Nhật Ký Quan Sát Lục Tiên Sinh - Chương 4
11
Tôi chớp chớp mắt rồi dừng lại.
Lục tiên sinh hít một hơi rồi hỏi bọn họ: “Hai người đến làm gì vậy?”
Tiêu Tiêu nói: “Lục Thời, mấy ngày nay em đến công ty đợi anh, nhưng anh không có đó… Người ta muốn gặp anh chứ bộ.”
Lục Vi Gian nói: “Anh, cho em ít tiền tiêu đi. Chiếc Lamborghini anh mua cho em đợt trước bị tai nạn hỏng rồi, anh cho em tiền đổi chiếc mới đi.”
Sắc mặt Lục tiên sinh lập tức trở nên lạnh lùng.
Lục Vi Gian nói: “Anh đừng có từ chối nhé, anh là do Lục gia nuôi dưỡng. Chúng tôi cho anh ăn uống, nuôi anh trưởng thành, bây giờ cha để lại công ty cho anh gánh vác, tôi đường đường là người Lục gia, tìm anh xin một chiếc ô tô, cũng không quá đáng chứ.”
Tiêu Tiêu cũng nói: “Hôn ước của chúng ta đã được Lục gia chấp thuận, anh không được từ chối đâu đấy.”
Tôi đứng ở đầu cầu thang nhìn thấy sắc mặt Lục tiên sinh trở nên rất tệ.
Nhịp tim của anh ta bắt đầu tăng nhanh và các cơ của anh ta trở nên căng cứng.
Nghĩ đến chuyện anh ta mắc bệnh, tôi bắt đầu thấy thương cảm.
Tôi bước lên lầu, cầm tay Tiêu Tiêu và Lục Vi Gian: “Lục tiên sinh, anh có cần tôi quăng bọn họ ra ngoài không? Anh có vẻ rất không vui.”
Lục tiên sinh ngạc nhiên nhìn tôi và nói: “Không cần đâu.”
Tôi thả họ ra.
Lục tiên sinh đi đến trước mặt Lục Vi Gian, hắn sợ hãi lùi một bước: “Anh?”
Lục tiên sinh nói: “Tôi đúng là được Lục gia nuôi lớn, nhưng những năm này tôi cũng đã vì Lục gia mà cống hiến đủ rồi, cậu không cần phải nói giọng đạo đức để bắt ép tôi.”
Lục Vi Gian: “Ý anh là gì?”
Lục tiên sinh lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.
Bầu không khí giữa hai người họ thật kỳ lạ.
Tôi nhìn qua nhìn lại hai người họ, cảm thấy cần phải phá vỡ thế bế tắc này, tỉ mỉ giải thích với Lục Vi Gian: “Chào anh, ý của Lục tiên sinh đó là, tài năng của anh có hạn, giống như phế vật vậy… Yêu cầu của một kẻ phế vật rất vô lý, điều này không tốt. Anh cần phải biết rõ bản thân và rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Lục Vi Gian nhất thời tức giận như quả đất sắp nổ: “Cô nói gì chứ? Tôi là phế vật ư? Anh ta là gì chứ? Tôi đây mới đích thị là người Lục gia, anh ta dựa vào đâu mà quản lý công ty, dựa vào đâu mà hưởng thụ mọi thứ chứ?”
Hắn nói rất nhanh và tôi gần như không hiểu gì. May mắn thay còn có hệ thống hỗ trợ.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Trong một xã hội nhân loại coi trọng quan hệ huyết thống như này, cha ruột của anh thà giao công ty cho một người không cùng huyết thống quản lý, cũng không giao cho anh. Điều này không phải chứng minh rằng anh là phế vật sao?”
“Nếu anh thấy uất hận trong lòng, theo logic thông thường, anh nên đến gặp cha anh để tranh luận và cố gắng hết sức để chứng minh rằng anh cũng là một người có năng lực. Nhưng thay vì thế, anh lại gây rắc rối cho anh trai mình mỗi ngày, như vậy cho thấy anh là người có logic lộn xộn, đầu óc không minh mẫn và thực sự là một phế vật.”
“Ahhh! Tôi giết cô!” Lục Vi Gian điên cuồng nắm chặt tay và đánh tôi.
Một cánh tay đưa ra trước mặt tôi và nắm lấy tay Lục Vi Gian.
Là Lục tiên sinh.
Anh ta mím chặt môi: “Đừng chạm vào cô ấy.”
Khoảnh khắc này, tim tôi lỡ một nhịp.
Lục tiên sinh hất tay Lục Vi Gian ra, quay sang Tiêu Tiêu đang bất an nói: “Tôi đã muốn nói với cô từ lâu rằng tôi không thích cô. Cô ác độc và luôn đố kỵ. Nhìn thấy cô tôi cảm thấy rất buồn nôn. Sau này đừng đến làm phiền tôi nữa!”
Lục Vi Gian và Tiêu Tiêu vừa chạy vừa khóc.
Sự bình yên lại trở về với căn phòng.
