Nhặt Được Phu Quân - Chương 4
________________________________________
13
Sau khi cùng Nhị Cẩu hội hợp. Hắn hỏi ta: “Nàng đã cố tình sắp đặt?”
Ta phản bác: “Sao có thể chứ?”
Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào ta.
Ta thở dài: “Rõ ràng vậy sao?”
“Không rõ lắm đâu, chỉ là ta quá hiểu nàng mà thôi. Nàng đâu có dễ bị dọa bởi những cảnh tượng như thế này.”
Ta mỉm cười.
Thực ra, làm sao ta không sợ được. Khi quỳ ở đó, đối mặt với ánh mắt của bao nhiêu người, ngay cả đuôi tóc của ta cũng run rẩy.
Nhưng vì trong lòng ta luôn nghĩ về người mình yêu nên ta ép bản thân mình phải giữ bình tĩnh.
“Nàng có thể nói cho ta biết tại sao không?”
Tại sao ư?
Ta nhìn về phía xa: “Chàng còn nhớ yêu cầu của triều đình khi tuyển quân không?”
Hắn ngập ngừng: “Nhà nào có từ hai nam đinh trở lên.”
Ta gật đầu: “Nhưng nhà chúng ta không có hai nam đinh, vậy mà chàng vẫn bị bắt đi.”
“Còn Đại Tráng, người lẽ ra phải đi, thì lại được ở lại.”
“Thật ra, ban đầu ta không quá để tâm, nhưng rồi có một ngày, ta nhìn thấy bức thư trên đai lưng của hắn.”
Dưới chân ta có một viên đá nhỏ, ta vô thức đá nó đi.
“Trên đó có ghi—‘Như mong muốn của ngươi, Lý Nhị Cẩu đã chết’.”
Viên đá lăn vào lề đường, cuốn theo một làn bụi.
“Ta đại khái hiểu tại sao hắn muốn hại chàng.”
“Một tiểu binh lập công lớn nhưng lại là người bị ép phải thay người khác ra trận. Nếu chàng không chịu bỏ qua, chắc chắn hắn sẽ không có kết cục tốt.”
“Chỉ có người chết, mới giữ được bí mật tốt nhất.”
Ta quay sang nhìn Nhị Cẩu: “Nhưng Nhị Cẩu của ta rõ ràng đã sống sót qua chiến tranh, lập được đại công, sao lại phải chết dưới tay kẻ như hắn?”
“Chàng nói xem, ta làm sao mà không muốn báo thù cho chàng?”
“Vì vậy, ta theo hắn đến kinh thành, ban đầu định chờ cơ hội ra tay, ai ngờ hắn lại là kẻ tự chuốc lấy cái chết, ham ăn lười làm, tham sắc, lại còn nghiện ngập.”
Ta cười khẽ: “Thực ra, ta cũng không làm gì nhiều. Chỉ là đưa cho nữ nhân kia một khoản tiền, để nàng ta đừng đuổi Đại Tráng ra ngoài.”
“Đồng thời, cho Đại Tráng đủ bạc, hắn đã thích thứ đó rồi, ta cũng phải ủng hộ hắn chứ, đúng không?”
Nói xong, ta nhìn về phía Nhị Cẩu.
Chỉ lúc này ta mới nhận ra, khuôn mặt hắn đã không còn biểu cảm, đôi mắt sâu thẳm nhìn ta.
Trong lòng ta bỗng cảm thấy bất an, không nhịn được mà tự chế giễu: “Chàng cũng thấy ta độc ác đúng không? Thật ra cũng phải, suy tính bao nhiêu chuyện như vậy…”
“Không, không phải.”
Chưa kịp nói hết, hắn đã ngắt lời, trước mắt ta bỗng tối sầm lại, rồi ta được kéo vào lòng Nhị Cẩu.
Hắn thở dài, cằm tựa lên đầu ta: “Ta chỉ cảm thấy đau lòng, đau vì Nhị Nha của ta phải một mình đối mặt với tất cả những điều này.”
Hắn ngừng lại, rồi nói tiếp: “Thực ra ta cũng rất vui.”
“Vui?”
Hắn khẽ “ừ” một tiếng, cười: “Vui vì Nhị Nha của ta hóa ra lại thích ta đến vậy, và cũng vui vì ta đã thoát khỏi cái chết, không phải rời xa nàng mãi mãi.”
