Nhặt Chồng - Chương 4
10.
Đêm đó, Phùng phó tướng cùng mọi người đều ở lại trong trại.
Nhị đương gia vui mừng, vừa giết lợn vừa mang ra loại rượu quý lâu năm mà y đã cất giữ, chiêu đãi mọi người, nói là để cổ vũ cho các tướng sĩ, mong giành được chiến thắng.
Phùng phó tướng bị tam đương gia chuốc rượu khá nhiều, say mèm, liên tục nói rằng ngày tháng ở sơn trại thế này thật tốt, so với cuộc sống quân ngũ tự do thoải mái hơn nhiều, không trách được tướng quân không muốn rời đi.
Ta thì vẫn còn ngổn ngang trăm mối.
Từ Vệ đã thành tướng quân, nhưng ta thì không thể thay đổi. Nhị đương gia nói đúng vào ngày thành thân của y, ta chẳng có lựa chọn nào khác. Sinh ra ở sơn trại, tổ tiên đã làm thổ phỉ, ta cũng chỉ có thể là một thổ phỉ mà thôi.
Phùng phó tướng say quá nên được đưa về phòng. Từ Vệ không nói gì khi thấy y bị chuốc rượu, nhưng lại lấy phong thái tướng quân ra, mặt lạnh lùng, nói rằng phải cùng y thảo luận kế hoạch tác chiến suốt đêm.
Ta sợ Phùng phó tướng say rượu mà làm lỡ việc, nên làm một bát canh giải rượu đem tới. Nhưng đến cửa, ta nghe thấy Phùng phó tướng lo lắng hỏi Từ Vệ.
“Tướng quân, đại đương gia quả thật không tệ, nhưng ngài quên ý của hoàng thượng rồi sao. Trận chiến kéo dài nhiều năm vẫn chưa có kết quả, không bằng hòa thân.”
Từ Vệ hừ lạnh, “Công chúa nước láng giềng cao quý đến vậy, lại phái ta, một võ tướng, đi hòa thân, không có lý nào như vậy.”
Phùng phó tướng khó xử, giọng nói đầy vẻ khó khăn, “Tướng quân, có phải ngài không muốn hòa thân nên mới nhanh chóng cưới đại đương gia không?”
Ta nín thở, cả người lạnh buốt, câu trả lời của Từ Vệ vang lên rõ ràng.
“Chuyện ta thành thân, hoàng thượng chắc cũng đã biết…”
“Nhưng nếu hoàng thượng kiên quyết bắt ngài hòa thân, chắc chắn sẽ khiến ngài và đại đương gia phải chia cắt. Nếu hoàng thượng giận dữ, e rằng tính mạng của đại đương gia và cả sơn trại này đều khó bảo toàn!”
Giọng của Từ Vệ trở nên lạnh lùng chưa từng có, “Vậy nên trận chiến này…”
Từ Vệ đột nhiên cảnh giác, “Ai ở ngoài đó?”
Ta ho khẽ một tiếng, cố tình dùng giọng vui vẻ đáp, “Là ta đem canh giải rượu tới.”
Từ Vệ mở cửa, ánh mắt hắn lướt qua ta, dường như muốn nhìn ra ta đã nghe được bao nhiêu.
“Canh giải rượu phải uống khi còn nóng, Phùng phó tướng bị chuốc không ít, cẩn thận đau đầu.”
“Ngươi đã nghe được?”
Ta làm ra vẻ ngây ngô, không hiểu gì.
Từ Vệ dường như yên tâm, hắn đưa tay véo nhẹ má ta.
“Sớm nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, ta đánh thắng trận này sẽ quay về ngay thôi.”
Bỗng nhiên ta đưa tay ra, “Ngươi trả ngọc bội lại cho ta.”
Ánh mắt Từ Vệ chăm chú nhìn ta, “Đã tặng ra rồi, làm gì có chuyện đòi lại.”
