Nhật Ký Quan Sát Lục Tiên Sinh - Chương 3
8
Sau đêm đó, Lục tiên sinh có vẻ vui vẻ hơn nhiều.
Những ngày tiếp theo, Lục tiên sinh ban ngày đi làm, ban đêm về uống thuốc của tôi, giúp tôi hiểu thêm nhiều kiến thức về Trái Đất, đồng thời tò mò hỏi tôi kiến thức về người Thiên Mã và vũ trụ.
Anh ta giống như một đứa trẻ, đầy tò mò về thế giới ngoài hành tinh rộng lớn.
Tôi vẫn luôn ghi lại cuộc sống của anh ta.
Ví dụ, anh ta luôn thức dậy đúng 6h30 sáng mỗi ngày và không gì có thể ngăn cản được.
Tiếp đó là đi bơi và chạy bộ.
Tôi cố ý nhìn kỹ hơn và thấy cơ bụng của anh ta có tám múi.
Anh ta tự hào nói với tôi rằng con số này là giới hạn của con người và hầu hết mọi người chỉ có một múi lớn.
Tôi cầm cuốn sổ nhỏ hỏi: “Tôi thấy anh thường xuyên tập cơ bụng, cơ này có tác dụng rất lớn sao?”
Anh ta nói: “Đúng vậy”
Tôi: “Cho tôi hỏi có tác dụng gì vậy?”
Anh ta chống tay lên thành bể bơi, im lặng hồi lâu rồi nói: “Thu hút người khác giới.”
Tôi có chút bối rối: “Nhưng mà, Lục tiên sinh ngày nào cũng mặc quần áo, quấn chặt người, ngoại trừ tôi ra chẳng ai nhìn thấy cơ bụng của anh cả, làm sao anh có thể thu hút người khác giới chứ?”
Lục tiên sinh từ chối trả lời.
Tôi nghĩ con người thật thần bí. Rõ ràng họ muốn dùng cơ bụng để thu hút người khác giới nhưng lại cố gắng hết sức để che giấu nó, thật là mâu thuẫn.
Tôi cũng muốn hỏi thăm kỹ càng, nhưng Lục tiên sinh đã rời đi và nhiều lần từ chối nói về chuyện này.
Tôi nghĩ cơ bụng hẳn là một bộ phận đầy xấu hổ.
Tôi vẫn quan sát cuộc sống của anh ta và thấy Lục tiên sinh là một người sống rất có quy tắc.
Mỗi ngày đều mặc một chiếc áo sơ mi và cài đến chiếc cúc thứ hai.
Anh ta sẽ uống một tách cà phê và cảm thấy tràn đầy sinh lực.
Anh ta sẽ cố gắng hết sức để kiểm soát cơ mặt của mình, như thể anh ta bị liệt mặt.
Tôi hỏi anh ta tại sao lại làm như vậy, anh ta nói rằng liệt mặt có thể khiến mọi người sợ hãi, và các ông chủ đều bị liệt mặt.
Tôi hỏi: “Giống như loài chim phồng lông để đe dọa đối thủ, con người đe dọa người khác bằng cách làm tê liệt khuôn mặt sao?”
Anh ta im lặng một lúc lâu rồi nói: “Nghĩ thế cũng được.”
Chiếc nhẫn nhắc nhở tôi rằng tâm trạng của anh ta đang rất phức tạp.
Tôi vội hỏi: “Có phải anh có điều gì muốn nói không?”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đen một lúc rồi nói: “Cô luôn nghiêm túc với việc nghiên cứu của mình thế à?”
Tôi nói: “Đúng vậy, khoa học cần sự nghiêm túc.”
Anh ta: “Có lẽ, cô có thể thử quan sát tôi từ góc độ của người khác giới, coi tôi như một người đàn ông thay vì một đối tượng nghiên cứu.”
Tôi ngẩng đầu ngước nhìn Lục tiên sinh.
