Nhớ Mãi Không Quên - Chương 5: Ngoại Truyện - Giang Dục Thành
Ngày hôm đó ở nhà nghỉ, khi nghe những lời A Như nói, tôi vô cùng tức giận.
Về đến nhà, tôi nhốt mình trong phòng ba ngày.
Tôi biết, hình như tôi thật sự đã sai rồi.
Tôi sai ở chỗ trong khi chờ đợi A Như trưởng thành, trái tim tôi đã đi lạc đường.
Trong những lần giúp đỡ Lục Tuyết Đình, trái tim tôi dường như đã lạc lối.
Sự thấu hiểu của Tuyết Đình, sự hoạt bát đáng yêu của Niệm Niệm.
Khiến tôi quên mất sự thật rằng mình đã có một người vợ chưa cưới, tôi đã làm ra những hành động khiến bản thân tôi cũng phải xấu hổ.
Tôi suy nghĩ ba ngày, tôi biết rõ tôi không thể sống thiếu A Như.
Tôi đến nhà nghỉ, nhưng đã muộn rồi.
Cô ấy đã đi rồi.
Bỏ tôi mà đi rồi.
Tôi hỏi rất nhiều người, mọi người đều không biết cô ấy đã đi đâu.
Cuối cùng từ thầy giáo của cô ấy, tôi mới biết được, hóa ra cô ấy đã đến vùng Tây Bắc xa xôi.
Bầu trời của tôi sụp đổ.
Tôi nhớ đến chiếc vòng tay bằng bạc không nên xuất hiện trong bọc đồ của cô ấy.
Tôi lập tức chạy về nhà.
Nhưng cha mẹ nói cô ấy đã từ hôn rồi.
Tôi thất hồn lạc phách trở về căn nhà mà chúng tôi đã sống cùng nhau ba năm.
Tối hôm đó tôi uống say.
Tuyết Đình lại lẻn vào phòng.
Sau đó cô ta nhìn thấy đơn xin điều chuyển công tác của tôi thì làm ầm ĩ lên.
Sau đó cô ta mất việc.
Gia đình cô ta cũng đến nhà tôi gây sự, tôi không thể không cưới cô ta.
Nhưng bạn bè bên cạnh lại dần dần xa lánh tôi.
Tôi viết thư cho A Như, cô ấy chưa từng hồi âm.
Cứ như thể cô ấy rời khỏi nơi này, là biến mất khỏi thế giới của tôi vậy.
Sau khi tôi và Lục Tuyết Đình kết hôn, cô ta quản tôi rất chặt, lúc nào cũng gây sự.
Hơn nữa cha mẹ tôi cũng không thích cô ta, luôn so sánh cô ta với A Như.
Lục Tuyết Đình dường như đã thay đổi, cô ta giống như bị bệnh tâm thần.
Như bị điên vậy.
Sau đó, tôi có rất nhiều cơ hội tôi có thể được điều chuyển công tác, nhưng lần nào cũng bị cô ta phá hỏng.
Lần nào, cô ta cũng nói có phải tôi muốn bỏ rơi cô ta không.
Bỏ rơi cô ta, tôi có thể đi tìm người vợ chưa cưới trước kia của tôi.
Mà mỗi lần như vậy, tôi chỉ có thể cười khổ trong lòng.
E rằng, bây giờ dù chỉ gặp tôi một lần thôi, A Như cũng sẽ cảm thấy ghê tởm rồi đúng không?
Tôi bị cô ta quản chặt như vậy nhưng tôi ở trong mắt A Như chẳng là gì cả.
Sau đó nữa, tôi nhìn bạn bè từng người một thăng tiến, còn tôi vẫn dậm chân tại chỗ.
Dần dần, cô ta bắt đầu nói tôi không có tiền đồ.
Cô ta còn muốn sinh thêm một đứa con nữa, nhưng mãi vẫn không có thai.
Cứ như vậy, chúng tôi chỉ có mỗi Niệm Niệm là con.
Sau đó Niệm Niệm trưởng thành, kết hôn sinh con.
Nhưng con bé cũng không được gả vào một gia đình tốt.
Người đàn ông đó bạo hành gia đình, ngoại tình, lại còn là một con nghiện cờ bạc.
Lục Tuyết Đình ngày ngày khóc lóc vì chuyện của con gái.
Thế nhưng, khi con gái muốn ly hôn, cô ta lại sống chết không đồng ý.
Mỗi lần, sau khi cãi nhau với con gái, cô ta lại trút giận lên tôi, nói tôi vô dụng, tại sao năm xưa cô ta lại cưới tôi.
Niệm Niệm cũng trách tôi, con bé nói đều tại tôi chức vụ thấp, không thể chống lưng cho con bé.
Tôi không nói nên lời.
Sau đó nữa, Niệm Niệm ly hôn không được nên bỏ trốn, song lại bị bắt về, kết quả là bị chồng con bé đánh cho một trận.
Tôi tuổi đã cao, cũng không giúp được gì cho con bé.
Sau đó Niệm Niệm tự sát.
Để lại một đứa con sáu tuổi.
Tôi không ngờ, về già chúng tôi mất đi con gái, lại còn phải nuôi một đứa trẻ sáu tuổi.
Nhìn con của Niệm Niệm, tôi bỗng nhớ đến năm đó.
Hình như bên cạnh tôi cũng từng có một bóng hình trẻ trung, cô ấy toàn tâm toàn ý yêu tôi.
Tôi thường không nhịn được mà nghĩ, nếu năm đó tôi không dây dưa với Lục Tuyết Đình.
Nếu năm đó tôi kết hôn với A Như, thì liệu, tôi có kết quả khác không?
Nhưng, tôi đã đánh mất cô ấy từ khi nào?
Tôi lại không nhớ ra nổi.
Nhìn lại cuộc đời này của tôi.
Thật sự là vô vị đến cùng cực.
(Hết)