Nhặt Chồng - 1
Ta tên Vương Hoa Hoa, cha ta là thổ phỉ, ông ta là thổ phỉ, ông của ông ta cũng là thổ phỉ. Nhà ta chẳng có gì để lại, chỉ có duy nhất một tài sản là sơn trại này trên núi Hắc Phong.
Đến đời ta, bảy đời truyền tử đã đứt mạch. Mẹ sinh ta xong thì qua đời, cha chưa kịp tục huyền để sinh một đứa con trai nối nghiệp đã không may ngã ngựa mà chế1.
Không biết đám thổ phỉ này nghĩ gì, họ lại đặc biệt có tình có nghĩa. Đệ nhị và đệ tam đương gia đợi ta đến 18 tuổi thì phò ta làm chủ sơn trại.
Đệ nhị đương gia còn bí mật nói với ta rằng, ông đã nhờ Lưu Manh Tử dưới núi xem bói cho ta, bảo rằng mệnh ta phi phàm, ắt sẽ hiển quý, chắc chắn là người làm đại đương gia!
Sơn trại đã phủ đầy tuyết mùa đông, lạnh khác thường. Đệ nhị đương gia mấy ngày trước săn được một con gấu đen, lột da làm cho ta một cái áo choàng lớn. Ta khoác lên, tất cả anh em đều khen ta có khí phách, không hổ danh là đại đương gia.
Nhưng khi ta soi gương bên bờ sông sau trại, chỉ thấy mình thô kệch hung dữ.
Thôi cũng được, miễn là không lạnh là được.
Chỉ là, ta cũng biết, xung quanh đây đều đồn đại rằng, nữ chủ trại Hắc Phong không những xấu xí mà còn tàn bạo g1ết người như ngóe.
Nói láo! Ngay cả lợn trong trại ta còn không dám xuống tay, huống chi là người?!
Nhưng về cái xấu xí này… trước đây ta cũng đã xuống núi với anh em vài lần, quả thật không bằng những cô nương yểu điệu kia.
Đệ nhị đương gia có thời gian còn muốn giúp ta hỏi chồng, nói rằng cưới một phò mã về, cũng cần chuẩn bị sớm cho đời sau của sơn trại mà, chỉ tiếc là chẳng ai đáp ứng.
Ngày nọ, ta dẫn hai anh em đi tuần núi, bỗng thấy xa xa trong tuyết có một người đàn ông nằm sấp, người ấy mặc toàn đồ trắng nhuốm máu, như đã tèo vậy.
Ta vội gọi người khiêng về, cả sơn trại chỉ có phòng ta là sạch sẽ nhất, những căn phòng của anh em kia thì mùi chân mùi mồ hôi trộn lẫn thành một, đừng nói là một người bị thương nặng, ngay cả người khỏe mạnh vào đó cũng phải ngất xỉu, bất đắc dĩ, đành phải khiêng lên giường ta.
Ta lấy thuốc kim sang do ông của ông ta để lại bôi lên cho hắn, rồi lấy nhân sâm mà cha ta cướp được ở đâu đó trước khi qua đời nấu thành canh đổ vào miệng hắn.
Tuy chúng ta là thổ phỉ, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Ba ngày sau, hắn tỉnh lại.
Lúc này ta mới nhìn rõ, người đàn ông này, quả thật là đẹp trai.
Hoàn toàn khác với những anh em trong trại, cũng khác hẳn những gã đàn ông ở các làng lân cận, gương mặt hắn toát lên vẻ lạnh lùng với những đường nét sắc sảo; đôi mắt đen sâu thẳm như những vì sao lạnh; lông mày rậm, sống mũi cao, môi kiên nghị, ôi, sao lại đẹp trai đến thế.
Ta không nhịn được nhìn hắn và nói, “Ngươi đã tỉnh rồi, có muốn ở lại sơn trại của chúng ta làm thổ phỉ không?”
Gã đàn ông này cũng là người thẳng thắn, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng thốt ra một từ,
“Cút.”
2
Tên này tự xưng là Từ Vệ. Ta thấy hắn đẹp trai nên không kiềm được muốn gần gũi.
Ngày ngày ta mang đùi lợn rừng nướng cho hắn ăn. Thấy hắn có thể cử động được rồi, ta liền kéo hắn đi khắp nơi trên Hắc Phong Sơn, còn đưa áo choàng da gấu của mình cho hắn mặc để chống rét.
Hắn vẫn không nói gì, nên ta cứ líu lo kể đủ thứ chuyện cho hắn nghe. Nào là họ tên của ta, lai lịch của sơn trại, chiến tích của ông nội của ông nội ta, cả chuyện bệnh trĩ của nhị đương gia nữa.
