Nhìn Bà Đây Debut Center - Chương 2
4
Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau.
Ta quay đầu lại, thì thấy một người đàn ông tuấn tú với nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng ngần.
Tôi nhìn kỹ lại, nhưng không nhận ra anh chàng này là ai.
“Anh là ai?”
“Khách mời số ba, An Hoa.”
Một cái tên chưa từng nghe qua, cũng không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về anh ấy.
Không ngờ tổ chương trình không chỉ tìm một người làm nền là tôi.
Thôi coi như nể mặt anh là kẻ trong suốt giống mình nên tôi sẽ không xem anh là mục tiêu kiếm tiền vậy.
Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào ba người còn lại.
Họ thấy đã bắt đầu phát sóng trực tiếp, không muốn vì chuyện ồn ào này mà hủy hoại hình ảnh của bản thân, nên chỉ hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi bảo nhân viên công tác dẫn Thôi Thiến Thiến vào phòng thay đồ. Không lâu sau, Thôi Thiến Thiến mặc trang phục nhân viên công tác bước ra.
Xem ra, rõ ràng là họ còn rất nhiều biện pháp khác, lại cố tình muốn làm khó tôi.
Chương trình chính thức bắt đầu ghi hình. Đạo diễn kêu chúng tôi di chuyển về một khu đất rộng lớn phía trước.
“Chương trình này sẽ ghi hình trong nửa tháng, thời gian tới chúng ta sẽ sinh hoạt trong thôn. Chúng tôi đã chuẩn bị sáu căn phòng với điều kiện khác nhau cho sáu khách mời, sẽ được quyết định thông qua hình thức lao động.”
Nói cách khác, ai làm chăm thì được ở phòng đẹp.
Tôi lập tức xắn tay áo lên chuẩn bị làm việc, Thôi Thiến Thiến bỗng nhiên tránh khỏi màn hình đi đến bên cạnh ta.
“Công ty bảo cô phải hợp tác với tôi, cô đừng quên.”
“Hợp tác với cô? Hợp tác với cô cái gì?”
Tôi giả vờ ngốc nghếch: “Yên tâm, tôi sẽ không phá tương tác cặp đôi của cô với Lương Trác đâu, cũng sẽ không cướp bộ đồ của cô.”
Thôi Thiến Thiến: “…”
[Giá trị phẫn nộ của Thôi Thiến Thiến: +10]
Thôi Thiến Thiến: “Cô giả vờ không hiểu hay là thật sự không hiểu? Tôi muốn cô là người xếp hạng bét! Cô hiểu chưa?”
Tôi cố ý “À” một tiếng, nâng cao giọng nói:
“Cái gì? Sao cô lại muốn tôi là người xếp bét?”
Giọng nói của tôi không hề nhỏ, máy quay lập tức quay qua đây, Thôi Thiến Thiến tái mặt, chỉ có thể giả vờ vô tội diễn kịch:
” Chị Giang Hòa, chị nghe nhầm rồi, em chỉ nói là em không giỏi việc này, có thể sẽ là người cuối cùng…”
[Giá trị phẫn nộ của Thôi Thiến Thiến: +40]
…
Tôi nói với hệ thống: “Hay là tăng thêm độ khó cho tôi đi, tiền đến nhanh quá tôi không yên tâm.”
Hệ thống: “Vậy tôi đổi về nhân dân tệ cho cô nha?”
Tôi: “À à không cần đâu!”
5
Khi bắt đầu làm việc, tôi thành thạo nhổ củ cải trong ruộng vườn.
Mà Thiến Thiến với mấy người kia thì chỉ biết đứng im lúng túng phía sau.
Những cậu ấm cô chiêu quen sống sung sướng như họ chưa bao giờ trải qua loại công việc nặng nhọc này.
Thôi Thiến Thiến cắn răng rồi đưa đôi tay trắng nõn của mình xuống bùn đất, vừa nhổ được một củ cải lên, bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
“Á! Đây là cái gì vậy! Thối quá!”
Tôi trả lời: “Phân bón của nhà nông thôi, chưa từng thấy à?”
