Nhớ Mãi Không Quên, Ắt Có Hồi Đáp - Chương 2
Mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đoạn Ứng Trạch vô cảm nhìn Hà Mộng, tựa như không hề động lòng.
Trên thực tế, anh ta nắm tay tôi rất chặt, siết đến nỗi khiến tôi đau nhức.
Anh ta đang đấu tranh.
Tôi không lên tiếng.
Hà Mộng đợi một lúc, biểu cảm dần trở nên u ám, cười khổ hai tiếng: “Em hiểu rồi, vậy chúc anh hạnh phúc…”
Nhưng một giây sau.
Đoạn Ứng Trạch ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ phức tạp, rồi buông lỏng tay tôi ra.
“Anh bằng lòng cưới em.”
Cả hội trường xôn xao.
Hà Mộng bước tới, mỉm cười rạng rỡ, vươn tay về phía Đoạn Ứng Trạch: “Vậy hãy nắm lấy tay em, cùng em chạy trốn đi.”
“Được.”
Đoạn Ứng Trạch bắt lấy tay cô ta, chẳng buồn ngoảnh đầu bỏ đi.
Ngay cả một lần quay đầu cũng không có.
Xa xa, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng cười vui sướng của Hà Mộng và Đoạn Ứng Trạch.
Như thể họ đã thoát khỏi lồng giam.
Hội trường bữa tiệc náo loạn trong nháy mắt, mồm năm miệng mười vây quanh tôi.
Có chế giễu, có mỉa mai, có cả thương hại.
“Vi Vi, đừng tức giận, tôi sẽ bảo người bắt Đoạn Ứng Trạch quay lại!”
“Tôi đã nói Đoạn Ứng Trạch chỉ yêu Hà Mộng, bảo cậu đừng dây dưa với anh ta, cậu không tin, giờ thì hay rồi, anh ta đã chạy theo cô ta rồi.”
“Đôi tra nam tiện nữ này thật khiến người khác buồn nôn, làm ra cái trò đào hôn này để chứng minh tình yêu chân thật của mình, để cậu ở lại thu dọn tàn cuộc.”
“Vi Vi, đừng buồn nữa.”
Buồn ư?
Tôi hơi nhíu mày, suy nghĩ kỹ càng.
Sau đó nhận ra. Tôi không hề buồn chút nào.
Ngược lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Như thể giải quyết được một đề bài khó khăn đã lâu.
Giờ phút này đây, tôi vô cùng chắc chắn.
Dù Hà Mộng không xuất hiện.
Tôi cũng sẽ không kết hôn với Đoạn Ứng Trạch.
Lúc này, tôi cảm giác một ánh mắt mạnh mẽ không thể xem nhẹ đang theo dõi tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bất chợt bắt gặp bóng dáng quen thuộc ở góc hẻo lánh tại bữa tiệc…
Anh mặc bộ âu phục tối màu, khuôn mặt điển trai, cằm lốm đốm những sợi râu mới mọc, càng tôn lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành hơn.
Một nốt ruồi lệ rơi dưới mắt, như một giọt lệ.
Muốn nói lại thôi.
Anh mỉm cười với tôi, đôi môi mỏng khẽ hé, là giọng nói mà tôi hằng nhớ nhung.
Anh nói:
“Vi Vi, anh trở về rồi.”
Chu Gia Từ đã trở về.
Người đàn ông mà tôi chờ đợi suốt mười năm đã trở về.
Cảm giác ngạc nhiên, bàng hoàng và tủi thân bao trùm lấy tôi, trong một khoảnh khắc tôi nghi ngờ mình đang mơ.
Cho đến khi tôi ôm chặt anh vào lòng.
Anh không biến mất.
Không phải là mơ.
Tôi mở miệng gọi tên anh, giọng nói run rẩy đến cực điểm:
“Chu Gia Từ…”
Hốc mắt Chu Gia Từ ửng đỏ, cúi người sát lại gần tôi, trong phòng bao yên tĩnh, tiếng tim đập của anh đặc biệt rõ ràng.
“Anh đây, Vi Vi, anh trở về rồi.”
Trong vụ hỏa hoạn lớn mười năm trước, Chu Gia Từ không chết.
Mà là bảo vệ ông trùm xã hội đen Trần Thuật rời khỏi Bắc Kinh.
Lần đó, anh đã giành được sự tin tưởng của Trần Thuật, chính thức gia nhập vào nội bộ xã hội đen, cẩn thận thu thập hồ sơ phạm tội của họ.
Từng bước đều mạo hiểm, từng khúc đều khiến tim đập loạn nhịp.
Trong mười năm qua, Chu Gia Từ đã chứng kiến vô số đồng nghiệp tử vong, thậm chí nhiều lần trong đó do anh đích thân ra tay.
Nhưng tất cả đều đáng giá.
Cho đến một tháng trước, Chu Gia Từ đã phối hợp với cảnh sát chính thức bắt giữ Trần Thuật, phá vỡ băng nhóm tội phạm mà hắn ta lập ra.