Khách quan đánh giá thì anh ta rất ưu tú và có khí chất quyến rũ.
Tôi nói: “Chắc hẳn anh rất được chào đón từ những người khác giới.”
Anh ta có chút vui mừng: “Nói thêm một chút đi?”
Tôi: “Đầu của anh to hơn những người đàn ông khác, điều đó khiến anh trở nên đặc biệt giữa đám đông.”
Lục tiên sinh ngập ngừng: “Đầu tôi to lắm à?”
Tôi thành thật nói: “Hơn nữa tóc cũng khá nhiều.”
Lục tiên sinh có chút giận dỗi.
Tôi nói: “Khuôn mặt hơi nhỏ, nhưng nhược điểm này chắc không nghiêm trọng lắm đâu.”
Anh ta có vẻ bớt giận dỗi hơn.
Tôi nói tiếp: “Anh có thân hình cường tráng, ngoại hình đẹp, cơ bắp chắc khỏe, cánh tay của anh dày hơn những người khác, anh có ưu thế về sinh sản hơn những người đàn ông khác…”
Anh nói: “Nghe giống như đang miêu tả về loài tôm hùm. Cái đầu lớn, hình dáng đẹp, có hai càng to, thịt chắc.”
Tôi lúng túng hỏi: “Tôi có xúc phạm anh không?”
“Không.” Anh ta nói.
“Từ nay cô có thể gọi tôi là Tôm Hùm tiên sinh.”
Tôi hỏi: “Thật sao?”
Anh ta cúi mặt: “Tôi chỉ đang đùa thôi.”
Tôi: “Hả.”
Sự hài hước của con người thật hài hước đến mức tôi không thể hiểu kịp.
9
Tôi đặc biệt lên mạng để tìm hiểu tôm hùm là gì.
Đừng nói, là nó rất giống với mô tả của Lục tiên sinh.
Ngày thứ hai, Tôm Hùm tiên sinh… ồ không, Lục tiên sinh đã đến tiệm cắt tóc.
Anh ta hỏi tôi: “Đầu tôi trông có còn to không?”
Tôi lắc đầu: “Không to.”
Thật khó hiểu hành vi của anh ta. Tất cả các sinh vật đều coi sự to lớn là vẻ đẹp, sự to lớn tượng trưng cho sức mạnh và uy hiếp, nhưng anh ta thì cố tình làm cho đầu của mình trông nhỏ lại.
Tôi nói ra suy nghĩ của mình, Lục tiên sinh nói: “Con người có gu thẩm mỹ khác, đầu to quá nhìn không đẹp.”
Anh ta lấy ra một cuốn tạp chí sang trọng, trong đó đầy những bức ảnh về đàn ông: “Đây là gu thẩm mỹ của con người.”
Tôi ngắm nghía và thấy rằng họ đều là những con tôm hùm có thể chất cường tráng, hai cánh tay dày, vòng eo thon và cơ bắp săn chắc.
Hóa ra gu thẩm mỹ của con người là tôm hùm.
Tôi trịnh trọng ghi lại kết luận này vào sổ tay của mình.
Tôi tiếp tục cho Lục tiên sinh uống thuốc.
Đã bảy ngày trôi qua, gan của anh ta vẫn không có gì thay đổi.
Hệ thống nói: [Thật đáng tiếc, Thuốc sinh học của người Thiên Mã dường như không thể chữa khỏi bệnh về gan của con người.]
Tôi ngạc nhiên một lúc và nói sự thật với Lục tiên sinh.
Lục tiên sinh có chút choáng váng, thở dài nói: “Vậy thì đành chịu thôi.”
Nhịp tim và mạch đập của anh ta đều bình thường, cho thấy anh ta không hề tức giận.
Tôi nói: “Rất xin lỗi, tôi không nghĩ rằng cấu trúc cơ thể của người Thiên Mã và người Trái Đất khác nhau đến mức thuốc sẽ không có tác dụng.”