“Nông, phân bón của nhà nông?”
“Đúng vậy, là phân bón cho ruộng lúa, mà lúc nãy còn dính đầy người cô đấy.”
“A a a a ——”
Thôi Thiến Thiến không chịu nổi, liên tục nôn ọe, nhất quyết không muốn tiếp tục.
Sắc mặt Lương Trác và Cảnh Siêu cũng rất khó coi, hai tay không biết nên dang ra hay thu vào.
Chỉ có An Hoa, vẫn luôn đi theo sau tôi, động tác tuy không thành thạo tuy nhiên sức mạnh lại dồi dào.
“Anh không sợ bẩn à?” Tôi hỏi.
“Đều là phân ủ thôi, sợ gì chứ, Thôi Thiến Thiến kia mới xui xẻo, vừa hay chạm vào phân mới bón.”
Vừa nghe câu nói đó, Thôi Thiến Thiến lại càng muốn điên lên.
Cuối cùng, tôi vinh dự giành được vị trí thứ nhất, An Hoa xếp thứ hai, hai chúng tôi có quyền sử dụng phòng gạch.
Lương Trác và Cảnh Siêu lần lượt xếp thứ ba và thứ tư, được phân chia cho hai gian phòng đất.
Còn Thôi Thiến Thiến xếp cuối cùng, chỉ được ở trong ngôi nhà tranh vách lá.
Nhìn vào căn phòng tồi tàn, Thôi Thiến Thiến suýt khóc.
Lương Trác cau mày chặt đến mức có thể kẹp cả ruồi bọ vào.
“Không được, Thiến Thiến sức khỏe yếu, ở trong căn phòng tứ phía gió lùa này nhất định sẽ sinh bệnh.”
Cảnh Siêu cũng vô cùng lo lắng cho cô ta.
“Thiến Thiến, em đổi phòng với anh đi.”
Tuy nhiên, phòng của anh ta cũng không tốt hơn là bao.
Thiến Thiến lắc đầu: “Không được, sao em có thể bắt anh đổi phòng cho em được chứ?”
Lúc này, bình luận của khán giả bắt đầu tràn ngập lời khen ngợi cho lòng tốt của Thôi Thiến Thiến.
Lương Trác lại nhìn về phía tôi: “Giang Hòa, thể chất của cô tốt nhất, tôi chưa thấy cô ốm đau gì bao giờ, hay là cô đổi phòng với Thiến Thiến đi.”
Tôi dứt khoát từ chối: “Lương ảnh đế không thích làm mấy chuyện giống người lắm nhỉ? Anh thương cô ta thì đổi phòng với cô ta đi, tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải mẹ cô ta mà cứ bắt tôi lo cho cô ta?”
[Giá trị phẫn nộ của Lương Trác: +15]
Lương Trác không thể thuyết phục tôi đổi phòng, Thôi Thiến Thiến cắn môi, đôi mắt ngập nước giả vờ như vô tình nhìn về phía An Hoa.
Tôi mang theo tâm trạng hả hê khi người gặp nạn.
“Ai da, công chúa điện hạ rất thích căn phòng của anh đấy.”
An Hoa cười tít mắt, không hề nhỏ giọng lại nói:
“Không sao, tôi là người vô đạo đức, cô ta không bắt ép được tôi đâu.”
Mặt Thôi Thiến Thiến lập tức cứng đờ.
[Giá trị phẫn nộ của Thôi Thiến Thiến: +13]
Tôi với An Hoa liếc nhìn nhau, thưởng thức lẫn nhau, rồi bắt tay.
“Đồng chí là người trong ngành đúng không!”
“Chào đồng chí, mong được giúp đỡ nhiều hơn.”
6
Buổi chiều.
Cơn đói cồn cào ập đến với tất cả mọi người.
Tôi trở về nhà, rồi ra vườn nhổ hai củ cải trắng, lục lọi ổ nhặt vài quả trứng ngỗng, hái thêm mấy quả hồng để chuẩn bị bữa ăn.
Ngay sau đó, An Hoa cũng theo mùi tìm đến.