Ta thẳng thắn nói.
“Vạn nhất ngươi chết trận, đây là ngọc bội gia truyền của ta, không thể mất.”
Từ Vệ tức đến bật cười, “Vương Hoa Hoa, ngươi là đại đương gia mà lại keo kiệt đến thế sao, còn nữa, ai lại nguyền rủa phu quân mình chết chứ!”
Từ Vệ cốc nhẹ vào trán ta một cái, tuy không đau, nhưng nước mắt ta lại không kìm được mà lăn dài.
“Ta hối hận rồi, không muốn lấy ngươi nữa, cũng không muốn có một tướng quân làm chồng. Ngươi động một chút lại phải ra trận giết giặc, còn có thể không trở về. Ta không muốn lo lắng như thế!”
Từ Vệ không nói gì, ánh mắt hắn như lưỡi dao sắc lạnh nhìn ta.
Nước mắt ta rơi từng giọt lớn, nhưng ta vẫn phải cắn răng nói hết những lời này.
“Dù ta là đại đương gia của một sơn trại thổ phỉ, nhưng suy cho cùng, ta chỉ là một nữ nhân bình thường, mong muốn tìm một người chồng có thể luôn ở bên cạnh, cùng ta đồng lòng chung sức, sống một cuộc sống yên ổn. Ngươi không phải người mà ta muốn. Ngươi… là Hộ quốc đại tướng quân, còn rất nhiều việc phải làm…”
“Ta không còn thích ngươi nữa, ngươi trả ngọc bội cho ta, chúng ta đường ai nấy đi.”
“Chúng ta coi như chưa từng quen biết. Sau này, ngươi cũng đừng quay lại sơn trại này nữa.”
Ta khóc không thành tiếng, nói không ra lời, không ngờ rằng, việc nói ra từ bỏ Từ Vệ lại khó khăn đến vậy.
Nhưng, vừa rồi ta đã hiểu. Nếu hoàng thượng bắt Từ Vệ phải cưới một vị công chúa nào đó, còn nếu hắn vì ta mà kháng chỉ, hoàng thượng giận dữ, thì Từ Vệ gặp chuyện, ta gặp chuyện, nhị đương gia, tam đương gia, và tất cả các huynh đệ khác cũng đều gặp chuyện.
Ta không thể ích kỷ như vậy. Hơn nữa… ta chỉ là một nữ nhân hoang dã xuất thân từ sơn trại thổ phỉ, lấy gì để so với công chúa?
—
Từ Vệ nói với giọng run run, dường như không tin những gì ta vừa nói.
“Vương Hoa Hoa, ngươi nói thật sao?”
Ta lau nước mắt, xòe bàn tay ra.
“Từ Vệ, ngươi trả ngọc bội lại cho ta, sáng mai ngươi xuống núi đi.”
Từ Vệ hừ lạnh một tiếng.
“Ngọc bội đã đưa cho ta thì là của ta rồi, ta sẽ không trả lại. Nếu ngươi thật sự không cần ta nữa, thì ta cũng không phải kẻ đeo bám không buông.”
Từ Vệ tiến lên một bước, ánh mắt hắn đầy dịu dàng như dòng suối mùa xuân tan chảy, nhìn đến mức khiến ta hoảng loạn.
“Ta không cần ngươi nữa.” Ta cứng lòng nói ra câu này.
“Được.” Từ Vệ quay lưng bước vào phòng, cánh cửa vừa khép lại, tim ta như bị vỡ ra thành ngàn mảnh, như ngày xưa khi ta ngã từ trên cây xuống và gãy xương sườn. Nhưng… chỉ có thể như vậy.
Sáng hôm sau, nhị đương gia đến báo cho ta biết rằng Từ Vệ đã đi rồi.
Giọng ta trầm xuống đầy bi thương, nói với nhị đương gia, “Từ Vệ và ta đã chia tay. Từ nay hắn không còn liên quan gì đến sơn trại nữa.”