Cuối cùng, anh cũng có thể trở về Bắc Kinh, trở về bên cạnh tôi.
Lời kể của Chu Gia Từ thật bình thản, nhưng tôi lại nghe thấy lòng mình run rẩy.
Thật khó tưởng tượng anh làm thế nào để toàn vẹn trở về bên tôi.
Toàn vẹn…
Tôi chợt rùng mình trong lòng, đột nhiên nói: “Cởi áo ra.”
“Vi Vi?”
Chu Gia Từ ngạc nhiên, hai gò má anh đỏ lên.
“Cái này không tốt lắm đâu…”
Tôi cắt ngang lời anh: “Em muốn xem.”
Với thái độ kiên quyết.
Chu Gia Từ nhìn vào ánh mắt kiên định của tôi, cuối cùng đành nhượng bộ.
Anh thở dài, một tay cởi áo sơ mi.
Bờ vai rộng, eo thon, mùi hương nam tính mạnh mẽ đập vào mặt.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy mắt mình cay xè.
Trên làn da màu mật ong của anh, những vết sẹo mới cũ chồng chéo lên nhau, thật đáng sợ.
Tôi đặt tay lên từng vết sẹo kia, yêu cầu Chu Gia Từ kể cho tôi nghe về lai lịch của chúng…
“Đây là năm đầu tiên, khi bang phái giao tranh, anh vì cứu Trần Thuật mà cản đao cho hắn ta.”
“Đây là năm thứ ba, Trần Thuật nghi ngờ anh là gián điệp, bắt anh uống thuốc độc, anh đã tự rạch mình để cai nghiện.”
“Đây là khi Trần Thuật bị bắt, phát hiện anh là gián điệp nên nổ súng vào anh…”
…
Họng súng cách tim chỉ vài xen-ti-mét.
Có thể thấy được sự nguy hiểm lúc ấy.
Nước mắt tôi chực trào đổ xuống, rơi lên ngực anh, trong cổ họng nghẹn ngào, không cách nào kìm nén nỗi khổ sở:
“Đau không?”
“Đau.”
Chu Gia Từ không lừa tôi, anh nâng đầu tôi lên, giọng nói dịu dàng: “Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc em vẫn đang đợi anh, thì anh không còn đau nữa. Anh chỉ biết, anh phải trở về, anh nhất định phải sống để trở về bên em.”
Một câu kia hoàn toàn đánh bại phòng tuyến tâm lý của tôi.
Lúc nói chuyện, anh nở nụ cười yếu ớt, ánh đèn rọi xuống người anh, tạo nên một tầng ánh sáng mềm mại, anh nhìn tôi chằm chằm, trong mắt chỉ có tôi.
Trong một khoảnh khắc, tôi như trở về buổi chiều năm tôi mười sáu tuổi kia.
Anh cũng nhìn tôi như vậy.
Nói với tôi:
“Tống Thời Vi, tôi thích cậu.”
Anh không thay đổi.
Dù đã trải qua những chuyện đau thương đó, từ đầu đến cuối anh vẫn không thay đổi.
Còn tôi thì sao?
Lòng tôi đau như cắt, run rẩy đẩy tay anh ra: “Chu Gia Từ, em vậy mà lại ở bên người đàn ông khác khi anh đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết…”
“Không.”
Anh đột nhiên bắt lấy tay tôi, nói rõ ràng từng câu từng chữ:
“Anh hiểu, anh đều hiểu.”
“Mười năm chờ đợi quá khổ sở, nếu có người có thể thay anh bầu bạn với em, anh sẽ rất vui, Vi Vi.”
Tôi ngây người nhìn anh. Nhất thời không nói nên lời.
Giọng nói của Chu Gia Từ vang lên bên tai, âm điệu mang theo một tia lưu luyến: “Vi Vi, em có yêu anh không?”
“Yêu.”
Tôi không chút do dự.
“Vậy là đủ rồi.”
Anh cười khẽ một tiếng, ánh mắt lấp lánh gợn sóng, hiện lên vẻ dịu dàng:
“Anh đã trở về, Tống Thời Vi.”
Tôi nhìn anh.
Nhìn mãi không thôi.
Tôi siết chặt tay anh, để nước mắt tuỳ ý trượt xuống, nhưng lại cười rất rạng rỡ: “Chào mừng anh trở về, Chu Gia Từ.”
Cùng lúc đó, chuyện Đoạn Ứng Trạch dẫn Hà Mộng bỏ trốn khỏi hôn lễ cũng đã lan truyền trên mạng.
Ngay lập tức, nó trở thành một chủ đề nóng hổi.
Hình ảnh hai người nắm tay nhau bỏ trốn khỏi hôn lễ lan truyền khắp mạng, trong bức ảnh họ cười tươi chạy ra khỏi lễ cưới, đi qua các con phố, có phần giống công chúa và hoàng tử bỏ trốn trong bộ phim của Disney.
“Đúng là ghê tởm, dám cướp hôn công khai.”
