Nhớ Mãi Không Quên, Ắt Có Hồi Đáp - Chương 5
17.
Tin đồn trên mạng ngày càng lan rộng.
Tài nguyên của tôi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nhiều thương hiệu và đoàn làm phim đã đề nghị hủy hợp đồng với tôi.
Dẫu vậy tôi chưa bao giờ ra mặt giải thích.
Như thể chột dạ.
Vào buổi sáng nọ, tôi đăng một bài Weibo, là một đoạn vlog, kể về đoạn tình cảm khổ sở và dày vò của mình suốt mười năm qua…
“Tôi và Đoạn Ứng Trạch yêu nhau bảy năm. Ban đầu, chính ba tôi đã sắp xếp cho chúng tôi ra mắt, hai gia đình kết thông gia, tuyệt đối không phải chỉ một bên được lợi, nói cho cùng không ai muốn leo lên ai. Trong thời gian yêu nhau, tôi đã tận tâm làm tốt những việc mà một vị hôn thê nên làm. Nhìn lại bảy năm qua, có thể dùng từ “Ân cần chu đáo” để hình dung. Rất nhiều người cũng không hiểu tại sao tôi tốt với Đoạn Ứng Trạch như vậy. Thực ra rất đơn giản, anh ta rất giống mối tình đầu của tôi…Chu Gia Từ.”
Nói đến đây, tôi dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào người đàn ông bên ngoài video.
“Anh ấy đã mất tích khi thực hiện nhiệm vụ mười năm trước, mọi người đều nghĩ rằng anh ấy đã chết, khi tin tức về cái chết của anh ấy đến tai tôi, trời đất như sụp đổ. Tôi mắc chứng trầm cảm nặng, nhiều lần muốn tự tử. Nhưng tôi lại sợ nếu tôi chết, Chu Gia Từ sẽ không để ý đến tôi. Anh ấy ghét nhất là người tự sát. Tôi không dám chết nhưng cũng không muốn sống.”
“Dưới trạng thái này, tôi đã sống mờ mịt như vậy suốt ba năm.”
“Cho đến khi tôi gặp Đoạn Ứng Trạch tại buổi ra mắt. Đến nay, tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ, tôi thậm chí cảm thấy Đoạn Ứng Trạch là một hóa thân khác của Chu Gia Từ. Sẽ cứu tôi khỏi nỗi nhớ nhung. Vì vậy, tôi đã dồn hết tâm huyết vào anh ta. Làm mọi thứ cho anh ta. Cố gắng hòa giải với nỗi đau trong quá khứ.”
“Nhưng nửa đêm tỉnh mộng, tôi lại bình tĩnh nhận ra, anh ta không phải là Chu Gia Từ. Tôi cố gắng tự lừa dối mình để cảm thấy dễ chịu hơn. Thật lòng mà nói, tôi thực sự không yêu Đoạn Ứng Trạch, nhưng anh ta cũng không yêu tôi. Chúng tôi đều là những kẻ đáng thương không thể ở bên người mình yêu. Có điều hôn nhân thương mại, yêu hay không yêu, vốn dĩ không quan trọng. Dù sao, tôi cũng không thể ở bên người mình yêu, vậy thì ở bên ai cũng chẳng còn quan trọng. Tôi nghĩ, lúc ấy Đoạn Ứng Trạch cũng nghĩ như vậy. Bởi thế, anh ta đã cầu hôn tôi. Tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng chung sống cùng anh ta cả đời này.”
“Trớ trêu thay, Hà Mộng trở về. Người yêu của Đoạn Ứng Trạch đã trở về. Sự cân bằng vi diệu giữa chúng tôi bị phá vỡ. Và tôi không thể lừa dối bản thân nữa. Chu Gia Từ của tôi, sẽ không bao giờ bỏ tôi lại một mình trên đường để an ủi một người phụ nữ khác. Chu Gia Từ của tôi, cũng sẽ không vì một người phụ nữ khác mà liên tục làm tổn thương tôi. Càng không làm tôi khó xử. Vì vậy, tôi nghĩ khi Đoạn Ứng Trạch nắm tay Hà Mộng bỏ trốn, tôi thật lòng chúc phúc cho anh ta. Bởi vì anh ta có thể ở bên người mình yêu thương. Kẻ đáng thương chỉ có mình tôi mà thôi.”