Nhị đương gia sững sờ, chiếc bánh bao trên tay y rơi xuống đất, “Đại đương gia, ngài hồ đồ rồi! Làm phu nhân của tướng quân chính là đem lại danh tiếng cho tổ tiên!”
Ta bật khóc, nhào vào vai nhị đương gia, nức nở đến cùng cực.
“Ta hồ đồ cái gì, hoàng thượng ép hắn cưới công chúa. Ta chỉ là một nữ nhân sinh ra từ ổ thổ phỉ, làm sao so bì với người ta được? Nếu không tuân theo, ta sẽ chết, hắn sẽ chết, cả nhị đương gia và tam đương gia cũng sẽ chết. Ta còn làm phu nhân gì nữa, ta chỉ có thể làm thổ phỉ thôi!”
Nhị đương gia đứng lặng người, rồi thở dài một hơi dài.
“Đại đương gia, đây là số mệnh.”
Nhị đương gia xót xa xoa đầu ta, “Các cô nương khác, đều được nuôi nấng trong khuê phòng, thêu thùa, châm trà là có thể sống an lành cả đời. Còn ngài, lại sinh ra trong một ổ toàn những tên thổ phỉ thô kệch như chúng ta. Đến cả gặp được người mình thích…”
Nhị đương gia không nói nổi nữa, mũi y đỏ lên, trông như sắp khóc.
Ta hoảng sợ, vội hít sâu một hơi, rồi an ủi nhị đương gia.
“Sơn trại rất tốt mà. Nhị đương gia đối xử với ta tốt, tam đương gia cũng yêu thương ta. Ta không thích thêu thùa uống trà, trèo cây bắt cá cũng rất vui. Không lấy chồng thì thôi, Từ Vệ… chỉ coi hắn là một giấc mơ, tỉnh dậy thì cũng xong rồi.”
Nhị đương gia không nói gì, có lẽ y cũng tiếc nuối cho ta.
Ta cũng buồn, Từ Vệ tốt đến vậy, nhưng có lẽ, một người tốt như thế vốn dĩ không nên thuộc về ta. Một nữ nhân chua ngoa khắp mười dặm tám làng không ai thèm, làm sao có thể lấy được Hộ quốc đại tướng quân?
Con người, phải hiểu rõ vị trí của mình.
Ta ho nhẹ một cái, “Nhị đương gia, xuân sắp đến rồi, chúng ta trồng thêm cây ăn quả ở phía sau núi. Còn mảnh đất bên bờ sông, rào lại để nuôi thêm gà. Khi trận chiến kết thúc, thông thương sẽ được khôi phục, đến lúc đó chúng ta có thể bán hoa quả, trứng gà, huynh đệ trong trại cũng sẽ sống tốt hơn.”
Nhị đương gia có chút lo lắng, “Trận chiến, chắc chắn sẽ thắng lợi chứ?”
Ánh mắt ta nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cao và xa, “Ta sẽ cầu nguyện cho hắn, hy vọng hắn thắng trận. Như vậy, hắn sẽ tốt, chúng ta cũng sẽ tốt hơn. Chỉ là… ta và hắn, sẽ không còn gặp lại nữa.”
Có lẽ cuộc đời chính là như vậy, luôn có những tiếc nuối, nhưng ngày tháng vẫn phải tiếp tục.
12
Từ Vệ tham gia trận chiến suốt mấy tháng, nghe nói địch quốc đã dốc toàn lực để đối phó, tình hình chiến sự vô cùng căng thẳng.
Sơn trại rất yên bình, ta gần như không xuống núi, cùng các huynh đệ trồng cây ăn quả, nuôi gà rừng, bắt cá lớn, còn ủ rất nhiều rượu trái cây, chôn dưới gốc cây quế.
Nhị đương gia nói, rượu phải để dành, chờ ta xuất giá lần nữa thì mở ra. Ta khuyên y thực tế một chút, sang năm đem ra bán lấy tiền mới là việc quan trọng.
