Như Anh Mong Muốn, Tôi Không Còn Yêu Anh Nữa - Chương 2
“Cô chặn tôi rồi à?”
Câu đầu tiên anh ta nói là câu này.
Tôi thấy tức giận không hiểu tại sao vì giọng điệu chất vấn của anh ta.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi lờ đi câu hỏi của anh ta, hỏi lại.
Thậm chí còn kéo ra một khoảng cách.
Nhìn thấy sự đề phòng và lạnh nhạt của tôi, sắc mặt của Tần Tề không tốt, im lặng một lúc, anh ta cắn răng nói đầy vẻ không cam lòng: “Tôi chia tay rồi!”
Tôi sững lại.
Nửa năm qua, tôi nghĩ tôi đã làm rất tốt, nếu tình cờ gặp cũng sẽ tránh đi, khi bạn cùng phòng nhắc đến chuyện bát quái hay trêu chọc, tôi cũng không tham gia, cố gắng thể hiện rằng tôi không quen Tần Tề.
Tôi lắc đầu, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với anh ta.
Như thể chàng trai tôi đã thích nhiều năm, bỗng một ngày phát hiện ánh sáng trên người anh ta đã biến mất, Tần Tề trong lòng tôi, không còn là một người nổi bật như xưa.
Tôi, đột nhiên không còn thích anh ta nữa.
Anh ta cảm nhận được sự lạnh nhạt của tôi, bực bội vuốt tóc, sắc mặt càng thêm không được tự nhiên:
“Mẹ tôi biết chuyện cô ấy động tay, nửa năm qua chúng tôi đã cãi nhau vì chuyện đó không ít lần, tôi biết, mẹ tôi thích cô, bà ấy luôn không hài lòng với bạn gái của tôi!”
Tần Tề nói rất nhiều.
Nói về những phiền não của mình.
Nói về sự can thiệp của mẹ nuôi.
Nghe một lúc, tôi không thể chịu nổi nữa.
“Chuyện đó liên quan gì đến tôi?”
Tôi không kìm được mà cắt lời anh ta, hỏi.
Tần Tề nhếch môi, né tránh ánh mắt của tôi một cách chột dạ, giọng nói có phần thiếu tự tin: “Cô biết tính mẹ tôi mà…”
“Tôi sẽ nói rõ với mẹ nuôi.”
Tôi không muốn tiếp tục ở lại đây, quay người định rời đi.
Tôi cũng quyết định sau này sẽ cắt đứt mối liên hệ với cả gia đình họ.
Kết quả là khi tôi bước đi, Tần Tề lại gọi tôi, ngập ngừng:
“Quý Tình, cô có thể nói với mẹ tôi… rằng cô đã có bạn trai được không, như thế bà ấy sẽ nghĩ rằng cô đã chết tâm, đều tốt cho cô và tôi..”
Tôi đứng sững lại.
07
Tối đó, tôi gọi điện cho mẹ nuôi.
Tôi nhẹ nhàng khuyên rằng lời hứa lúc nhỏ không thể xem là thật, tôi và Tần Tề đã lớn, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Nhưng đầu dây bên kia, mẹ nuôi dường như không hiểu, chỉ một mình nói:
“Tình Tình, con yên tâm, mẹ đã mắng thằng nhóc Tần Tề đó rồi! Đợi nó về, mẹ sẽ đánh nó một trận cho con hả giận!”
“Tần Tề bây giờ chỉ bị những cô gái ngoài kia làm mờ mắt thôi, giờ nó đã chia tay rồi. Con trai mà, cần có thời gian để trưởng thành.”
“Con yên tâm, mẹ nuôi sẽ giúp con chọn lựa! Tình Tình à, con mãi mãi là con dâu trong lòng mẹ nuôi. Bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ thay đổi.”
“Mẹ không ép buộc các con phải ở bên nhau. Việc con kết thân tất nhiên là tốt, nhưng mẹ sợ nhất là các con bỏ lỡ nhau, sau này sẽ hối hận!”