Ta còn kể cho hắn nghe làm sao ta mơ hồ trở thành đại đương gia, dù số mệnh ta không tầm thường nhưng lại có phần xui xẻo.
Sơn trại của chúng ta nằm không xa biên giới hai nước. Ta vừa mới lên làm chủ sơn trại không lâu thì chiến tranh nổ ra, dân chúng xung quanh lầm than, đừng nói đến việc xuống núi kiếm lợi, ngược lại còn phải tiếp nhận thêm một đợt dân tị nạn không nhà.
Sơn trại bỗng chốc đông người, mà người ta tất nhiên phải ăn uống. Hơn nữa ta cũng không thích đánh đấm giết chóc, nên đành dẫn những người này lên núi nuôi lợn gà, trồng rau cấy lúa, còn khai phá một vùng rừng lớn để trồng cây ăn quả.
Sau một loạt thao tác, sơn trại cũng không lo thiếu ăn thiếu uống. Nhị đương gia vừa xỉa răng vừa nói ta không lo chính sự, ta lạnh lùng hỏi hắn thịt lợn rừng có thơm không, hắn cũng chẳng còn gì để nói.
Ta kể những chuyện này, Từ Vệ phần lớn thời gian đều làm mặt lạnh như không nghe thấy, nhưng thỉnh thoảng ta thấy hắn như đang cố nín cười, toàn thân run rẩy. Tuy nhiên khi nhắc đến chuyện hai nước giao tranh, sắc mặt hắn lạnh như băng, khiến ta sợ hãi.
Có lẽ vì thịt lợn ngon, phong cảnh sơn trại đẹp, áo choàng da gấu đủ ấm, lại thêm ta thật sự nói nhiều, Từ Vệ im lặng mấy ngày rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Có phải ngươi cứu ta?”
Chứ còn ai nữa, một mỹ nam như ngươi giờ còn ăn được ngủ được, chẳng phải nhờ ta tốt bụng sao.
Ta liên tục gật đầu, cho thấy công lao này đúng là của ta.
Từ Vệ lại hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Câu hỏi này thật kỳ quặc, hắn là ai ư?
Ngoài tên ra hắn chẳng nói gì cả, ta biết từ đâu chứ. Nhưng ta vừa định cãi lại vài câu, lại thấy gương mặt tuyệt đẹp của hắn, không nhịn được lau khóe miệng nói:
“Ngươi là một mỹ nam tử.”
Sắc mặt Từ Vệ bỗng thay đổi, hắn nhìn ta đầy ghê tởm: “Ngươi dù sao cũng là chủ sơn trại, sao lại không ra thể thống gì thế?”
Ta cãi lại: “Ta là người nói sao nghĩ vậy, ngươi đúng là đẹp trai mà. Ngươi xem chiếc áo choàng da gấu này, ta mặc vào trông xấu xí vô cùng, nhưng trên người ngươi, hà, uy vũ có phong cách.”
Từ Vệ đánh giá ta, nhíu mày nói: “Ngươi bao lâu rồi chưa tắm rửa chải chuốt?”
Ta tính toán: “Tháng trước có xuống sông tắm một lần, chỉ là gần đây trời lạnh quá, không xuống sông được.”
Từ Vệ lộ vẻ kinh hoàng: “Ngươi là nữ nhi, sao lại không biết giữ gìn vệ sinh thế?”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn: “Ta là người sạch sẽ nhất sơn trại đấy, nhị đương gia ba tháng mới tắm một lần, tam đương gia… lần cuối tắm là lần trước.”
Từ Vệ làm ra vẻ ngứa ngáy khắp người: “Khó trách nằm trên giường của ngươi thấy khó chịu, té ra là bẩn.”
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, như đang tìm kiếm điều gì đó, cuối cùng dường như đã quyết tâm nói: “Sơn trại của các ngươi có thùng lớn không?”
Theo đề nghị của Từ Vệ, ta tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng. Vừa hay mấy ngày trước tam đương gia không biết tìm đâu ra một bộ váy áo nói là cho ta, tắm xong tất nhiên phải thay quần áo sạch, nên ta mặc vào.
Phải nói là bộ váy áo này thật bất tiện, nhưng không hiểu sao, ánh mắt Từ Vệ nhìn ta lại có vẻ dao động: “Đại đương gia sạch sẽ rồi, cũng…”
Ta ngớ ngẩn hỏi lại: “Cũng gì? Có phải trông rất ngốc không?”
