Nhật Ký Quan Sát Lục Tiên Sinh - Chương 2
5
Lần nữa ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, bầu không khí bây giờ trở nên nghiêm túc.
Lục tiên sinh đã lấy lại bình tĩnh, nhìn tôi chằm chằm, ho một tiếng và nói: “Cái đó… cô nói có thể dùng thuốc gì đó để chữa bệnh cho tôi? Là thật sao?”
Tôi gật đầu và đề xuất lại kế hoạch quan sát.
Lần này anh ta đồng ý.
Tôi lấy từ trong túi vạn năng ra một chiếc nhẫn: “Dụng cụ này có thể theo dõi mạch đập, nhịp tim, cảm xúc, nhiệt độ cơ thể, v.v… Tôi hy vọng anh có thể luôn đeo nó. Tôi cần ghi lại dữ liệu.”
Nói xong, tôi nắm lấy tay trái của anh ta, quan sát một lúc rồi đeo vào ngón áp út: “Được rồi.”
Lục tiên sinh nhìn chiếc nhẫn kim loại màu bạc với biểu cảm kỳ lạ: “Có thể không đeo nó vào ngón này được không?”
Tôi mơ hồ ngước nhìn lên: “Ngón này là vừa vặn nhất, có vấn đề gì sao?”
Lục tiên sinh: “Không có gì đâu… Hành động này khiến tôi cảm giác như được cầu hôn vậy. Đây là lần đầu tiên tôi được một cô gái cầu hôn.”
“Cầu hôn?” Tôi nhanh chóng lấy cuốn sổ của mình ra.
“Đây có phải là hành động nhằm mục đích sinh sản, lấy giao phối làm vật dẫn sao? Hãy kể thêm cho tôi biết.”
Lục tiên sinh: …
Lục tiên sinh bỗng tức giận, thay vì giải thích cho tôi biết cầu hôn là gì, anh ta đưa cho tôi một chiếc Ipad, dạy tôi cách tìm kiếm và để tôi tự tra cứu.
Thấy tôi không học được, anh nắm lấy tay tôi từ phía sau với vẻ mặt sốt ruột và dạy tôi cách sử dụng máy. Thật ra đây là công nghệ cũ, tôi có chút chưa thích nghi thôi.
Tôi cảm nhận được dữ liệu của chiếc nhẫn, không nhịn được liền nói: “Lục tiên sinh, tim anh đập rất nhanh, anh rất kích động và cũng rất hưng phấn…”
Tôi quay đầu lại nhìn khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc của anh ta, khó hiểu: “Mặt anh trông có vẻ rất không vui? Tại sao anh phải che giấu cảm xúc của chính mình?”
Lục tiên sinh: …
Mặt anh đỏ bừng, giận dữ đi lên lầu.
Tôi có chút lo lắng anh ta sẽ tháo nhẫn ra nên vội đứng dậy nói: “Lục tiên sinh, tôi sẽ chữa bệnh cho anh!”
6
Tôi bảo Lục tiên sinh nằm trên giường.
“Thuốc đâu?” Anh ta hỏi.
Tôi sờ bụng mình: “Ở đây nè, người Thiên Mã chúng tôi có đặc tính thực vật, có thể cất giữ thuốc và chất dinh dưỡng trong túi thực vật. Tôi đã đựng thuốc trong này trước khi đến Trái Đất.”
Nói xong, tôi leo lên giường, đặt hai tay lên hai bên người anh ta rồi từ từ cúi người xuống.
Lục tiên sinh lập tức vùng vẫy đẩy tôi ra, đỏ mặt: “Cô làm gì vậy… Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy!”
Tôi băn khoăn: “Hôn môi có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
“Tất nhiên rồi!”
Lục tiên sinh nói: “Đó là việc mà những người yêu nhau mới có thể làm. Người ngoài hành tinh các cô không hôn nhau sao?”
Tôi thành thật nói với anh ta: “Người Thiên Mã chúng tôi cũng chỉ có những người yêu nhau mới hôn nhau thân mật, nhưng cách hôn của chúng tôi khác với con người.”
Lục tiên sinh hoài nghi: “Còn có thể hôn như thế nào nữa?”