________________________________________
14
Những cảm xúc u ám lập tức tan biến, ta ôm chặt hắn.
“Thật ra, cho đến bây giờ ta vẫn rất biết ơn Lân Tiểu Tướng Quân.”
Hắn ngẩn ra: “Tại sao?”
“Nhờ hắn được giao nhiệm vụ quản lý trị an kinh thành, mà việc cấm sử dụng ngũ thạch tán mới được thi hành nghiêm ngặt.”
“Nếu không có hắn, Đại Tráng hôm nay cũng chỉ bị giam vài ngày, giờ thì khác rồi, cả đời này chưa chắc đã được thả ra.”
“Nói mới nhớ, trước đây ta từng nghi ngờ Lân Tiểu Tướng Quân có phải là chàng hay không.”
Hắn trầm ngâm vài giây: “Thật ra thì…”
Ta lại lên tiếng: “Nhưng may mà chàng không phải hắn.”
“Tại sao?”
“Chuyện giữa Lân Tiểu Tướng Quân và công chúa ai ai cũng biết mà. Chàng quên rồi sao? Chàng từng hứa với ta điều gì? Hơn nữa…”
Ta đùa: “Lân Tiểu Tướng Quân là mây trên trời, còn ta chỉ là bùn đất dưới chân. Nếu chàng thật sự là hắn, thì ta không thể với tới được.”
“Phải rồi, vừa nãy chàng định nói gì?”
“À, không… không có gì.”
Hắn lắc đầu, ôm ta chặt hơn.
Ta không nghĩ ngợi nhiều, đưa Nhị Cẩu về nhà.
Những ngày sau đó, tin công chúa đặc biệt gọi ta đến làm gà nướng không biết từ đâu lan ra, khiến việc kinh doanh ở quán trở nên tấp nập chưa từng có.
May mà có Nhị Cẩu giúp đỡ, hắn giết gà, ta nướng, mọi việc đều suôn sẻ.
Đôi khi ta hỏi hắn: “Chàng không cần đi làm nữa à?”
Hắn thường mỉm cười: “Chủ nhân biết ta vừa đoàn tụ với nàng, nên cho phép ta nghỉ thêm một thời gian.”
Ta vui vẻ nói:
“Chàng nhất định phải cảm ơn người ta. Hay để ta làm món gà nướng rồi chàng mang tặng chủ nhân đi?”
Hắn gật đầu đồng ý.
Kỳ lạ thay, mỗi lần hắn mang gà nướng đi, việc buôn bán ở quán lại đột nhiên bùng nổ trong vài ngày.
Nghe đồn rằng một vị quan lớn nào đó ăn thử rồi khen không ngớt.
Ta càng tin rằng, ta và Nhị Cẩu đúng là đã gặp được quý nhân.
Qua gần mười ngày, ta mới nhớ ra cần phải đi thăm Đại Tráng.
Khi thấy ta, hắn lớn tiếng ra lệnh: “Nhị Nha, ngươi mau thả ta ra, ta nghe nói chỉ cần có tiền là được.”
Ta ngây thơ đáp: “Nhưng Đại Tráng ca, chẳng phải ngươi đã tiêu hết tiền của nhà rồi sao?”
Hắn ngạo mạn nói: “Hết tiền thì ngươi không biết kiếm à? Ta không cần biết.”
Ta gật đầu: “Ừ, ta không cần biết nữa.”
“Hừm, ngươi nói gì… Khoan đã, ngươi vừa nói gì?”
Lúc này hắn mới nhận ra: “Không cần biết là sao?”
“Đơn giản là không cần biết nữa, dù ta có tiền, ta cũng sẽ không dùng một xu cho ngươi.”
Hắn trợn tròn mắt, giận dữ hét lên: “Ngươi nói cái gì? Đồ đàn bà chết tiệt, ngươi!”
Hắn vươn tay định túm tóc ta, nhưng ta lùi lại một bước, lặng lẽ nhìn hắn phát điên.
Bỗng nhiên, sắc mặt hắn thay đổi.
“Nhị… Nhị Cẩu? Ngươi… ngươi quay lại rồi sao? Chẳng phải ngươi đã chết rồi sao!”
Nhị Cẩu kéo ta vào lòng:”Ừ, ta không chết, khiến ngươi phải thất vọng rồi.”