Tôi nghe mà lòng nghẹn ngào.
Nước mắt không biết vì sao cứ thế trào ra.
Chưa nói chuyện được bao lâu, tôi đã cúp máy.
Kết quả là tối hôm đó, Tần Tề đăng một bài trên trang confession:
[Dù phụ nữ trên thế giới có chết hết, thì tôi cũng không chọn cô ta!]
Tay tôi tê dại.
Cảm giác tim bị xé rách rất rõ ràng.
Tôi thích Tần Tề.
Đã thích rất lâu rồi.
Vì vậy, việc nhổ bỏ một người mình thích lâu nay ra khỏi lòng thực sự rất đau.
Một năm nay, tôi đã cố gắng để giảm đau.
Khó khăn lắm mới liền sẹo.
Vậy mà Tần Tề lại dễ dàng xé rách vết thương, giờ lại bắt đầu chảy máu…
Đau đến không thở nổi…
Tôi đã nói với bố mẹ về chuyện của tôi và Tần Tề.
Mẹ tôi rất giận, muốn đi lý luận với mẹ nuôi.
Nhưng tôi và bố đã ngăn lại.
Sau khi bàn bạc, cả nhà quyết định, dù cảm thấy có lỗi với mẹ nuôi nhưng vẫn nên xa cách với gia đình Tần Tề.
Nếu không, cuối cùng e rằng sẽ không thể cứu vãn được.
Lúc đầu, mẹ nuôi còn tìm tôi để hỏi về Tần Tề. Tôi sẽ nói với bà ấy rằng Tần Tề gần đây lại có bạn gái kiểu gì.
Lâu dần, có thể bà ấy đã nhận ra thái độ của tôi, hoặc có chút ngại ngần.
Dần dần cũng không hỏi nữa.
Tần Tề quả thực thường xuyên thay bạn gái.
Bạn cùng phòng nói, trên trang confession thường thấy hai cô gái từ các khoa đấu đá công khai vì Tần Tề, hoặc thấy hoa khôi của khoa nào đó đứng chờ trước ký túc xá của anh ta.
Còn tôi, đang chuẩn bị cho kỳ thi chuyên ngành tiếng Anh cấp độ tám.
Đại học giống như một xã hội thu nhỏ.
Thời cấp ba, ai cũng còn vẻ quê mùa.
Nhưng sau khi vào đại học, tôi bỏ đi cặp kính dày cộp, đeo lens, nhuộm tóc, cộng thêm việc chăm sóc da và trang điểm nên đã thay đổi rất nhiều.
Năm ba đại học, tôi về nhà ăn Tết.
Trong bữa cơm tất niên, đã có người bắt đầu trêu chọc tôi đã lớn, đến tuổi có bạn trai rồi.
“Tôi nhớ, ngày xưa Tình Tình và đứa trẻ nhà họ Tần kia chơi rất thân, lại học cùng một trường phải không? Hai đứa có đến với nhau không? Hai nhà còn nói đùa sẽ làm thông gia mà?”
Một người thân vừa uống rượu vừa trêu.
Một câu nói, khiến nụ cười của bố mẹ tôi vụt tắt.
Hai năm nay.
Do bố mẹ cố ý tránh né, nhà tôi và nhà họ Tần hầu như không liên lạc, ngày lễ tết đều tìm cách tránh mặt.
Bị nhắc lại chuyện cũ bất ngờ.
Họ lại nhớ đến chuyện sau kỳ thi đại học.
Nhưng tôi đã không còn là cô bé ngây ngô sau kỳ thi, bình thản đáp lại: “Giờ anh ấy cũng khá ổn, vào hội sinh viên, còn có bạn gái xinh đẹp nữa.”
Người thân nghe ra ý của tôi, cười gượng, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Tiệc tàn.
Trong lúc tôi cùng mẹ đứng đợi bố lái xe đến, bỗng nghe có người gọi phía sau.
Tôi và mẹ quay lại.
Thấy mẹ nuôi và Tần Tề.