Tôi nói: “Sau này có thời gian sẽ cho anh biết… Lục tiên sinh, nếu anh không muốn tôi hôn anh, tôi có thể dùng bộ phận khác chuyển thuốc cho anh, được không?”
Anh ta đỏ mặt và nói: “Được.”
Thế là tôi ngồi ở mép giường, đưa chân lên miệng Lục tiên sinh: “Ngậm đi.”
Lục tiên sinh: …
Chiếc nhẫn nhắc nhở Lục tiên sinh nhịp tim đập dồn dập, cảm xúc kích động và rất tức giận.
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại tức giận. Tôi có mạch máu ở ngón chân và tôi thường dựa vào chúng để kiếm thức ăn.
“Không thể đổ vào bát rồi để tôi uống được sao?” Anh ta tức giận nói.
Vẻ mặt giận dữ của Lục tiên sinh khiến tôi lo lắng: “Lục tiên sinh, thuốc sẽ nhanh chóng mất tác dụng khi tiếp xúc với Nitơ và cần phải vận chuyển kịp thời. Đáng tiếc, hàm lượng Nitơ ở Trái Đất quá cao.”
Người đàn ông nằm trên giường im lặng một lúc, sau đó đỏ mặt nói: “Vậy chúng ta hôn đi.”
“Được.”
Tôi tiến nhanh tới để chuyền thuốc.
Sau khi hoàn tất, tôi lùi sang một bên, anh ta nằm co ro trên giường, che mặt.
Tôi dùng hệ thống để kiểm tra tình trạng nội tạng của anh ta. Hệ thống quan sát một lúc thì cho tôi biết gan của Lục tiên sinh không có thay đổi gì nhiều.
Tôi an ủi Lục tiên sinh: “Không sao cả, tôi sẽ đút thuốc mỗi ngày cho anh, nhất định sẽ có chuyển biến tốt.”
Lục tiên sinh đỏ mặt đồng ý.
—Truy cập METRUYEN.ME mỗi ngày để ủng hộ nhà dịch của truyện này nhé!!! —
7
Buổi tối tôi trồng mình vào chậu hoa để hút chất dinh dưỡng.
Lục tiên sinh cầm bình tưới đến, lịch sự hỏi tôi: “Có cần tưới nước không?”
“Cần, cảm ơn.”
Anh ta tưới rất nhiều nước cho tôi.
Không khí yên tĩnh, những vì sao sáng ngời.
Lục tiên sinh đứng trên bậc thềm, nhìn bầu trời phía xa xăm và nói: “Hệ Thiên Mã ở đâu nhỉ?”
Tôi nói: “Với trình độ công nghệ của Trái Đất hiện nay thì không thể nhìn thấy được.”
Lục tiên sinh mỉm cười và tò mò hỏi tôi: “Tại sao họ lại cử cô đến Trái Đất làm quan sát viên?”
Tôi ưỡn ngực tự hào: “Bởi vì tôi là một trong những người Thiên Mã giỏi nói dối nhất.”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ: “Cô nói dối giỏi nhất à?”
Tôi gật gật đầu.
Anh ta sảng khoái cười lớn.
Tôi bối rối nhìn anh ta, tự hỏi tại sao anh ta lại cười.
Chúng tôi trò chuyện cùng nhau mọi lúc.
Lục Thời nói với tôi rằng anh ta là đứa trẻ được Lục gia nhận nuôi.
Vào năm thứ hai được nhận nuôi, em trai Lục Vi Gian ra đời, từ đó anh ta không thể tránh khỏi bị phớt lờ.
Dù nhà họ Lục đối xử với anh rất tốt nhưng anh vẫn luôn cảm thấy cô độc.
Em trai anh là Lục Vi Gian luôn gây rắc rối cho anh.
Cha Lục hiện tại đang bị bệnh phải nhập viện, Tập đoàn Lục Thị tạm thời giao cho anh ta gánh vác, Lục Vi Gian rất tức giận, vẫn luôn không tin anh ta sẽ nhường quyền, khắp nơi đều nhắm vào anh ta.