“Nhưng may mắn chính là Chu Gia Từ của tôi cũng quay về rồi. Anh ấy đã sống sót trở về bên tôi, tôi không có lý do gì để lùi bước nữa. Nếu như nói, trong đoạn tình cảm này tôi thật sự có lỗi, thì tôi đã phụ lòng tình yêu của Chu Gia Từ. Tôi không nên trút tình yêu mình dành cho anh lên một người khác. Vì vậy, tôi sẵn lòng dùng cả đời để đền đáp, nếu không đủ, thì mãi mãi cũng được. Nhưng tôi nghĩ, tốt nhất là trả không hết. Bằng không, kiếp sau gặp lại, sao tôi có thể quấn lấy anh ấy được chứ.”
Cuối video, một người đàn ông bước vào khung hình, không lộ mặt, nhưng ôm chặt tôi vào lòng.
Lúc mở miệng, không cách nào kìm nén được sự nghẹn ngào.
“Vi Vi, anh yêu em.”
Năm chữ.
Nhưng chứa đầy tình yêu nồng đậm dành cho tôi.
Khiến tôi đỏ mắt và ấm lòng.
“Ừm, em cũng yêu anh.”
18.
Sau khi video được đăng, Đoạn Ứng Trạch là người đầu tiên tìm tới tôi.
Anh ta có vẻ hoảng hốt và luống cuống, nắm chặt cửa không chịu buông tay, ánh mắt mang theo vẻ chờ mong: “Tống Thời Vi, em thật sự chưa từng thích anh chút nào sao?”
“Từ đầu đến cuối, anh đều là kẻ thế thân sao?”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ nhàng thở dài:
“Chưa từng.”
Chúng tôi ngay từ đầu đã là sai lầm.
Thế thân cho nhau, không ai nợ ai.
Đây không phải là hình mẫu của một cuộc hôn nhân.
Quá khứ là tôi sai.
Sắc mặt Đoạn Ứng Trạch bỗng nhiên tái mét, môi run rẩy, lẩm bẩm:
“Nếu anh không dây dưa với Hà Mộng, có phải em sẽ kết hôn với anh không, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau…”
Anh ta trông như người mất hồn.
Như thể vì mất tôi mà đau khổ không muốn sống.
Tôi khẽ nhíu mày, cắt ngang lời anh ta: “Đoạn Ứng Trạch, anh có biết khi anh ném tôi một mình trên đường lớn, tôi đã gặp phải chuyện gì không?”
Anh ta sửng sốt, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tôi lấy điện thoại di động ra, nhấn nút phát, trong video giám sát, tôi bị vài người đàn ông vây quanh, trên môi họ nở nụ cười xấu xa, miệng thốt ra những lời lẽ thô tục.
Còn tôi, khuôn mặt tái nhợt, té ngã trên đất, trông vô cùng chật vật và bất lực.
Nếu không phải vài cô gái tình cờ thấy cảnh này, lập tức lái xe đuổi vài người đi.
Kết cục của tôi, không cần nói cũng biết.
Đoạn Ứng Trạch nhìn video, sắc mặt trắng bệch, biểu cảm hơi méo mó, giống như tức giận, giống như lúng túng, cũng giống như xấu hổ và day dứt.
“Vi Vi, anh không biết…”
“Đừng vội.”
Tôi cắt ngang lời anh ta, bắt đầu phát đoạn video tiếp theo.
