lại, thật ra trong lòng mẹ nuôi và mẹ đều không thoải mái…
Tôi cười, nắm tay mẹ: “Mẹ và mẹ nuôi là bạn thân cả đời, không cần vì con và Tần Tề mà cắt đứt quan hệ đâu…”
“Hơn nữa, con và anh ta chẳng có gì, ở trường cũng chẳng chạm mặt.”
Nghe tôi nói vậy, mẹ cũng yên tâm.
“Không có gì thì tốt, dạo này Tần Tề thay đổi nhiều, mẹ nuôi giờ cũng không hài lòng về nó nữa, nói nó lăng nhăng lắm, may mà con không yêu nó.”
Nghe mẹ càm ràm.
Tôi bật cười.
Nhưng nghĩ đến người mà tôi vừa dỗ dành xong, dọn lại giường, lau sàn, mới chịu thôi giận, tôi khẽ hắng giọng: “Bố, mẹ… Ngày mai, con có một người bạn muốn đến chơi…”
Bố mẹ tôi ngạc nhiên, ánh mắt tò mò khiến tôi càng cúi đầu thấp hơn:
“Là… là con trai…”
Trình Kê An rất không phục trong lòng.
Anh nói, đến giờ vẫn chưa được vào phòng tôi, ngồi trên giường của tôi.
Vậy mà lại bị người khác cướp mất cơ hội…
Vì thế, anh đặt vé máy bay ngay trong đêm.
09
Trường học rộng lớn.
Trước đây hai năm không chạm mặt.
Vậy mà từ khi tôi quay lại trường, cứ cách vài ngày là lại gặp Tần Tề.
Tần Tề cũng không ngại mối quan hệ giữa chúng tôi, chủ động chào hỏi và giới thiệu với mọi người rằng tôi là cô em gái hàng xóm của anh ta.
Anh ta còn chờ dưới ký túc xá, chủ động mang đồ đến cho tôi.
Tôi đã từ chối.
Nhưng lần nào anh ta cũng nói là mẹ nuôi bắt anh ta mang đến.
Lấy cớ của mẹ nuôi, còn chưa kịp tìm lý do từ chối, anh ta đã nhanh chóng nhét đồ vào tay tôi rồi quay đầu đi.
Dần dà.
Các bạn cùng phòng bắt đầu bàn tán.
“Quý Tình, cậu với Tần Tề… Là chuyện gì thế?”
“Đúng rồi đó, tự dưng anh ấy nhiệt tình với cậu như vậy, chẳng lẽ là… nối lại tình xưa?”
“Chàng trai lầm lỡ quay đầu?”
Tôi im lặng không nói gì.
Nối lại tình xưa và chàng trai lầm lỡ quay đầu đều không phù hợp với mối quan hệ giữa tôi và Tần Tề, tôi chỉ có thể bất lực giải thích: “Chỉ là dịp Tết hai nhà ăn bữa cơm, nói rõ mọi chuyện thôi.”
Các bạn cùng phòng đồng thanh “Ồ” một tiếng, với vẻ mặt như vừa ăn dưa.
“Ăn cơm? Cơm gì? Tiệc đính hôn à?”
Tôi ôm trán.
Phải giải thích thế nào để họ tin rằng giữa tôi và Tần Tề thực sự không có gì…
Các bạn cùng phòng không tin.
Tháu độ của Tần Tề đối với tôi cũng thay đổi.
Anh ta lại thêm tôi vào WeChat.
Thỉnh thoảng, anh ta sẽ gửi tin nhắn cho tôi.
Có khi là lời quan tâm ngắn gọn, có khi là cập nhật tình hình…
Tôi không hiểu nổi anh ta.
Anh ta dường như trở lại như hồi cấp ba, quan tâm tôi đúng cho.
Như lời anh ta nói, trước đây vì không hiểu chuyện nên mới ghét bỏ tôi như vậy, giờ anh ta đã trưởng thành, sẽ không cực đoan như trước.
Tôi muốn nói với anh ta rằng tôi có bạn trai rồi.
Nhưng lại thấy quá cố ý, nên nghĩ đợi thời điểm thích hợp sẽ nói rõ.
Cuối cùng đến cuối kỳ, sau tuần thi, anh ta nhắn tin qua Wechat hỏi khi nào tôi về.
Tôi nhìn tin nhắn Wechat, trả lời.
[Tôi không về, tôi sẽ đi nước ngoài gặp bạn trai.]
Một lúc sau.
Anh ta gửi lại một icon “cười mỉm”.
Tôi không để ý.
Nghĩ rằng, vậy chắc coi như đã giải thích rồi.
10
Tôi có bạn trai từ năm ba đại học.
Là đàn anh học ở trường nghiên cứu bên cạnh.
Anh đến trường tôi tham gia thi biện luận, tôi còn tưởng anh là sinh viên năm nhất chưa quen đường, dẫn đường và kết bạn WeChat, rồi từ từ trở nên thân thiết.
Chúng tôi có nhiều điểm tương đồng.
Anh thích manga anime, cũng thích chơi game, đối với tôi thì kiên nhẫn, dịu dàng, dần dần chúng tôi ở bên nhau.
Tình cảm của chúng tôi luôn rất ổn định.
Chỉ là tôi không thích phô trương tình cảm, cũng không cố ý kể cho các bạn cùng phòng.
Năm nay, anh được nhận suất du học trao đổi, ra nước ngoài một năm.