Lục tiên sinh lắc đầu: “Có lẽ đây là số mệnh.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, không nói nên lời.
Lục tiên sinh dường như biết tôi đang nghĩ gì, anh giơ ngón tay lên nói: “Yên tâm, tôi vẫn sẽ tiếp tục giúp cô hoàn thành việc nghiên cứu.”
Tôi vui vẻ nói: “Lục tiên sinh, anh thật là một người tốt!”
Tôi viết vào sổ: Lục tiên sinh rất tận tâm.
Lục tiên sinh nói: “Từ bây giờ cô có thể ngừng hôn tôi được rồi chứ? Nói thật, cô hôn tôi một cách tùy tiện khiến tôi thấy hơi khó chịu.”
Tôi nói: “Được.”
Anh ta tỏ ra không hài lòng với sự bình tĩnh của tôi: “Có phải chỉ có mình tôi thấy phiền phức thôi không? Cô là con gái, mỗi ngày đều hôn một người đàn ông mà không có cảm xúc gì à?”
Tôi bối rối nói: “Nhưng Lục tiên sinh này, nụ hôn giữa đôi tình nhân của người Thiên Mã chúng tôi khác với nụ hôn của người trên Trái Đất. Nếu chỉ là nụ hôn miệng thì không sao cả.”
Lục tiên sinh càng cúi mặt, càng không vui: “Thật không công bằng. Hôn đối với người Trái Đất là hành vi tượng trưng cho sự thân mật giữa những người yêu nhau. Chẳng những cô không chữa khỏi bệnh của tôi mà còn lấy đi nụ hôn đầu của tôi. Thật không công bằng.”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thấy anh ta nói cũng đúng: “Vậy tôi cũng sẽ trao cho anh nụ hôn đầu. Thế là công bằng, được chứ?”
Lục tiên sinh đỏ mặt, do dự một lúc rồi nói: “Thế cũng được.”
Tôi ngước lên: “Chỉ là, tôi không biết liệu anh có chấp nhận nụ hôn đầu của tôi không?”
Lục tiên sinh đỏ mặt: “Sao lại không nhận?”
“Được rồi.”
Tôi gật đầu ôm mặt anh ta ngay lập tức, hệ thống thông báo rằng nhịp tim của Lục tiên sinh đã tăng vọt lên mức 200+ chưa từng có, và các cơ của anh ta căng thẳng đến mức cực độ.
Nhưng từ biểu cảm của anh ta thì chẳng thấy manh mối gì… Ồ, có manh mối, tai anh ta đỏ quá.
Tôi mở miệng và thè lưỡi ra.
Chiếc lưỡi nở ra như một bông hoa, năm chiếc xúc tu đung đưa trong không trung.
“Lục tiên sinh, mời anh mở miệng ra, tôi cần đi vào.” Tôi lịch sự mời.
Lục tiên sinh không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn lưỡi tôi một lúc rồi trợn mắt ngã xuống đất.
10
[Sức khỏe thể chất của anh ta rất kém, cộng thêm kinh sợ nên mới ngất xỉu.] Hệ thống xác định.
Tôi bế Lục tiên sinh lên giường ở phòng gần đó.
Chuông cửa reo lên.
Tôi đi xuống tầng dưới mở cửa. Có hai người đang đứng trước cửa, một nam và một nữ.
Nhìn thấy tôi, cả hai người đều lộ vẻ ngạc nhiên.
“Cô là ai?” Họ hỏi tôi.
“Xin chào, tên tôi là Ayadiva và tôi đang sống với Lục tiên sinh.”
Tôi đã che giấu thân phận người ngoài hành tinh của mình. Đây là điều mà Lục tiên sinh đã nói với tôi sau khi cho tôi xem nhiều bộ phim khoa học viễn tưởng. Dù sao cũng không được nói cho người khác biết danh tính thực sự của mình, nếu không tôi sẽ bị bắt đi.