Trong video là những người đàn ông vừa cố gắng xâm hại tôi, họ nói: “Tất cả đều do một người phụ nữ tên Hà Mộng sai bảo chúng tôi làm, cô ta muốn chúng tôi xâm hại Tống Thời Vi, rồi quay video và chụp ảnh, sau đó bôi nhọ đời tư của Tống Thời Vi…”
“Chúng tôi có bằng chứng.”
Người đàn ông lấy ra một chiếc bút ghi âm, nhấn phát, ngay lập tức vang lên giọng nói ngọt ngào nhưng độc ác của Hà Mộng: “Đi làm chuyện đó với người phụ nữ này cho tôi, quay video và chụp ảnh, xong việc sẽ không thiếu thù lao của các người đâu.”
…
Nhân chứng và vật chứng đều có đủ, sự thật không thể chối cãi.
Đoạn Ứng Trạch như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Một lúc sau, anh ta nhìn tôi với vẻ kinh ngạc và bối rối, lẩm bẩm:
“Làm sao có thể!”
19.
Tôi nhìn bộ dạng của anh ta, nói: “Tôi sẽ giao video cho cảnh sát…”
Nhưng ngay giây tiếp theo, Đoạn Ứng Trạch đột nhiên kích động: “Không, không, không! Vi Vi, tuyệt đối không được công khai đoạn video này, nếu không Mộng Mộng sẽ bị hủy hoại, tâm trạng cô ấy hiện giờ không mấy ổn định, không thể chịu thêm đả kích…”
Anh ta nói vội vã, thậm chí không quan tâm đến trật tự câu từ.
Tôi lạnh lùng nhìn dáng vẻ sốt ruột và hoảng loạn của anh ta, đột nhiên bật cười một tiếng:
“Anh còn nói anh không yêu cô ta.”
Tiếng cười này vừa đột ngột vừa mỉa mai.
Trên hành lang yên tĩnh, vang lên đặc biệt rõ ràng.
Cũng càng thêm châm chọc.
Đoạn Ứng Trạch bỗng nhiên đỏ mặt, biện minh: “Anh…anh cũng vì muốn tốt cho em thôi, Vi Vi, người bị tổn thương trong chuyện này là em, đến lúc đó đám cư dân mạng sẽ nói hươu nói vượn, coi như em không làm gì sai, thì danh tiếng của em cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Giả vờ đạo mạo.
Cực kỳ buồn nôn.
Trong đầu tôi chỉ có tám chữ này.
“Đoạn Ứng Trạch, anh thật sự rất ghê tởm.”
Tôi mất kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi cho anh xem video này trước để anh chuẩn bị sẵn sàng, coi như trả ơn anh đã từng cứu tôi một lần.”
Đã từng, trong năm đầu yêu nhau.
Tôi bị trầm cảm, cắt cổ tay trong bồn tắm, máu nhuộm đỏ cả bồn tắm, tôi cho rằng mình sẽ chết.
Chính Đoạn Ứng Trạch đã phát hiện ra và đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi vẫn nhớ như in hôm đó tại bệnh viện, anh ta nhìn xuống tôi từ trên cao, nhưng giọng điệu lại hiếm khi dịu dàng:
“Tống Thời Vi, con người luôn phải sống tiếp, sống tiếp mới có hy vọng.”
“Chết rồi, thì không còn gì nữa.”
Khi ấy, tôi thật sự nghĩ rằng bản tính của anh ta thật thà và hiền lành.
Tôi rất cảm ơn anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi đã thấy rõ sự hèn hạ và ích kỷ của anh ta.
Anh ta từng cứu tôi một lần.
Hiện tại tôi hoàn trả một lần kia cho anh ta.
“Sau này, chúng ta cắt đứt mọi quan hệ, không ai nợ ai.”
“Cũng không cần gặp nhau nữa.”
20.
Tôi không biết Đoạn Ứng Trạch sẽ làm gì.
Tuy nhiên ba ngày sau, tôi công khai đoạn video kia lên mạng.
Làm dấy lên một trận mưa máu gió tanh.