Từ Vệ ho khan một tiếng: “Cũng có thể nhìn được.”
Điều này nghĩa là gì? Ta không hiểu, nhưng nhị đương gia tam đương gia thấy ta lại la ó ầm ĩ, hét lên: “Tại sao chủ trại lại biến thành người khác rồi.”
Biến đổi chỗ nào? Mặc cái váy là đã biến đổi sao?
3
Những người này rốt cuộc sao vậy, chỉ tiếc là con sông đã đóng băng, ta cũng không thể soi mình trong nước, có lẽ là trông rất buồn cười chăng, không thì tại sao khi Từ Vệ nhìn ta, khóe miệng lại luôn có thêm một nụ cười?
Vết thương của Từ Vệ cơ bản đã lành, ta hỏi hắn có phải sắp về nhà không, nhưng hắn lại nói vẫn chưa phải lúc về nhà.
Ta liền vỗ ngực: “Vậy cứ ở lại sơn trại của chúng ta đi, ta đảm bảo ngày nào ngươi cũng được ăn đùi lợn.”
Từ Vệ nhìn ta đùa cợt: “Ngươi muốn nuôi ta?”
Ta chỉ vào anh em trong sơn trại: “Phải, bao nhiêu người này đều nuôi cả, thêm ngươi cũng chẳng là gì.”
Ta có lòng tốt, không muốn để hắn cảm thấy mình ăn bám, hơn nữa, gương mặt hắn đẹp như vậy, dù ta chưa từng ra khỏi sơn trại nhưng cũng không phải không hiểu chuyện.
Trước đây từng nghe nhị đương gia nói, bên ngoài có một nơi gọi là lầu xanh, bên trong có nhiều cô nương xinh đẹp, có những nam nhân chuyên đi xem và phải trả tiền.
Thấy sắc mặt hắn không tốt, ta vội vàng bổ sung: “Ngươi biết lầu xanh chứ, ở đó cũng phải trả tiền. Ngươi đẹp trai như vậy, ta ngày ngày nhìn mà không phải trả tiền, chỉ cho ngươi chút đồ ăn, có lãi có lãi.”
Sắc mặt Từ Vệ càng tệ hơn.
Từ Vệ kéo ta lại gần, ta theo bản năng giơ tay lên đỡ. Tam đương gia biết võ công, có dạy ta, còn nói ta là kỳ tài võ học, bình thường những anh em kia, không ai là đối thủ của ta.
Nhưng Từ Vệ khác, cách đỡ của ta khiến hắn nhướng mày như có hứng thú: “Ngươi biết võ?”
Ta đắc ý: “Trong sơn trại này không ai là đối thủ của ta.”
Hắn lắc đầu tỏ vẻ không tin: “Sợ rằng thuộc hạ của ngươi thấy ngươi là chủ trại, nên cố tình thua ngươi thôi.”
Đây là lời gì chứ, sơn trại của chúng ta tuy không lớn nhưng từng người đều phẩm cách chính trực, tuyệt đối không làm chuyện nịnh bợ xu nịnh!
Ta tức giận nhìn hắn: “Ta thật sự có bản lĩnh, không tin, ngươi thử so với ta xem?”
Khóe miệng hắn càng thêm ý cười: “Vậy nếu ngươi thua thì sao?”
Ta tất nhiên không sợ: “Thua thì ngươi muốn làm gì ta cũng được!”
Kết quả là ta thua, chưa đầy mười chiêu đã thảm bại dưới tay Từ Vệ.
Hắn nhẹ nhàng vỗ tay: “Ngươi quả thật không tồi, chỉ tiếc so với ta… chậc chậc, vẫn còn kém một chút.”
Ta cúi đầu thất vọng nhìn hắn, người đẹp trai như vậy, võ công lại giỏi thế, hắn, sao lại thế chứ? Còn để người khác sống nữa không!
Từ Vệ mắt sáng lên nhìn ta: “Vậy ta có thể đưa ra yêu cầu rồi.”
Ta – đại đương gia đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh: “Ngươi cứ nói.”
Từ Vệ mỉm cười: “Nơi cao nhất trên Hắc Phong Sơn này ở đâu, dẫn ta đi xem.”
Sao lại là yêu cầu kiểu này? Ta còn tưởng… Ai, tại nhị đương gia lúc nhỏ hay kể chuyện cho ta nghe, trong chuyện những nam nhân kia khi đưa ra yêu cầu, đều là bắt nữ tử hiến thân.
Ta sẵn sàng hiến thân cho Từ Vệ, chỉ tiếc… hắn dường như không có ý đó.