Nhóm Chat Ở Hậu Cung - Chương 4
Hoàng hậu hỏi chúng ta có muốn cải trang thành nam để thử không.
[Hoàng hậu: Tệ nhất thì cũng giống như Hoa phi, giúp các ngươi báo cáo bệnh.]
13
Hoàn tần là người đầu tiên hưởng ứng.
Nàng ấy tự nguyện, muốn đến huyện Nhạc Lăng gần Man tộc nhất.
Huyện lệnh trước của huyện Nhạc Lăng họ Lưu, là cố nhân nhiều năm của tả thừa tướng.
Những năm trước, ông vì đấu tranh chính trị mà bị giáng chức làm huyện lệnh.
Nhiều năm qua, ông ở huyện Nhạc Lăng tận tụy hết mình, được dân chúng yêu mến.
Khi Man tộc xâm lược, ông đã khẩn cấp di tản dân chúng trong thành, dẫn quân cố thủ cổng thành.
Đáng tiếc, chênh lệch quân lực quá lớn.
Sau khi Man tộc chiếm được thành trì, chúng treo xác ông lên cổng thành phơi nắng, mặc cho chim ưng hoang dã mổ xé.
Ông chết thảm như vậy, khiến huyện Nhạc Lăng mãi không có quan viên mới nhậm chức.
“Có muốn suy nghĩ lại không?” Ta hỏi Hoàn tần: “Cho dù có muốn đi, cũng có thể đến nơi không quá nguy hiểm.”
Hoàn tần cười lắc đầu.
Nàng ấy tháo trâm cài trên đầu, tháo vòng tay và nhẫn, cùng với tất cả những phần thưởng tích lũy trong những năm qua của nàng, bỏ vào một chiếc hộp.
“Nếu ta không trở về, những thứ này, đều tặng cho ngươi.” Nàng ấy nhẹ giọng nói.
14.
Sau Hoàn tần, lại có thêm một vài phi tần đứng ra.
Bọn họ có người muốn bảo vệ quê hương không bị chiến hỏa tàn sát; có người muốn thực hiện hoài bão của mình; cũng có người chỉ đơn giản muốn làm điều gì đó.
Nguyện đem gươm bên hông, thẳng tiến chém quân Lâu Lan!
Hồng Quý nhân vừa mới sinh hoàng tử, vẫn đang ở cữ, vậy mà cũng tự nguyện:
[Hồng Quý nhân: Ta có thể mang theo bát hoàng tử đi không?]
[Hoàng hậu: … …]
[Hoàng hậu: Tốt nhất là đừng… …]
[Hoàng hậu: Đừng vội, cơ hội như vậy còn nhiều. Tin tưởng ta.]
Lại qua một tuần, trong cung một lần nữa bùng phát dịch bệnh.
Sáu phi tần báo bệnh, phải dời ra khỏi cung để tĩnh dưỡng.
Hoàn tần cũng nằm trong số đó.
Ta đứng trên cổng thành, nhìn cỗ xe chở nàng đi xa dần.
Đột nhiên, một trận tiếng vó ngựa vang lên.
Ta thấy Hoa phi dẫn theo một đội nhân mã đuổi theo đội ngũ của nàng.
“Yên tâm đi.” Hoàng hậu đứng bên cạnh ta, nhẹ giọng an ủi: “Hoa phi cũng sắp đến biên quân nhậm chức, nhất định sẽ không để Hoàn tần gặp nguy hiểm.”
“…… …Không, là Dương Diệp Quân nhất định sẽ không để Tiêu Tri Dư gặp nguy hiểm.”
Dương Diệp Quân là tên của Hoa phi, Tiêu Tri Dư là tên thật của Hoàn tần.
Trong hậu cung, họ bị thay thế bằng phong hiệu.
Mà bây giờ, tên của họ, một lần nữa được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
15.
Hoàng đế ngoài cảm thán một câu rằng dịch bệnh thật lợi hại, cũng không hề nghi ngờ gì.
Có lẽ, hắn ta cũng lười nghi ngờ.
Cùng với việc máy dệt lớn được phổ biến trên toàn quốc, máy kéo sợi, máy chải sợi, v.v. cũng lần lượt được phát minh ra.
Áo bông giá rẻ xuất hiện, sau khi người dân Khánh quốc có áo mặc, những chiếc áo bông này được bán sang các nước xung quanh.
Quốc khố kiếm được một khoản tiền lớn.
Có tiền rồi, hoàng đế chỉ lo bận rộn với việc xây dựng nghệ thuật, rảnh rỗi thì lại tán tỉnh nhu phi.
