Nhật Ký Quan Sát Lục Tiên Sinh - Chương 1
1.
Tôi là người ngoài hành tinh.
Quê hương tôi ở Hệ Thiên Mã xa xôi.
Các nhà khoa học đã phát hiện ra dấu vết hoạt động của các sinh vật thông minh trong Hệ Mặt Trời, điều này đã thu hút sự chú ý của toàn cầu.
Một sinh viên tốt nghiệp khoa sinh vật như tôi được chọn làm bộ đội tiền trạm, đến Hệ Mặt Trời để điều tra quân tình. Nhiệm vụ là viết báo cáo về quan sát loài người, quan sát trạng thái sinh tồn của loài người từ mọi khía cạnh.
Năm người chúng tôi đã dũng cảm bước vào phi thuyền.
Nhưng phi thuyền đã tan rã khi đi vào bầu khí quyển của Trái Đất.
Các khoang vũ trụ của chúng tôi phân tán và hạ cánh ở khắp mọi nơi trên Trái Đất.
Sau khi đáp đất, tôi mở cửa cabin lấy máy dò ra.
Máy dò hiển thị, hàm lượng khí Carbon dioxide trong không khí Trái Đất rất thấp.
Người Thiên Mã chúng tôi sống nhờ vào khí Carbon dioxide, với lượng Carbon dioxide mỏng như thế này thật khiến người Thiên Mã chúng tôi phiền não.
Tôi bước ra khỏi khoang vũ trụ.
Nhìn quanh, tôi thấy nơi đáp xuống là một con dốc cằn cỗi.
Để hòa nhập với loài người, tôi đã mặc một chiếc váy theo phong cách của con người.
Tôi đi về phía trước, chẳng mấy chốc bỗng nghe một tiếng kêu kỳ lạ.
Sau khi được đào tạo chuyên môn, tôi lập tức phân biệt ra đây là một loại ngôn ngữ có chứa thông tin nên nhanh chóng chạy về hướng phát ra âm thanh.
Đó là một con dốc và một chiếc ô tô đang nằm dưới chân dốc.
Trời ơi, con người thật sự đã phát minh ra ô tô ư?
“Cứu mạng…” Người Trái Đất ở trong xe hét lên yếu ớt, người đầy máu.
Con người dường như đang bị mắc kẹt, không cách nào thoát ra được.
Tôi nhanh chóng bước tới, mở cánh cửa kim loại méo mó bằng tay không và kéo con người từ bên trong ra.
Khuôn mặt con người đầy vẻ kinh ngạc: “Sao cô… cô có thể mở cửa bằng tay không vậy?”
Tôi nghe không hiểu con người đang nói gì, liền đặt bàn tay có gắn chip lên đầu người đó, cố gắng đọc sóng não và kích hoạt hệ thống phụ trợ.
Rất nhanh, hệ thống phụ trợ đưa đến trung tâm ngôn ngữ, và nhanh chóng tiến hành mô phỏng.
Tôi thu tay lại.
Từ những gì tôi nhìn thấy bằng mắt thì đó là một con đực, loài người.
Tôi vui vẻ đưa tay ra và chào anh ấy một cách thân thiện bằng ngôn ngữ mà hệ thống hỗ trợ vừa cung cấp: “Xin chào, con đực.”
2
Nửa giờ sau đó, chúng tôi được đưa vào thành phố trên một chiếc xe lớn hơn.
Không một ai nhận thấy điều gì bất thường ở tôi, khả năng ngụy trang của tôi thật hoàn hảo.
Tôi thật tuyệt vời!
Người đàn ông vẫn luôn nhìn tôi.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Chào con đực, sao cứ nhìn tôi hoài vậy?”
Anh ấy trầm mặc một lúc rồi nói: “Cô nằm sau đuôi xe làm gì vậy?”
Tôi dần hiểu ra, mỉm cười nói: “Tôi đang hấp thụ khí Carbon dioxide. Nếu anh cũng muốn thì tôi sẽ nhường chỗ cho anh.”
Khi mới đến trái đất, lượng Carbon dioxide thấp khiến tôi khó chịu. Hàm lượng Carbon dioxide trong khí thải xe ô tô rất cao nên tôi nằm xuống để hấp thu một ít.