“Tôi không nấu cơm, có thể qua chỗ cô ăn ké được không?”
“Cơm ở đây không miễn phí, một bữa mười đồng.”
An Hoa cười: “Giá cả hợp lý quá nhỉ.”
Thấy anh là người cùng nghề nên tôi mới cho giá hợp lý đấy nhé.
Tôi xào trứng ngỗng với cà chua, nấu thêm mì sợi, kho cải trắng. Hai món ăn tuy đơn giản nhưng hương vị lại thơm ngon lan tỏa khắp gian bếp.
An Hoa ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi: “Mười đồng cho một bữa ăn như này quả là xứng đáng.”
Lúc này, Thôi Thiến Thiến với hai người kia cũng xuất hiện.
Ba người họ đã bận rộn cả ngày, giờ vừa mệt vừa đói, lại không biết nấu cơm. Nhìn thấy tôi và An Hoa đang thưởng thức bữa mì thịt kho thơm ngon, bụng họ sôi lên ùng ục.
Thiến Thiến e dè lên tiếng: “Chị Giang Hòa, chúng em không có gì để ăn, có thể ăn tối cùng chị được không?”
Tôi mỉm cười gật đầu đồng ý.
“Tất nhiên rồi, mỗi người một ngàn.”
Thôi Thiến Thiến trợn tròn mắt: “Một ngàn? Chỉ cho chén mì này thôi ư?”
Cảnh Siêu nghiến răng nghiến lợi: “Sao cô không đi cướp đi?”
“Không phải tôi đang cướp đây sao?”
Thôi Thiến Thiến, Lương Trác, Cảnh Siêu: “…”
[Giá trị phẫn nộ của Thôi Thiến Thiến: +20]
[Giá trị phẫn nộ của Lương Trác: +21]
[Giá trị phẫn nộ của Cảnh Siêu: +30]
Ba người họ bực bội nhưng cũng vô cùng đói bụng, lại không thiếu tiền nên đành nén giận ngồi vào bàn ăn mì.
Lúc này, bình luận của khán giả bắt đầu cuồng nhiệt:
“Một chén mì mà bán một ngàn? Quá đắt!”
“Giang Hòa bán cho An Hoa chỉ mười đồng, đến Thôi Thiến Thiến và hai người bạn thì bán một ngàn, đây là phân biệt đối xử gì vậy?”
“Ôi, con ả độc ác ghen ghét Thiến Thiến bảo bối của chúng ta thôi!”
“Tưởng mình biết nấu cơm nên hét giá trên trời, ghê tởm!”
Đến tối, chủ đề “Giang Hòa nhằm vào Thiến Thiến” leo lên top ba hot search.
Không cần đoán cũng biết ai là người đã tạo ra chủ đề này.
Thôi Thiến Thiến nhắn tin WeChat cho tôi, giọng điệu thảo mai: ” Chị Giang Hòa, chị nổi tiếng rồi.”
Tôi hả hê đáp lại: “Cảm ơn em gái thần tài đã đưa chị lên hot search miễn phí.”
Tôi không có mỉa mai cô ta đâu.
Ý trên mặt chữ thôi.
Cô ta đúng là thần tài của tôi.
[Giá trị phẫn nộ của Thiến Thiến: +30]
7
Ngày hôm sau, đoàn phim chúng tôi đi theo người dân địa phương xuống ruộng lúa làm việc.
Cánh đồng lúa nước mênh mông vô tận khiến Thôi Thiến Thiến choáng ngợp. Sau một hồi cấy lúa, Thôi Thiến Thiến bỗng cảm thấy mệt mỏi, ư ử một tiếng rồi gục vào lòng Lương Trác.
Lương Trác hoảng hốt: “Thiến Thiến! Em làm sao vậy?”
Thôi Thiến Thiến yếu ớt, cố gắng đứng dậy nhưng không tài nào làm được. “Có lẽ em… bị cảm nắng…”
Vừa nghe Thôi Thiến Thiến bị cảm nắng, cả đoàn làm phim lập tức vây quanh, người thì đưa thuốc, người thì quạt cho Thiến Thiến.