Lục tiên sinh bước đến bên tôi, nói: “Cảm ơn cô.”
Tôi nói: “Anh không sợ tôi nữa sao?”
Lục tiên sinh lắc đầu, ánh mắt long lanh: “Không sợ, có thể trải qua những tháng ngày sau cùng của cuộc đời với một người ngoài hành tinh mà cô ấy còn có thể bảo vệ, trị bệnh cho mình, cuộc đời này không có gì để nuối tiếc nữa.”
12
Lục tiên sinh nói anh ta sắp chết rồi, không muốn tiếp tục dây dưa với ai nữa.
Sau khi Lục Vi Gian và Tiêu Tiêu rời đi, Lục tiên sinh nhận rất nhiều cuộc gọi, đều là cãi nhau.
Anh ta nói, trước đây anh ta luôn nhẫn nhịn, nhưng bây giờ chỉ muốn thể hiện đúng những gì mình nghĩ.
Người Lục gia hình như cãi nhau với anh ta rất dữ dội.
Tôi nghiêm túc hỏi: “Trước đây Lục tiên sinh chưa bao giờ bày tỏ suy nghĩ thật của mình sao?”
“Đúng vậy.”
“Cho tôi hỏi, có phải chuyện con người không thể bày tỏ suy nghĩ thật của mình là điều bình thường không?”
Lục tiên sinh sửng sốt một lúc rồi mỉm cười: “Lại làm nghiên cứu nữa à?”
Anh ta cười lên trông rất đẹp trai.
Tôi: “Đúng vậy.”
Anh ta: “Thôi được, tôi sẽ trả lời. Con người không bày tỏ suy nghĩ thật của mình, đúng là chuyện bình thường.”
Tôi: “Tại sao thế?”
Anh ta: “Bởi vì con người không thích nghe lời thật lòng.”
Ồ, đây đúng là một phát hiện thần kỳ.
Tôi nhanh chóng ghi chép vào cuốn sổ nhỏ.
Vũ trụ thật quá thần kỳ, sinh vật có trí tuệ cao không thích nghe lời thật lòng, chỉ thích nghe lời giả dối, quả nhiên, con người là một loài vô cùng đặc biệt.
Tôi: “Tuy nhiên, cấu thành vũ trụ này là sự thật, dù con người có thích nói dối đi nữa, nhưng để hợp tác, để làm việc, để sinh sống, cuối cùng cũng phải quay về với sự thật, như vậy thì nên làm thế nào đây?”
Anh ta: “Con người không dùng ngôn ngữ, thay vào đó dùng hành động để biểu đạt. Có câu nói như thế này, sự thật chiến thắng lời bịa đặt, hầu hết con người trưởng thành đều thông qua quá trình quan sát hành động của đồng loại để đưa ra phán đoán rằng đó có phải là sự thật không. Chỉ có một phần nhỏ là người không trưởng thành, dễ dàng bị ngôn từ đánh lừa.”
Lục tiên sinh giải thích cho tôi nghe những lời nói dối của con người, tôi chợt nhận ra: “Vậy Tiêu Tiêu hét lên nói tôi đánh cô ấy đi, là đang nói dối sao?”
Lục tiên sinh sững sờ một lúc và hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi thành thật kể cho anh ta nghe chuyện đã xảy ra, anh ta cười đến không thở được: “Cô ta bảo cô đánh thì cô đánh thật à?”
Tôi: “Đúng vậy, lúc đó tôi cũng bị sốc. Nhưng xem ra, cô ta đã nói dối.”
Lục tiên sinh ngừng cười: “Con người lúc nào cũng dối trá.”
Tôi: “Nói như vậy, thì liệu ngôn ngữ của các anh có đang làm cản trở sự phán đoán của con người về sự chân thật không?”
Anh ta: “Đúng vậy, lời nói dối của con người ngày càng phát triển, đôi khi rất khó phân biệt thật giả.”
Tôi: “Anh có thể thử nói dối một câu để tôi xem nó phức tạp đến thế nào không?”
Lục tiên sinh cười: “Có thể chứ.”
Sau đó anh ta nhìn tôi, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng rực rỡ trong phòng khách, giống như hai viên ngọc tuyệt đẹp.
Anh ta nói: “Anh thích em, Ayadiva.”
13
Hệ thống nói dối của con người quả thực rất phát triển, tôi đã nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn không thể phân biệt được câu nói của Lục tiên sinh có phải là nói dối hay không.
Tôi cố gắng sử dụng logic thông thường để phân biệt.
Tôi là một người ngoài hành tinh, khác chủng tộc với anh ta.
Thói quen sinh hoạt của tôi và anh ta hoàn toàn khác nhau.
Tôi đã từng làm anh ta sợ hãi.
Có lẽ anh ta sẽ không thích tôi.
Tôi nói với anh ta kết luận của mình: “Anh đang nói dối.”