Nhu phi sau khi trọng sinh, sức quyến rũ bùng nổ, khiến hoàng đế mê mẩn.
Cả hậu cung phi tần đều bị hắn ta vứt ra sau đầu, ngay cả tổ tông quy định mùng một, ngày rằm phải nghỉ lại cung hoàng hậu cũng không thèm để ý.
Hoàng hậu đối với việc này tỏ vẻ: Thật đáng mừng.
Một hôm, ta gặp nhu phi trong ngự hoa viên.
Nàng ta lười biếng dựa vào ghế mỹ nhân, thấy ta đi ngang qua, liền gọi ta đến trò chuyện.
Ta địa vị thấp hèn, không thể từ chối, đành theo cung nữ đi tới.
Nhu phi quan sát ta một hồi lâu, mới nhớ ra ta là ai:
“Ồ, bản cung nhớ ngươi là người trong cung Hoàn tần… … ”
“Lạ thật, Hoàn tần vẫn khỏe mạnh, sao lại bệnh rồi?”
“Cung này càng ngày càng lạnh lẽo.”
Ta cúi đầu đờ đẫn, không dám nói gì.
Một lúc lâu sau, nàng ta mới từ từ thở dài.
“Bệnh cũng tốt,”
“Bây giờ bị bệnh rồi, tương lai sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy… … ”
Khi nói lời này, đôi mắt đẹp của nàng ta đẫm lệ, lã chã chực khóc.
16.
Tiêu Tri Dư ở huyện Nhạc Lăng có thành tích chính trị phi thường.
Chỉ ngắn ngủi hơn một năm, nàng đã lãnh đạo người dân địa phương xây dựng lại quê hương, dần dần khôi phục sức sống.
Dương Diệp Quân chỉ huy quân biên phòng, đánh lui hết lần này đến lần khác cuộc tấn công thăm dò của Man tộc, bảo vệ sự bình yên cho một phương.
Những thành viên khác của nhóm rải rác ở các nơi cũng không nhàn rỗi.
Kẻ buôn bán thì buôn bán, kẻ làm nông thì làm nông, còn có người ở ven biển nhất tâm đóng tàu, muốn ra khơi.
Những người trong cung cũng không nhàn rỗi.
Hồng Quý nhân có chút hiểu biết về y thuật, những ngày gần đây khổ công nghiên cứu sách cổ, còn bắt động vật làm vật thí nghiệm, muốn thử chế tạo ra một loại thuốc có thể cầm máu tiêu viêm.
Thục tần giỏi múa, Lý quý nhân giỏi nhạc, hai người ngày nào cũng quây quần bên nhau, làm ra những bản nhạc hào hùng, cổ vũ tướng sĩ tiền tuyến.
Còn rất nhiều người khác nữa.
Ta đột nhiên phát hiện ra, hình như ta chẳng làm được gì cả.
Kiếp trước ta là người học lịch sử, toán học đã quên sạch, không hiểu nổi phát minh, càng đừng nói đến vật lý hóa học.
Ưu điểm duy nhất là biết được tiến trình lịch sử.
Nhưng trong tài liệu chung, lịch sử mấy chục năm này được ghi chép chi tiết hơn cả những gì ta biết.
Ngay lúc này, hoàng hậu nương nương tìm ta đến bàn bạc việc triều chính.
“Ngươi nói xem có khả năng nào, điều kiện tiên quyết là giữ lại hoàng thất mà vẫn tăng thêm quyền tham gia chính sự của bách tính không?”
Hoàng hậu hỏi.
Ba năm trước, đây chính là đại nghịch bất đạo, phải chém đầu.
Nhưng hiện giờ, hoàng hậu hỏi một cách bình tĩnh.
Ta suy nghĩ một chút: “Chế độ quân chủ lập hiến?”
Hoàng hậu có chút nghi hoặc.
“Chính là trong khi vẫn giữ chế độ quân chủ thì thông qua lập pháp, thiết lập chủ quyền của nhân dân, hạn chế quyền lực của quân chủ, thực hiện lý tưởng cộng hòa trên phương diện sự vụ nhưng không áp dụng chế độ cộng hòa.” Ta giải thích cho nàng.
Hoàng hậu nghe xong mơ mơ hồ hồ, nhưng lại cảm thấy có vẻ khả thi.
Nàng vỗ vỗ vai ta: “Ngươi có thể soạn ra một chương trình không?”
Ta: “Á? Ta?”
“Đúng vậy, chính là ngươi.” Hoàng hậu cười nói: “Trong đầu ngươi luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ quái, mà lại rất hữu dụng.”