Lúc đó Hà Mộng chuẩn bị bay ra nước ngoài theo sự sắp xếp của Đoạn Ứng Trạch, nhưng bị cảnh sát bắt giữ ngay trước mặt mọi người, không chừa cho cô ta chút thể diện nào.
Hà Mộng gào thét đau đớn vì uất ức, nhưng không ai để ý.
Bởi vì mọi người đều biết, Hà Mộng tiêu đời rồi.
Nhân chứng và vật chứng đều có đủ, Hà Mộng không có bất kỳ cơ hội nào để biện bạch.
Xúi giục người khác phạm tội.
Kết cục cuối cùng của Hà Mộng là ngục giam.
Mà ở trong tù, những người phụ nữ xinh đẹp như cô ta sẽ gặp phải số phận bi thảm nhất.
Về phần Đoạn Ứng Trạch, vì tiếp xúc quá gần gũi với Hà Mộng, anh ta cũng bị cảnh sát đưa đi điều tra.
Tuy nhiên lại điều tra việc anh ta từng tham gia nhiều bữa tiệc phạm pháp.
Nhà họ Đoạn đã phải tiêu tốn không ít tiền mới cứu được người ra.
Thế mà Đoạn Ứng Trạch lại nghiện rượu thành thói quen, hàng ngày ăn chơi trác táng, lêu lổng ở các quán bar lớn, mất đi tư cách người thừa kế.
Sau đó lại nghe nói anh ta say rượu gây sự với một băng nhóm không quen biết, bị đánh một trận nhừ tử.
“Tên côn đồ đó rất tàn nhẫn, thẳng tay…” – Chị Hồng lặng lẽ thì thầm bên tai tôi, cười trên nỗi đau của người khác: “Đoạn tuyệt đường con cháu.”
Tôi kinh ngạc.
Tuy nhiên, anh ta không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi đã có cuộc sống mới của riêng mình.
Tình yêu mười năm của tôi và Chu Gia Từ đã lan truyền rộng rãi trên mạng, nhiều người tìm đến tôi, bày tỏ muốn chuyển thể thành phim truyền hình và điện ảnh.
Tôi từ chối hết tất cả.
Tôi nghĩ, đây là câu chuyện cũ thuộc về tôi và Chu Gia Từ.
Tôi muốn giữ bí mật.
Ba năm sau, tôi nhờ vào một bộ phim mà trở thành nữ diễn viên chính xuất sắc.
Trên bục trao giải, bài phát biểu mà tôi đã thuộc lòng vô số lần trong đầu, tôi đọc không sai một chữ nào.
Không còn sự ngại ngùng và bất an như ban đầu nữa.
Đến đoạn cuối, tôi nhìn về phía một bóng dáng không xa, mỉm cười rạng rỡ:
“Chu Gia Từ, em yêu anh.”
“Còn có, cảm ơn vì anh cũng yêu em.”
Anh đứng dậy, tạo hình trái tim lớn với tôi.
Anh có dáng người thẳng tắp, nhưng khi làm động tác thì trông có phần buồn cười.
Cơ mà đối theo tôi, nó lại đáng yêu tột cùng.
Ý cười của tôi càng sâu hơn.
Khóe mắt ngập tràn dấu vết hạnh phúc.
Trong thoáng chốc, tôi như trở về mùa hè đầu tiên năm mười sáu tuổi.
Lúc ấy, Chu Gia Từ đang ở thời niên thiếu, tươi tắn đứng chắn trước mặt tôi, cười rạng rỡ hơn cả mặt trời, xua tan mọi u ám trong tôi.
“Tống Thời Vi, chào cậu, tôi tên là Chu Gia Từ.”
Tôi bắt lấy tay anh, cười híp mắt:
“Chu Gia Từ, chào cậu, tôi tên là Tống Thời Vi.”
“Sau này, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Tôi nghĩ,
Nhớ mãi không quên, ắt có hồi đáp.
(Hết)