Tôi đứng dậy và lịch sự mời anh ta hít khí thải ô tô.
Anh ta im lặng một lúc rồi nói: “Con người không phải cần Oxy sao?”
Hả?
Con người có thể hấp thụ Oxy?
Điều này đúng là một phát hiện khoa học quan trọng!
Tôi nhanh chóng lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, ngồi xổm trước mặt con người, vừa viết vừa nói: “Con đực, chỉ có một số ít con người hấp thụ Oxy hay tất cả mọi người đều hấp thụ Oxy?”
Con đực: …
Tôi hỏi tiếp: “Cho tôi hỏi con người hít thở bất cứ lúc nào hay chỉ vào một thời điểm nào đó mới tập trung hít thở? Ví dụ, ban ngày hít thở, ban đêm chết rồi thì không hít thở?”
Con đực: …
Tôi hỏi với tinh thần nghiên cứu khoa học: “Con đực, bộ phận để thở của anh là gì? Da? Miệng? Hay mông?”
Con đực: …
Anh ta đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Bác sĩ, nhanh đến xem, cô ấy có phải bị bệnh tâm thần không?”
3
Khi bị kéo vào bệnh viện, tôi biết rằng thân phận người ngoài hành tinh của mình không thể giấu được nữa rồi.
Tôi rất chán nản, chủ động giải thích sự thật với con đực và bác sĩ bên cạnh: “Xin chào, tôi thực ra là người ngoài hành tinh đến từ Hệ Thiên Mã, tên là Ayadiva… Tôi đến Trái Đất không có ác ý. Tôi chỉ muốn quan sát điều kiện sống của con người…”
Hai người lặng lẽ nhìn tôi một lúc rồi tập trung bàn bạc: “Xem ra bệnh tình có chút nghiêm trọng.”
Tôi được đưa đến khoa thần kinh và con đực được đưa đi kiểm tra sức khỏe.
Một giờ sau, chúng tôi đã ngồi trước mặt bác sĩ.
Bác sĩ nói với con đực: “Có lẽ cô ấy mắc chứng ảo tưởng. Hãy đưa cô ấy về và theo dõi một thời gian. Nếu là do kích thích ngắn hạn, cô ấy có thể tự khỏi dần dần, nếu mãi vẫn không hồi phục, cô ấy sẽ phải uống thuốc.”
Con đực gật đầu.
Sau đó, bác sĩ nói với con đực: “Về phần thăm khám của Lục tiên sinh, vụ tai nạn ô tô chỉ gây ra chút trầy xước, băng bó lại là được.”
Con đực: “Vậy thì thật sự quá tốt rồi ạ.”
“Nhưng trong quá trình kiểm tra sức khỏe, chúng tôi phát hiện ra rằng anh đã bị ung thư gan.”
Bác sĩ nói: “Hơn nữa đã ở giai đoạn cuối.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự muộn phiền của con đực.
Tôi hỏi: “Anh buồn vì mắc bệnh à?”
Con đực không trả lời, và hỏi tôi: “Hôm nay cảm ơn cô rất nhiều, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
“Nhà tôi ở Hệ Thiên Mã.” Tôi thành thật trả lời.
Sau một loạt hỏi đáp, chàng trai bất lực nói: “Cô đã cứu mạng tôi, tôi cũng nên giúp cô, đến nhà tôi trước đi.”
Và như thế, tôi đến sống trong nhà của một con đực loài người.
Ngồi ở phòng khách, con đực lấy ra một tờ giấy đưa cho tôi: “Đây là tờ chi phiếu. Cô chỉ cần điền số thôi. Đây là phần thưởng cho ơn cứu mạng của cô.”
Tôi lắc đầu: “Con đực, cứu người là nghĩa vụ nhất định phải hoàn thành ở Hệ Thiên Mã. Tôi không thể nhận thù lao.”
Con đực sửng người trong chốc lát, trên khuôn mặt nghiêm túc hiện lên một nụ cười, nhưng nụ cười đó nhanh chóng vụt tắt: “Có rất ít người không thích tiền, cô có thể suy nghĩ lại.”
Nói xong anh ta rời khỏi ghế sofa.
Tôi đã suy nghĩ thật kỹ và nhận ra rằng đây là cơ hội rất thích hợp để hiểu thêm về con người.