“Cướp hôn gì chứ, Hà Mộng và Đoạn Ứng Trạch mới là thanh mai trúc mã, ánh trăng sáng của nhau, ai mà không biết Đoạn Ứng Trạch chỉ yêu mình Hà Mộng.”
“Đúng vậy, nhà họ Tống muốn trèo lên nhà họ Đoạn, nên để Tống Thời Vi dụ dỗ Đoạn Ứng Trạch, Đoạn Ứng Trạch cầu hôn cô ta chỉ vì làm người thay thế, nhưng bây giờ Hà Mộng đã ly hôn, Đoạn Ứng Trạch tất nhiên sẽ quay lại với cô ấy rồi.”
“Tam quan của cô đâu rồi, chị hai à, mặc kệ có gia tộc hay không gia tộc, Tống Thời Vi vẫn là vị hôn thê của Đoạn Ứng Trạch, lúc trước Hà Mộng đã kết hôn với người khác, bây giờ ly hôn rồi hối hận quay về cướp hôn, còn tự tuyên truyền mình là ngọc nữ, có buồn nôn không cơ chứ.”
“Hơn nữa, những năm qua Tống Thời Vi không hề làm việc có lỗi với Đoạn Ứng Trạch, Đoạn Ứng Trạch đã bỏ chạy khỏi lễ cưới với Hà Mộng, làm cô ấy xấu hổ trước mặt mọi người, quá cặn bã rồi!”
Các cư dân mạng đã bắt đầu thảo luận sôi nổi về việc này, có người chế nhạo, có người mỉa mai, cũng có người khinh thường.
Có điều hình tượng ngọc nữ mà Hà Mộng xây dựng trong nhiều năm qua đã bị sụp đổ sau sự việc này.
Nhưng tôi không có thời gian để bận tâm.
Chuyện trước mắt khiến tôi càng bực bội hơn…
“Bảy năm mà cô vẫn chưa khiến Đoạn Ứng Trạch thích cô, thật vô dụng!”
Cha Tống lạnh mặt, ánh mắt đầy vẻ không hài lòng: “Cho cô một tuần, dỗ Đoạn Ứng Trạch quay về kết hôn…”
Tôi cắt ngang lời ông: “Con sẽ không đi dỗ anh ta đâu.”
Cha Tống hơi sững sờ, lập tức nổi giận, lớn tiếng nói: “Tống Thời Vi, tôi nuôi cô lớn, giờ cô dám cãi lại tôi…Cô…”
Nói xong, ông theo thói quen giơ tay lên về phía tôi.
Thế nhưng giây tiếp theo đã bị người khác ngăn lại.
Là anh trai của tôi.
“Ba, dừng tay đi.”
Trên gương mặt đẹp trai của Tống Thời Trạch không có chút biểu cảm nào, kiên định đứng chắn trước mặt tôi: “Nhà họ Tống là ba, là con, không phải Vi Vi. Ba nuôi em ấy lớn là vì đã sinh ra em ấy, bao năm qua em ấy đã làm quá nhiều cho nhà họ Tống rồi, ba đừng ép em ấy nữa.”
Cha Tống còn muốn nói gì đó, nhưng Tống Thời Trạch không tiếp tục để ý đến ông, ngược lại nhìn về phía tôi, nói: “Vi Vi, anh đưa em ra ngoài.”
Tôi nhìn anh ấy, rồi nhìn về phía cha Tống vẫn chưa hết tức giận, đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi đi sau lưng anh ấy, bước trên đường.
Bước nối bước, theo đuôi anh ấy giống như thuở còn bé.
Là một sự yên tĩnh lâu lắm rồi chưa từng có.
10.
Đi đến cửa, Tống Thời Trạch đột nhiên quay đầu nhìn tôi, nói: “Chu Gia Từ đã trở về đúng không?”
Tôi giật mình, hơi nghi ngờ nhìn vào mắt anh ấy.
Chuyện này, tôi vẫn chưa nói với bất kỳ ai.
Tống Thời Trạch khẽ cười, giải thích: “Bởi vì, anh là anh trai của em.”
Cho nên hiểu rõ em nhất.
Tôi nghe hiểu những lời chưa nói hết của anh ấy, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, hiếm khi cảm nhận được chút thân mật đã lâu không có.
Tống Thời Trạch tiến lên một bước, nhẹ nhàng vén những sợi tóc bị gió thổi bay của tôi, giọng nói theo gió lọt vào tai tôi.
Mang theo một chút ngọt ngào chua chát:
“Vi Vi, lâu lắm rồi em không cười. Những năm qua, em vẫn luôn không vui đúng không?”
“Khi ba ép em và Đoạn Ứng Trạch ở bên nhau, em đồng ý. Anh tưởng em đã quên Chu Gia Từ, nhưng anh sai rồi. Em chưa bao giờ quên cậu ấy, em luôn coi Đoạn Ứng Trạch là thế thân.”
Anh trai từng gặp Chu Gia Từ.