Hắn nhìn ta, rồi lại nhìn Nhị Cẩu, cuối cùng đã hiểu ra:
“Vương Nhị Nha, ngươi! Ngươi đã cố ý!”
Ta gật đầu.
“Đồ cẩu nam nữ! Chờ ta ra ngoài, ta sẽ không tha cho các ngươi!”
Nhị Cẩu lại lên tiếng: “Trương Đại Tráng, tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy. Ta nghĩ xem, đụng chạm đến An Vương, nghiện ngập, và còn…”
“Trốn trưng binh.”
Hắn cười nhạt: “Liệu ngươi có giữ được mạng hay không còn là vấn đề, muốn ra ngoài sao? Đúng là nằm mơ.”
Nói xong, hắn kéo tay ta rời khỏi nhà lao.
Ta thì thầm hỏi hắn: “Chuyện trốn việc trưng binh của Đại Tráng cũng bị phát hiện rồi sao?”
Hắn nhỏ giọng đáp lại: “Tất nhiên là ta đã báo cáo chuyện đó.”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, mỉm cười: “Làm tốt lắm.”
Nói rồi, ta thấy tên lính cai ngục, liền gật đầu nói: “Hôm nay đa tạ ngươi nhiều.”
Vừa nói, ta vừa lén đưa cho hắn một túi tiền.
Hắn như lâm đại địch, lập tức xua tay từ chối: “Không không, không cần đâu, đó là việc ta phải làm.”
Hắn còn len lén liếc nhìn ta.
Ta không hiểu ra sao, cũng không ép buộc, chỉ nói lời từ biệt.
Hắn cười ngốc nghếch, vẫy tay: “Cô nương đi thong thả nhé, tạm biệt… Lân Tiểu Tướng Quân…”
Ta nghi hoặc quay đầu lại, thì nghe thấy hắn ấp úng hỏi: “Gần đây mọi việc đều ổn chứ?”
Nhị Cẩu đáp lại: “Mọi việc đều tốt.”
“Tốt, tốt lắm.”
________________________________________
15
Đi được một đoạn xa, ta mới hỏi Nhị Cẩu: “Tên tiểu ca đó sao lại gọi chàng là Lân Tiểu Tướng Quân? Và chàng biết chuyện này từ khi nào?”
Sắc mặt nghiêm túc, có phần giống Diêm Vương mặt lạnh.
Hắn ngập ngừng một lúc rồi nói: “Thật ra…
“Thật ra chủ nhân mà ta nhắc đến, chính là Lân Tiểu Tướng Quân.”
Ta ngạc nhiên: “Hả?”
Hắn nghiêm trang gật đầu: “Lúc ở trên đường khải hoàn, ta thực sự đã bị trúng độc. May mắn thay, trên chiến trường ta đã kết bạn với Lân Tướng Quân và Lân Tiểu Tướng Quân. Họ đã kịp thời gọi quân y, nhờ vậy ta mới giữ được mạng.”
“Sau khi trở về kinh thành, ta luôn ở trong phủ của Lân Tiểu Tướng Quân làm thị vệ. Chuyện Đại Tráng trốn việc trưng binh, chính là do ta tố cáo với ngài ấy.”
Hắn tự hào một lúc, rồi lại cúi mặt xuống, thở dài:
“Ta giấu nàng vì ta nghĩ nàng không thích Lân Tiểu Tướng Quân, nên không dám nói.”
Ta gật đầu, đã hiểu.
Không trách được.
Mỗi lần nhắc đến Lân Tiểu Tướng Quân, hắn luôn có biểu hiện kỳ lạ. Mỗi lần hắn mang gà nướng đi thì quán lại đông khách một cách kỳ lạ. Còn nữa…
Sao mà lúc trước công chúa lại có thể tìm đến quán gà nướng của ta.
Mọi thứ đều đã có lời giải thích.
Ta thở dài, nhón chân vỗ nhẹ lên đầu hắn: “Chàng hiểu lầm rồi, ta đâu có không thích Lân Tiểu Tướng Quân.”
“Anh hùng bảo vệ đất nước, ai mà không yêu quý?”
Hắn ngây người nhìn ta, ánh mắt đầy sâu lắng: “Thật ra…”
Còn chưa nói hết thì bị cắt ngang.
“Thừa Ngôn ca ca!”