Thôi Thiến Thiến nghiến răng chịu đựng.
“Em muốn tiếp tục làm việc, chương trình còn phải tiếp tục quay…”
“Không được, Thiến Thiến, em quá yếu rồi, không thể làm tiếp.”
“Nhưng mà, nhiệm vụ…”
“Nhiệm vụ thì anh sẽ tìm cách giải quyết.”
Lương Trác đứng dậy, nói với chúng tôi:
“Thiến Thiến bị say nắng, việc này chúng ta nên chia nhau giải quyết.”
Tôi cười khẽ.
“Có thể, tiền cát xê một ngày đóng phim của Thôi Thiến Thiến là ba tỷ rưỡi, chúng ta cũng chia đi.”
“Cô đang nói nhảm gì vậy? Thiến Thiến đóng phim dựa vào đâu mà phải chia cho cô?”
“Vậy việc của cô ta dựa vào đâu mà lại chia cho tôi? Mọi người đều là cục cưng ở nhà, sao cô ta lại được hưởng quyền lợi đặc biệt? Bởi vì tóc cô ta dài? Hay kiến thức cô ta nông cạn? Hay trà cô ta pha đậm đà? Hay do kỹ năng diễn xuất của cô ta?”
[Giá trị phẫn nộ của Thôi Thiến Thiến: +38]
Cô ta bị tôi trào phúng đến xanh cả mặt, vẫn ráng ra vẻ yếu đuối.
“Chị Giang Hòa, em không hề diễn kịch, em thực sự không thoải mái…”
Ngay lập tức, tôi che mặt hoảng sợ, chỉ tay về phía cô ta.
“Rắn! Có rắn!”
Thôi Thiến Thiến bỗng chốc bật tung khỏi lòng Lương Trác, nhảy dựng lên như bị sét đánh.
“Á á á! Rắn ở đâu?!”
Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng nhìn.
Tôi cảm thấy thỏa mãn buông tay.
“Thấy cô giật đùng đùng ghê quá nên nó chạy rồi.”
“Cô!!”
Lúc này, Thôi Thiến Thiến mới nhận ra mục đích của tôi.
Cô ta tái mặt nhìn về phía Cảnh Siêu với Lương Trác đang khiếp sợ, rồi lại một lần nữa “mềm nhũn” ngã xuống.
“Em sợ quá, nên mới có thể đột nhiên khỏe lại..”
Thôi Thiến Thiến quả nhiên là xuất thân từ diễn viên, vừa khóc vừa kêu gào một cách tình cảm chân thành, nhu nhược đáng thương, khiến Lương Trác với Cảnh Siêu đau lòng tột độ, thậm chí còn khiến người xem trong phát sóng trực tiếp xúc động.
“Ôi Thiến Thiến bảo bối của chúng ta thật đáng thương, bị cảm nắng không nói còn bị tiện nhân hãm hại, quả thực chịu khổ quá sức!”
“Giang Hòa đúng là có bệnh nặng! Không thể hiểu nổi dùng rắn dọa Thiến Thiến, nhìn xem dọa Thiến Thiến của chúng ta mặt tái nhợt cả rồi!”
“Giang Hòa dùng rắn chỉ là giả vờ thôi, Thiến Thiến căn bản không bị cảm nắng, rõ ràng là lười biếng dùng mánh khóe!”
“Giang Hòa nói không sai, Thôi ảnh hậu chỉ đang diễn kịch thôi.”
Phần lớn bình luận đều là mỉa mai tôi, hiếm hoi lắm mới có vài người mắt không mù đầu óc không ngu bình luận, nhưng chỉ trong chốc lát, đã bị bình luận khác đẩy đi.
Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không quan tâm.
Tôi quay đầu tiếp tục làm việc, An Hoa đi theo sau tôi.
“Thêm một người hâm mộ cuồng nhiệt nữa em có để ý không?”
“Có phải anh định mấy ngày tới sẽ đi theo tôi ăn ké uống ké không trả tiền đúng không?”
“…”
[Giá trị phẫn nộ của An Hoa: +1]
?
Ái chà còn có khoản thu ngoài nữa hả.