Lục Vi Gian tìm cho anh một người phụ nữ điên khùng tên là Tiêu Tiêu. Người phụ nữ này tính đố kỵ rất lớn và hành động rất kiêu ngạo.
Tiêu Tiêu lại là con gái của đối tác, với tư cách là con nuôi, anh được khuyên là không được phép tổn thương cô ấy…
Anh ta nói rất nhiều và lan man.
Thấy anh rất nhớ cha mẹ, tôi nói: “Tôi không hiểu được cảm giác này.”
Lục tiên sinh ngạc nhiên hỏi: “Người Thiên Mã không có cha mẹ sao? Tại sao lại không hiểu cảm giác này?”
Tôi nói: “Người Thiên Mã sinh sản ngẫu nhiên, khi lớn lên sẽ nở hoa. Phương thức sinh sản của chúng tôi cũng giống như các loài thực vật trên Trái Đất. Hoa đực sẽ phát ra phấn hoa và khuếch tán vào không khí. Hoa cái sau khi thụ phấn sẽ tạo ra hạt. Trồng ngẫu nhiên gần nguồn nước, cây mọc lên có cơ hội nở thành người Thiên Mã.”
“Tình yêu và sự sinh sản của người Thiên Mã chúng tôi là riêng biệt. Tình yêu thì cần phải ở bên một đối tượng cụ thể, nhưng việc sinh sản thì có thể với bất kỳ ai. Nó không bị kiểm soát và không cần phải nuôi dạy con cái.”
Anh ta: “Thật …”
Tôi: “Thật kỳ lạ sao?”
Anh ta ngượng ngùng gật đầu.
Tôi mỉm cười: “Có gì lạ đâu, mỗi sinh vật đều có phương thức sinh sản của riêng mình, hơn nữa việc sinh sản ngẫu nhiên tốt hơn rất nhiều so với phương thức sinh sản của các anh.”
“Vì sao?” Anh ta hỏi.
Tôi nói: “Bởi vì có thể đảm bảo sự công bằng xã hội nhiều nhất có thể.”
Lục tiên sinh quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi nói: “Theo quan sát, một trong những bất công lớn nhất của con người trên Trái Đất là vấn đề sinh sản. Bởi vì các anh rất coi trọng huyết thống nên một số người khi sinh ra đã có nguồn lực mạnh mẽ, hiển nhiên đứng trên đỉnh kim tự tháp, trong khi một số người lại sinh ra ở tầng thấp. Theo thời gian trôi qua, khoảng cách sẽ càng ngày càng lớn.”
“Người Thiên Mã chúng tôi thì khác. Sự sinh sản của chúng tôi là ngẫu nhiên, và sự nuôi dưỡng cũng ngẫu nhiên. Hầu hết mọi người đều bắt đầu từ cùng một xuất phát điểm. Việc họ có thể đi đến được tầng lớp nào trong xã hội hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của chính họ.”
Ánh mắt Lục tiên sinh sáng lên: “Nghe có vẻ thú vị đấy, cô có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đang xảy ra ở đó không?”
Tôi nói: “Được chứ.”
Đêm đó chúng tôi trò chuyện rất lâu.
Lục tiên sinh dường như không còn sợ tôi nữa. Anh ta nói rằng anh và tôi cũng có cùng điểm chung với nhau – đều không có cha mẹ.
Tôi nói: “Còn một điểm chung nữa. Chúng ta đều là những sinh vật dựa trên carbon.”
Anh ta bật cười và khen tôi có khiếu hài hước.
Tôi dần hiểu được ý nghĩa của sự hài hước, chậm rãi mỉm cười: “Tôi nói thật đấy, người Thiên Mã không có cha mẹ. Trong vũ trụ rộng lớn này có rất nhiều người giống như anh, anh không cần phải cảm thấy cô đơn.”
Anh im lặng hồi lâu, chợt mỉm cười: “Cảm ơn cô, cô đã giải quyết được khúc mắc bấy lâu nay trong lòng tôi. Nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói, chỉ cần trong khả năng, tôi sẽ giúp cô.”
Tôi do dự nói: “Quả thực có nghiên cứu cần sự hợp tác của anh… Một thời gian nữa, chúng ta nói tiếp nhé.”