Thực ra tôi tin vào tình yêu xa, nhưng không ngờ vào đầu năm, anh lại trực tiếp đưa bố mẹ đến nhà tôi gặp mặt, trong bữa cơm liền định hôn sự của chúng tôi, sau khi tốt nghiệp thì sẽ tính đến chuyện kết hôn.
Tôi dở khóc dở cười.
Anh lại nắm tay tôi, nghiêm túc nói như thế này mới an tâm.
Rất nhanh, visa được cấp.
Cả mùa hè, tôi ở bên bạn trai.
Phòng thí nghiệm của anh rất bận, không có nhiều thời gian bên tôi.
Đến lúc chia tay, anh lưu luyến không rời, đầy vẻ áy náy.
Anh nói sẽ hoàn thành nghiên cứu sớm để kịp dự lễ tốt nghiệp của tôi, lúc đó sẽ tặng tôi một bó hoa hồng vàng thật lớn và cầu hôn tôi trước mọi người.
Tôi an ủi rằng nếu anh không đến được cũng không sao.
Nhưng anh rất kiên quyết.
“Không được, lỡ lại có người đến trước thì sao?”
Tôi dở khóc dở cười trêu anh nhỏ nhen.
Nhưng không ngờ, anh lại nói trúng…
11
Tại lễ tốt nghiệp, Tần Tề đã cầu hôn tôi.
Đầu tôi như muốn nổ tung.
Khuôn mặt Tần Tề méo mó, anh ta từ trên sân khấu lao xuống, định nắm lấy tay tôi.
Nhưng không chạm được.
Vì đã có người đến trước che chở cho tôi, đưa tôi tránh khỏi.
Hơi ấm bao quanh tôi, tôi ngẩng đầu lên và thấy gương mặt thân quen, tôi ngạc nhiên ôm chầm lấy anh:
“Anh về rồi sao?”
Dù anh đã hứa sẽ tham gia lễ tốt nghiệp của tôi.
Nhưng một tuần trước, dữ liệu thí nghiệm của anh gặp vấn đề.
Tôi vốn nghĩ rằng anh sẽ không kịp đến.
Không ngờ anh vẫn xuất hiện, hơn nữa trên tay còn cầm bó hồng vàng mà tôi yêu thích nhất.
Nhưng sắc mặt của Trình Kê An không tốt lắm, lạnh lùng nhìn Tần Tề, gương mặt thanh tú của anh trở nên sắc bén, giọng lạnh lẽo nói:
“Vợ của tôi, là hoa đã có chủ.”
Câu nói này khiến Tần Tề vô cùng mất mặt.
Anh ta nhìn tôi, thấy tôi và Trình Kê An thân mật bên nhau, chẳng còn gì không hiểu, mặt anh ta đỏ lên, cuối cùng nghiến răng hỏi:
“Anh ta là ai?”
“Bạn trai của tôi.”
Tôi nhanh chóng trả lời.
Chưa bao giờ cố tình giấu giếm.
“Em đã nói với anh ta rồi.”
Cảm nhận được sự thay đổi của người đàn ông phía sau, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn Trình Kê An giải thích: “Em đã nói với anh ta rằng em sang nước ngoài là để tìm anh…”
Mặt Tần Tề càng đen hơn:
“Em sang nước ngoài tìm anh ta? Anh tưởng là em đi du lịch, tiện thể… kiếm bạn trai mới…”
Tần Tề nghiến răng nghiến lợi khi nói ra câu này.
Anh ta hoàn toàn không nghĩ rằng tôi có bạn trai.
Anh ta nghĩ rằng bao nhiêu năm qua, tôi luôn đợi anh ta.
Tôi nghe mà cảm thấy kỳ quái.
Nghĩ đến icon “cười mỉm” của anh ta lần trước.
Vậy là anh ta vẫn luôn hiểu lầm?
Nhưng dù là hiểu lầm…
“Tôi chưa bao giờ thích anh, mấy năm đại học chúng ta cũng không có giao thiệp gì.”
Liên quan đến sự trong sạch của mình, tôi phải phản bác.
Dù là thời trẻ có thích qua, nhưng những năm gần đây, chẳng còn chút tình cảm nào, giờ đây bị anh ta công khai tỏ tình trước mọi người, tôi chỉ thấy thật khó hiểu.
Gương mặt Tần Tề đầy tổn thương.
Anh ta lùi lại một bước.
Không tin nổi: “Chẳng phải em đã trở lại làm bạn tốt với anh sao, bình thường anh nhắn tin, em cũng trả lời…”
“Anh mời em ăn cơm, em cũng đến mà?”
Anh ta liệt kê từng việc.
Tôi sững người.
“Đó là buổi gặp mặt của hội sinh viên.”
Tôi nhìn Trình Kê An:
“Là buổi tiệc liên hoan của hội sinh viên, chia tiền đều, em chưa bao giờ ăn cơm riêng với anh ta.”
Trình Kê An nhẹ vuốt sau lưng tôi, trong mắt anh là niềm tin tuyệt đối, rồi anh ngẩng đầu nhìn Tần Tề, ánh mắt đầy mỉa mai:
“Chỉ vì hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau mà nghĩ rằng bạn gái của tôi phải thích cậu? Cậu yêu đương nhiều quá rồi, tự kiêu quá đà? Nghĩ rằng cô gái nào cũng phải thích cậu à?”
“Đừng nói là bạn gái tôi đã là hoa có chủ, cho dù không, với kiểu theo đuổi người khác như trêu đùa chó của cậu, đây là thành ý của cậu à?”
“Vung tay làm rình rang thế này, cảm động người khác hay là cảm động chính cậu?”