Nhị đương gia tuyệt vọng, hễ gặp ai cũng nói thầy bói dưới núi là kẻ lừa đảo, cái gì mà phu nhân cao quý, hoàn toàn không có!
Tam đương gia thì thực tế hơn, bàn với mọi người rằng có lẽ không cần làm thổ phỉ nữa.
Hoa quả trên núi ra trái tốt, rau củ cũng mọc tươi tốt. Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ vận chuyển trái cây và rau củ đi bán, chẳng phải cũng tốt sao.
Ta không còn là đầu lĩnh thổ phỉ nữa, có lẽ, cũng sẽ có cơ hội để lấy chồng?
Nhị đương gia và tam đương gia cống hiến hết sức, lo lắng cho ta. Nhưng ta không nói cho họ biết rằng trong lòng ta vẫn không thể quên Từ Vệ. Mỗi khi không có ai, ta thường leo lên đỉnh núi, nhìn về phía chiến trường của hai nước.
Thật ngốc nghếch, ta chẳng thể nhìn thấy hắn, mà hắn cũng sẽ không biết rằng ta vẫn dõi theo hắn.
Ta mong hắn tốt, mong hắn chiến thắng, mong rằng nếu hắn cưới công chúa, mong hai người họ cũng sẽ hạnh phúc.
Nhưng Phùng phó tướng lại đến. Y cưỡi ngựa phi nước đại lên núi, trên tay cầm ngọc bội mà ta từng đưa cho Từ Vệ, ngã sụp xuống trước mặt ta.
Ta lập tức chân mềm nhũn, “Từ Vệ chết trận rồi, chỉ còn ngọc bội được gửi về thôi sao?”
Phùng phó tướng thở hổn hển, không nói nên lời. Ta chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, hai mắt tối sầm lại và ngất đi.
Dường như ta đã mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ, Từ Vệ mặc một bộ y phục trắng đứng trong tuyết, đợi ta lao đến ôm chầm lấy hắn.
“Ngươi đừng làm Đại tướng quân nữa, làm áp trại phu quân của ta đi!”
Từ Vệ ôm chặt lấy ta, đôi mắt hắn ánh lên sự lấp lánh, “Đúng, sống là người của nàng, chết cũng phải đợi nàng chết rồi, ta sẽ ngay lập tức đi theo.”
Ta mỉm cười, chỉ vào những trái cây mới chín trong sơn trại, khoe với hắn: “Nhìn này, những quả đào, quả mận này, ngươi thích ăn bao nhiêu tùy ý.”
Từ Vệ cũng cười, “Thật là nữ thổ phỉ giỏi giang nhất.”
Nhưng lời Từ Vệ còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên ngã xuống đất, toàn thân nhuốm đầy máu. Ta lao đến, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh lại, chỉ nghe một giọng nói nhẹ nhàng bên tai, “Ngươi đúng là một kẻ ngốc.”
Đúng vậy, ta là một kẻ ngốc, đã bỏ lỡ Từ Vệ, kiếp này không còn có thể gặp lại hắn nữa.
—
Ta cố mở mắt ra, nhưng lại nhìn thấy Từ Vệ, quả thật một thân bạch y, đang ngồi bên giường ta, hắn lắc đầu, “Đồ ngốc.”
Ta mơ hồ nhìn hắn, chẳng lẽ vẫn còn đang trong mơ?
“Ngươi… không phải đã chết rồi sao?”
Từ Vệ nhíu mày, “Lại rủa ta rồi, ta đã cho Phó tướng Phùng mang ngọc bội đến báo tin cho nàng. Trận chiến thắng lợi, địch quốc đã ký thư đầu hàng, trăm năm không dám xâm phạm.”
Từ Vệ cười gian xảo, “Ban đầu… còn tính cưới công chúa nữa…”
Ta lại lập tức trở nên lo lắng, “Vậy ngươi còn đến đây làm gì?”