Hai năm nay, dù học cùng trường với Tần Tề, nhưng chưa từng gặp mặt.
Anh ta thay đổi không ít, mặc áo khoác da đen mùa đông, phối quần tây, giày Martin, tai phải đeo một chiếc khuyên tai kim cương tinh xảo.
Thấy tôi, ánh mắt anh ta lóe lên thoáng qua một sắc thái lạ.
“Là bé cưng Quý Tình phải không? Suýt chút nữa không nhận ra, giờ đã xinh đẹp thế này rồi.”
Mẹ nuôi kéo Tần Tề lại gần, nhìn tôi vẫn ánh mắt đầy yêu thương, không hề giả tạo.
Sau đó bà ấy nói với giọng tiếc nuối.
“Giờ là cô gái lớn rồi, thật xinh đẹp.”
Tôi có chút ngại ngùng.
Hai năm nay, tôi cố ý xa lánh mẹ nuôi, nhưng mỗi năm sinh nhật, bà ấy vẫn gửi quà cho tôi…
Sau vài câu hàn huyên, chúng tôi chia tay trong vội vã.
Tưởng rằng sẽ không còn giao tiếp gì nữa.
Nhưng không ngờ mùng Hai Tết, cả nhà mẹ nuôi mang quà đến chúc Tết.
Bà ấy kéo mẹ tôi nói chuyện rất nhiều.
Mẹ tôi cũng khó giữ nổi vẻ lạnh nhạt.
Tần Tề cũng đến.
Tôi không dính lấy anh ta như hồi nhỏ, chỉ như một người họ hàng không quen, ngồi một mình trong phòng chơi game.
“Em cũng chơi trò này?”
Tôi đang chơi say sưa, không chú ý Tần Tề đã vào phòng, đứng sau lưng.
Chuột run, màn hình của tôi xám xịt.
Tôi có phần bực bội.
“Đây là phòng của tôi.”
Anh ta vào không báo trước, thật là thiếu lịch sự.
Nhưng Tần Tề không để ý, ngồi xuống giường tôi, chống tay, cười nhã nhặn: “Chẳng phải ngày xưa đã từng vào rồi…”
Tôi chỉ vào vị trí anh ta ngồi, cảm thấy khó chịu.
“Ra ngoài.”
“Em vẫn giận sao? Anh và Lâm Tiêu đã chia tay lâu rồi.”
Tần Tề ngồi thẳng người lại gần, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Lúc đó anh không hiểu chuyện, từ bé đến lớn, mẹ anh luôn dặn dò phải chăm sóc em, đối tốt với em, như một cuộc hôn nhân sắp đặt vậy…”
“Vừa vào đại học, khó khăn lắm mới được tự do, kết quả là mẹ anh lại bắt anh chia tay…”
“Anh xin lỗi, vì sự không trưởng thành của anh lúc đó.”
Tần Tề quả thực đã trưởng thành hơn hai năm trước.
Tôi cũng hiểu tâm trạng của anh ta lúc đó.
Hiểu thì hiểu.
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng tôi không thích ai tự tiện vào phòng tôi.”
Tôi ra lệnh tiễn khách.
Tần Tề không giận, chậm rãi đứng dậy, chỉ nghĩ tôi vẫn còn giận, anh ta mỉm cười đứng từ trên nhìn xuống: “Giận dai thật.”
Anh ta theo phản xạ như hồi bé muốn xoa đầu tôi.
Như lúc chúng tôi ôn tập thi giữa cấp ba, tôi học kém toán, anh ta đã kèm cặp cho tôi.
Chỉ là lần này, tôi né tránh khiến tay anh ta lơ lửng trong không trung.
Anh ta thoáng buồn, nhanh chóng thu lại, vừa nói vừa bước ra cửa:
“Tình Tình của chúng ta thực sự trưởng thành rồi…”
Nghe câu nói này tôi có chút không thoải mái.
Lúc này, trong tai nghe vang lên một giọng trầm:
“Tình Tình? Gọi thân thiết nhỉ?”