Ông Lục đang nướng bánh pizza, vừa nướng vừa cười: “Ayadiva, cô không hiểu con người đâu. Cảm xúc là linh hồn của con người, nhưng cảm xúc đôi khi đến một cách rất mơ hồ. Nó không liên quan gì đến chủng tộc, thói quen sống hay kinh nghiệm, giống như một cơn mưa hay một cơn gió, một tia sét chợt đến, khiến người ta mất cảnh giác, nó chẳng liên quan với thứ gì cả, và cũng chẳng có logic nào hết.”
Tôi vội vàng ghi chép vào cuốn sổ nhỏ, tò mò hỏi anh ta: “Anh nói cảm xúc là linh hồn của con người, là ý gì ạ?”
Lục tiên sinh mang ra một chiếc bánh pizza thơm ngon đặt trước mặt tôi: “Con người phải dựa vào cảm xúc để sống. Nếu không có cảm xúc, con người sẽ đau đớn cùng cực và tuyệt vọng đến mức muốn tự tử. Hầu hết con người đều cô đơn, họ luôn tìm kiếm một người bạn đời có thể ở bên nhau lâu dài.”
Tôi: “Đây có phải là cuộc hôn nhân của con người nhằm mục đích sinh sản không?”
Anh ta nói: “Cứ cho là vậy đi.”
Tôi gật gật đầu: “Bây giờ Lục tiên sinh có cảm xúc không?”
Lục tiên sinh lắc đầu: “Không có”.
Tôi lo lắng: “Vậy Lục tiên sinh sẽ chết sao?”
Anh ta sửng sốt một lúc rồi nói: “Vốn dĩ tôi đã chết rồi mà.”
Sau bữa tối, tôi sắp xếp lại các ghi chú của mình.
Con người không có cảm xúc sẽ chết.
Con người thật yếu đuối và phải dựa vào tình cảm người khác ban tặng để sống. Dù là tình cảm gia đình, tình bạn hay tình yêu thì đều do người khác ban tặng, con người không tự ban cho mình được.
Cách sinh sống này tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm. Nếu con người bị cắt đứt liên lạc với mọi người khác, họ sẽ không thể tồn tại độc lập và sẽ giống như những thây ma biết đi rồi tự hủy diệt chính mình.
Tôi rất lo lắng cho Lục tiên sinh.
Bây giờ anh ta đã cắt đứt mối quan hệ với những người thân thiết, anh ta gần như đang trên bờ vực nguy hiểm.
Lục tiên sinh hỏi tôi: “Lần trước cô nói cần tôi giúp. Tôi sắp chết rồi, cô có thể nói với tôi sớm hơn.”
Tôi cũng cảm thấy thời gian không còn nhiều: “Lần trước tôi đã đọc trung tâm ngôn ngữ của anh, lần này tôi muốn đọc toàn bộ bộ não của anh, và lấy đi một số tế bào. Trong quá trình này, nếu anh chống cự, thì có thể sẽ gây ra tổn thương não.”
“Tất nhiên, tôi có thể áp chế anh bằng vũ lực, nhưng tôi không muốn làm như thế.”
Lục tiên sinh: “Cô muốn lấy dữ liệu não bộ của tôi để làm gì?”
Tôi: “Để hiểu ký ức của anh, đặt nó vào cơ sở dữ liệu để tạo một tập tin.”
Lục tiên sinh trầm ngâm một lúc, gật đầu nói: “Được.”
Nằm trên ghế sofa, tôi đặt tay lên đầu Lục tiên sinh và đọc thông tin từ toàn bộ não anh, đồng thời châm một cây kim vào đầu anh và hút ra một số tế bào.
Đây là những vật mẫu rất quan trọng.
Sau khi Lục tiên sinh tỉnh dậy, anh nói: “Nền văn minh của cô có vẻ cao hơn bọn tôi. Tôi hy vọng các cô sẽ không bắt chúng tôi làm nô lệ.”
Tôi nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần xác nhận rằng con người vô hại, chúng tôi có ‘Luật bảo vệ nền văn minh cấp thấp’ để đảm bảo Trái Đất sẽ không bị các nền văn minh khác xâm chiếm. Chúng tôi sẽ quan sát và sẽ không can thiệp trừ khi cần thiết.”
Lục tiên sinh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tôi đang đi quanh phòng thì nhìn thấy một cuốn sổ ghi chép đặt trước bàn cạnh giường ngủ, trông rất giống cuốn sổ của tôi, không biết Lục tiên sinh mua nó từ khi nào.
Mở trang đầu tiên, có dòng chữ “Danh sách ước nguyện” được viết trên đó.
Điều 1: Tôi muốn có một siêu nhân…
Tôi muốn nhìn kỹ hơn nhưng Lục tiên sinh chợt tỉnh dậy và giật mất cuốn sổ.
Anh ta hỏi tôi có thấy những gì được viết ở trên không, tôi thành thật gật đầu và hỏi: “Siêu nhân là gì?”
Mặt anh đỏ bừng như máu chảy ra: “Không phải là cái gì cả.”
—Truy cập METRUYEN.ME mỗi ngày để ủng hộ nhà dịch truyện này nhé!!! —