Tôi gọi anh ta lại, nghiêm túc nói: “Con đực, chúng ta thương lượng một chút nhé? Tôi có mang theo trên người một lọ thuốc chữa bệnh từ Hệ Thiên Mã, có thể chữa khỏi bệnh cho anh. Đổi lại, anh sẽ là đối tượng nghiên cứu của tôi.”
4
Con đực không đồng ý với thỏa thuận của tôi, anh ta cho rằng tôi bị thần kinh và nói tên anh ta là Lục Thời, yêu cầu tôi không được dùng từ “con đực” nữa.
Khi xưng hô thì phải gọi là Lục tiên sinh.
Thuận theo ý anh ta, tôi đồng ý.
Lục tiên sinh có vẻ rất bận rộn, rõ ràng anh ấy vừa bị tai nạn ô tô và chẩn đoán mắc bệnh ung thư, tâm trạng rất buồn nhưng khi có điện thoại gọi đến, anh ta lại giả vờ như rất vui vẻ.
Tôi lấy một cuốn sổ nhỏ và viết ra: Con người rất giỏi ngụy trang. Họ thích giả vờ mang bộ dạng vui vẻ mặc dù rõ ràng là họ không vui.
Lục tiên sinh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, nói rằng ông có một cuộc họp phải đến đúng giờ. Cuộc họp đó có liên quan đến dự án 100 triệu của công ty.
Tôi không hiểu lắm về kiểu hành vi này. Đáng lẽ nên nghỉ ngơi dưỡng bệnh thì anh ta lại đi kiếm tiền.
Tôi lại viết vào cuốn sổ nhỏ: Con người rất coi trọng tiền bạc, thậm chí còn hơn cả mạng sống.
Khi Lục tiên sinh đi ra ngoài, tôi quan sát môi trường sống của anh ta.
Đây là căn biệt thự dành cho một gia đình, có một vườn hoa rất rộng, nhưng chỉ có mỗi Lục tiên sinh ở.
Tôi viết điều này vào cuốn sổ nhỏ: Con người thích ở một mình.
Sau đó, tôi nghĩ rằng việc lấy Lục tiên sinh làm mẫu để đại diện cho quần thể con người là không khách quan cho lắm. Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi viết ra trước cuốn sổ của mình: Nhật ký quan sát Lục tiên sinh.
Khi Lục tiên sinh trở về, mặt trời đã lặn, tôi đang chăm sóc chậu hoa cao bằng nửa người.
Anh ta nghi ngờ hỏi: “Cô đang làm gì với chậu hoa vậy?”
Tôi thành thật nói với anh ta: “Tôi muốn ăn.”
“Gì cơ?”
“Ăn uống, ăn cơm”. Tôi giải thích bằng cử chỉ.
Sau khi xới đất xong, tôi cởi giày ra, bước vào trong chậu hoa. Mấy mạch máu thô ráp nhô ra từ chân tôi cắm vào lòng đất.
Tôi cúi xuống vùi bắp chân vào đất, trồng mình vào chậu hoa.
Lục tiên sinh vẻ mặt kinh hãi: “Đây là cái gì? Là gì vậy?!”
Tôi nói với anh ta: “Đây là thân rễ của tôi. Người Thiên Mã chúng tôi là loài lưỡng tính, thuộc cả thực vật và động vật. Khi không thể hấp thụ thức ăn bên ngoài, chúng tôi có thể đảm bảo một lượng dinh dưỡng nhất định thông qua quá trình quang hợp.”
Vừa nói, tôi vừa cởi quần áo và kéo căng da hết mức có thể. Một lượng lớn lục thể từ da nổi lên bề mặt và bắt đầu quá trình quang hợp.
Toàn thân tôi đều chuyển sang màu xanh.
Vất vả cả ngày, tôi vẫn chưa được ăn gì cả, thật sự rất đói.
Tôi ngồi trong chậu hoa, hai tay ôm đầu gối, nhắm mắt thiền định.
“Rầm!”
Lục tiên sinh ngã xuống đất với vẻ mặt kinh hãi: “Cô, cô thực sự là người ngoài hành tinh à?”
Tôi mơ hồ mở mắt và nói: “Tôi đã nói với anh ngay từ đầu rồi!”