Từ Vệ nắm lấy cằm ta, tỏ vẻ không hài lòng, “Đến làm gì ư? Nàng nói xem đến làm gì? Nàng từng nói sẽ đối xử tốt với ta, sao giờ lại chạy trốn?”
Ta gạt tay hắn ra, “Ngươi đi mà cưới công chúa đi. Trận chiến đã thắng, ngươi còn đến đây làm gì? Hoàng thượng chắc chắn sẽ ban thưởng, ngươi nên đi lĩnh công mới phải!”
Nói xong, ta cảm thấy đầu kêu ong ong không ngừng, thực sự cảm thấy thà ngất tiếp còn dễ chịu hơn.
Từ Vệ bất lực nhìn ta .
“Nàng ngốc thật, đúng là kẻ ngốc. Ta đi lĩnh công, phần thưởng cũng sắp tới rồi. Nhân lúc Hoàng thượng vui mừng vì trận chiến thắng lợi, ta đã tấu trình xin phép Hoàng thượng cho phép ta và nàng thành thân.”
Ta tỉnh hẳn, “Ngươi nói gì? Thành thân với ta? Ý ngươi là… ngươi không cưới công chúa nữa, mà vẫn muốn làm áp trại phu quân của ta sao?”
Từ Vệ gật đầu.
“Ta chưa từng nói với nàng, rằng ba năm qua biên giới giao tranh, ta luôn đóng quân nơi ấy. Những gì nàng nói về dân chúng lầm than, ta đều đã thấy tận mắt. Nhưng đôi khi, khi nhìn thấy dân chúng phiêu bạt khắp nơi, lòng ta buồn bực không chịu nổi. Những lúc ngừng chiến, ta thường tới núi Hắc Phong gần đây để tản bộ.”
Ta tròn mắt ngạc nhiên, “Ngươi trước khi bị thương đã từng đến núi Hắc Phong?”
Khóe miệng Từ Vệ khẽ cong lên, “Đã đến nhiều lần, hầu như mỗi lần, đều thấy một cô gái bắt chim sẻ, hái quả dại, tắm ở dươi sông…”
Mặt ta đỏ bừng, “Ngươi đã nhìn ta tắm!”
Từ Vệ cười không ngừng, “Yên tâm, ta là quân tử, chỉ thấy nàng trong ngày đông giá rét, nhe răng nhảy xuống nước, chứ không thấy nàng trần truồng đâu…”
Hắn ghé sát tai ta, “Còn nữa, giờ chúng ta là vợ chồng, cũng không sao rồi.”
Ta vẫn chưa hiểu, “Ngươi nói những điều này là có ý gì?”
Từ Vệ thở dài, “Ý là ta đã thích nàng từ lâu rồi, trước khi nàng gặp ta.”
Hắn giơ tay ra, “Hôm ấy bị thương, ta đáng ra phải về kinh điều trị, báo cáo với Hoàng thượng về hôn sự. Nhưng trong lòng không hiểu sao, ta lại quyết định rẽ lên núi Hắc Phong, có lẽ vì muốn gặp nàng.”
Từ Vệ ôm lấy ta, “Vì thế, ta nhất định phải thắng trận chiến cuối cùng này, một là để biên giới mãi mãi không còn chiến tranh, hai là để…”
Ta tiếp lời hắn, “Chúng ta có thể ở bên nhau, cả đời.”
Từ Vệ mỉm cười gật đầu, “Phải, cả đời.”
Hắn hôn ta say đắm, đúng lúc Phó tướng Phùng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này liền vội vàng che mắt kêu lên, “Tướng quân, xin ngài tự trọng!”
Ta cũng bật cười thầm, vị tướng quân này, e rằng cả đời chỉ có thể ở lại sơn trại làm phu quân áp trại của ta thôi!
– Kết thúc –