“Lục Thời mang phụ nữ về nhà sống chung?”
Chàng thanh niên kinh ngạc quay đầu sang cô gái nói: “Tiêu Tiêu, Lục Thời có bạn gái rồi, cô nên làm sao bây giờ?”
“Tiện nhân!”
Cô gái trẻ tức giận lao tới giơ tay định tát tôi nhưng tôi đã khéo léo nắm lấy tay cô ấy và nói: “Xin chào, xin giữ hòa bình.”
Tiêu Tiêu giận dữ gầm lên: “Tiểu tam nhà cô! Đồ khốn vô liêm sỉ! Tôi sẽ đánh chết cô!”
Cô ta lại cố túm tóc tôi nên tôi quyết định tự vệ, nhanh chóng vặn cổ tay cô ta và nói một cách nghiêm túc: “Xin chào, xin hãy giữ hòa bình.”
Tiêu Tiêu không thể vùng vẫy và hét lên: “Ahhh! Có bản lĩnh thì đánh tôi đi! Đánh tôi này!”
Tôi chưa bao giờ nghe yêu cầu nào như vậy, có chút bất ngờ.
Sau một lúc do dự, tôi quyết định tôn trọng mong muốn của cô ta.
Tôi giơ tay tát cô ta mấy cái. Tát xong tôi buông cô ta ra và nghiêm túc hỏi: “Xin chào, thế đủ chưa?”
Tiêu Tiêu che mặt và khóc.
Tôi bối rối hỏi cô ta: “Có phải vì tôi đánh không giỏi nên cô không hài lòng không?”
Cô ta chửi rủa.
Trông rất không hài lòng.
Thế là, tôi lại túm lấy Tiêu Tiêu và tát cô ta thêm vài cái nữa, vừa tát vừa hỏi: “Xin chào, bây giờ cô hài lòng chưa?”
Cô ta vừa khóc vừa hét: “Lục Vi Gian, anh định đứng nhìn tôi bị đánh à?”
Chàng thanh niên bình tĩnh lại sau cú sốc, lao tới kéo tôi lại, tôi siết chặt tay anh ta và nói: “Xin chào, nếu anh tấn công tôi, tôi sẽ tự vệ đấy.”
Hắn tức giận nói: “Đừng nghĩ rằng tôi không đánh phụ nữ.”
Nói xong anh ta giơ tay lên.
Tôi đoán rằng hắn sắp tấn công mình và ngay lập tức tự vệ.
Tiếp theo là thời khắc săn bắn.
“A a a a a!”
Hai người họ khóc như ma và hét như sói.
“Ồn ào quá.” Giọng Lục tiên sinh từ tầng hai vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên, mỗi tay nắm một người, lịch sự mỉm cười: “Lục tiên sinh, anh tỉnh rồi à.”
Lục Thời liếc nhìn tôi một cái, nói: “Cô có thể… thả bọn họ ra được không?”
“Tất nhiên là được.”
Tôi buông hai người họ ra, để tránh hiểu lầm, tôi giải thích: “Lục tiên sinh, hai người này xông vào nhà anh và tấn công tôi. Tôi chỉ đang tự vệ thôi.”
Tiêu Tiêu và Lục Vi Gian nhanh chóng chạy lên tầng hai, ôm chặt lấy Lục tiên sinh.
Không khí có chút căng thẳng, tôi nghĩ nghĩ rồi tìm một chủ để phá vỡ nó: “Xem ra Lục tiên sinh là một người đàn ông tương đối mạnh mẽ trong một nhóm người, người đàn ông đầu to cỡ anh cũng ẩn nấp bên cạnh anh.”
Ba người: “…”
Tôi đi lên tầng hai, Tiêu Tiêu và Lục Vi Gian hét to: “Cô đừng qua đây!”