Nhật Ký Làm Di Nương - Chương 5: Chương Cuối
Ngày đại hôn.
Ngồi với Triệu Thác trên mái nhà thổi gió lạnh cả một đêm, tối hôm sau, ta rất muốn đi ngủ sớm.
Nhưng để tránh thế tử phi hiểu lầm ta không vui, ta đành phải thắp sáng đèn trong viện, còn kê bàn và cùng các nha hoàn uống rượu chơi trò oẳn tù tì trong viện, để tỏ vẻ vui vẻ với mọi người.
Đêm đã khuya, Triệu Thác đột nhiên đến.
Lúc này tiệc rượu ở phía trước vừa mới tan, bộ hỉ phục màu đỏ thẫm của hắn phản chiếu ánh đèn lồng màu đỏ thẫm treo cao, trông vô cùng vui mừng.
Bà tử trông coi cổng không biết đã đi uống rượu ở đâu, mấy nha hoàn cũng say khướt trên bàn, ta kinh hoàng, gần như chạy đến cửa viện.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của người, người chạy đến viện của ta là muốn hại chết ta sao?”
Ta vừa gầm gừ với hắn, vừa dứt khoát đóng cửa viện lại.
Nhưng động tác của Triệu Thác nhanh hơn, hắn đưa tay chặn cánh cửa viện sắp đóng lại, thân hình lóe lên một cái là vào được.
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm chặt lấy hai cánh tay ta, đôi môi mềm mại bất ngờ hạ xuống. Trên người hắn, trong miệng hắn toàn là mùi rượu nồng nàn, nhưng ta biết hắn không say, tửu lượng của hắn vẫn luôn rất tốt, lúc này chỉ hơi say một chút.
Ta dựa vào bức tường gạch xanh, hai tay ôm lấy eo hắn, nhắm mắt, hơi ngẩng đầu lên. Một lúc lâu sau, hắn dừng lại, chỉ im lặng ôm ta vào lòng. Ta nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn: “Được rồi, thế tử phi hẳn là sốt ruột lắm rồi, chàng mau trở về đi.”
Hắn tức giận nhìn ta một cái, quay đầu bỏ đi.
Một thế tử gia lý trí, một thiếp thất giỏi tạo bậc thang, xét về phương diện này, ta và Triệu Thác cũng xứng đôi. Ta cười cười, đứng trong góc tối một lúc.
Có nha hoàn tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi: “Cô nương, người đứng ở cửa làm gì vậy?”
Ta ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu nói: “Nghĩ đến một câu chuyện, kể cho các ngươi nghe.”
Ngày xửa ngày xưa có một thế tử gia, hắn yêu một nha hoàn hèn mọn, để cưới được nữ nhân mình yêu, hắn đã chống đối với gia đình, không tiếc trái ý người ngoại tổ mẫu và cậu ruột thương yêu hắn, thậm chí có thể từ bỏ cả tước vị quận vương…
Các nha hoàn mắt sáng lấp lánh: “Oa, thế tử gia si tình quá.”
Ta cười nói: “Cho nên, đây chỉ là chuyện cổ tích thôi.”
-HẾT-