“Hồng Quý nhân hiện giờ khổ công nghiên cứu y thuật, chẳng phải là vì ngươi nói đến cái kia… … cái gì mà penicillin sao?”
“Lần trước ngươi tùy tiện ngâm nga bài 《Tận trung báo quốc》, Lý quý nhân nghe xong khen không ngớt, lập tức phổ thành nhạc.”
“Tự tin lên nào, ngươi lợi hại hơn ngươi tưởng tượng nhiều.”
Ta từng học môn chế độ chính trị nước ngoài ở đại học, viết rất chi tiết về nguyên lý chế độ quân chủ lập hiến nghị viện và nhu cầu cải cách thực tế.
Hoàng hậu nhận được chương trình, lập tức triệu tả phụ thân là tả thừa tướng đến bàn bạc.
Hai người họ cụ thể bàn bạc những gì, ta không rõ.
Nhưng ta tin chắc rằng, quỹ đạo lịch sử sắp bị thay đổi rồi.
Nhưng ngay khi Khánh quốc một mảnh phồn vinh thì Man tộc lại một lần nữa xâm lược.
17.
Thời gian Man tộc xâm lược không chênh lệch mấy so với lịch sử.
So với lần trước, lần này Man tộc có thể nói là đã chuẩn bị rất đầy đủ trước khi xâm lược.
Chúng tránh huyện Nhạc Lăng có quân phòng nghiêm ngặt, từ huyện Phủ An xa xôi xâm lược.
Quân biên phòng ở đó phòng thủ không kịp, liên tiếp bại trận.
Nhưng mọi chuyện lại có sự khác biệt so với lịch sử.
So với lần trước, Man tộc vừa xâm lược vừa đốt giết cướp bóc.
Nhưng Man tộc xâm lược lần này, lại lập tức chỉnh đốn đội ngũ, tăng tốc tiến về kinh đô.
Quân địch đến gần, hoàng đế cuối cùng cũng buông sở thích cá nhân, một lần nữa triệu tập quần thần bàn bạc.
Dương Tướng quân và quân đội của ông ấy mất liên lạc ở biên giới, sống chết chưa rõ. Quân đồn trú ở những nơi khác có nơi không kịp chi viện, có nơi án binh bất động.
Trong triều chỉ có một mình tả thừa tướng chủ chiến, những người còn lại, đều chỉ muốn hòa đàm.
Trên con đường này, cửa ải trùng trùng điệp điệp nhưng Man tộc như thể biết trước được vậy, hầu như không động đến một binh một tốt nào, thế mà đã kéo quân đến hoàng thành.
Ta có chút lo lắng cho nhu phi.
Trong lịch sử vào thời điểm này, hoàng đế đã ban bố tội kỷ chiếu*, đồng thời ban chết nhu phi trước mặt mọi người, thẳng thắn nói rằng nàng là yêu nghiệt mê hoặc quân chủ.
*Tội kỷ chiếu là một loại phương thức tự phản tỉnh khiêm nhường của các hoàng đế cổ đại, chiếu cáo tội lỗi của mình với thiên hạ, đồng thời cũng là sự hối hận đối với tội lỗi của bản thân.
Nhưng ta không ngờ rằng, lần này, hoàng đế lại tự mình chạy mất.
18.
Ngày thứ hai sau khi Man tộc kéo đến hoàng thành, các đại thần ở tiền triều chờ hoàng đế định đoạt xem cuối cùng là chiến hay hàng.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, cuối cùng một tiểu thái giám đầu đầy mồ hôi chạy ra, quỳ phịch xuống đất.
“Bệ hạ, bệ hạ không thấy đâu!!”
Tả thừa tướng khó tin: “Không thấy là có ý gì?”
Tiểu thái giám toàn thân run rẩy: “Vừa rồi đến giờ, chúng ta đến tẩm điện gọi dậy, phát hiện tẩm điện không có một bóng người.”
“Toàn hậu cung đều tìm khắp rồi, đúng là không thấy bóng dáng bệ hạ đâu!”
Các đại thần loạn thành một đoàn, tả thừa tướng và mấy lão thần vất vả lắm mới duy trì được trật tự.
Cuối cùng kiểm điểm lại, phát hiện cùng không thấy nhu phi đâu, còn có mấy tên gian thần thân cận của hoàng đế.
Đây là… … chạy mất rồi sao?
Đùa gì thế!
Đại chiến sắp xảy ra, một hoàng đế của một nước đường đường chính chính lại bỏ mặc giang sơn xã tắc, mang theo sủng phi tự mình chạy mất?