Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ - Chương 3
Ánh mắt anh đầy đau đớn và giằng xé, giọng nói khản đặc:
“Anh không muốn làm điều gì không thể cứu vãn trong lúc mất bình tĩnh.”
08
Tối hôm đó, Hắc Mẫn trở về rất muộn.
Mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, anh cố làm ấm người rồi mới chui vào chăn, ôm lấy tôi như thường lệ.
Tôi nghe anh khẽ nói:
“Tinh Tinh, em có muốn giữ đứa bé này không?”
Tôi gật đầu: “Có.”
Tôi muốn giữ lại đứa bé mang dòng máu của tôi và Hắc Mẫn.
Hắc Mẫn ôm chặt lấy tôi, như muốn hòa tôi vào xương tủy của anh.
Cánh tay anh khẽ run, hơi thở hỗn loạn và dồn dập.
Một lát sau, anh thở dài, vuốt nhẹ tóc tôi, giọng trầm đục:
“Được rồi, vậy thì giữ lại.”
“Sinh ra, anh sẽ nuôi. Nó sẽ là đứa con duy nhất của chúng ta.”
Bất chợt, tôi nghĩ ra điều gì đó, giật mình ngồi bật dậy, nắm lấy cổ áo anh, giọng run rẩy:
“Buổi chiều anh đi đâu? Hắc Mẫn, buổi chiều anh đi đâu vậy?”
Hắc Mẫn không trả lời, chỉ im lặng nhìn tôi.
Lần này, tay tôi cũng bắt đầu run:
“Người anh có mùi nước khử trùng, anh đã đến bệnh viện, đúng không?”
“Hắc Mẫn, có phải anh… có phải anh…”
Anh đột nhiên mỉm cười.
“Em đoán đúng rồi, Tinh Tinh, anh đã đi thắt ống dẫn tinh.”
Hắc Mẫn nhìn sâu vào mắt tôi, đôi mắt đen lặng như hồ sâu không thấy đáy.
Hàng mi khẽ rung, tựa như một giọt nước mắt lướt qua bề mặt hồ:
“Thật ra anh không muốn có con, anh không muốn Tinh Tinh của anh phải chịu khổ.”
“Nhưng em muốn sinh, thì hãy sinh ra đi.”
“Chỉ cần là con của em, anh sẽ yêu thương nó.”
Một dòng nước mắt lăn dài trên má tôi, rơi xuống chăn.
Rồi thêm nhiều giọt nước mắt khác không ngừng rơi xuống.
Trái tim tôi như được bao bọc trong làn nước ấm, mềm mại mà chua xót.
Làm sao tôi có thể nghi ngờ tình yêu của Hắc Mẫn dành cho tôi được.
09
Từ ngày đó, Hắc Mẫn càng chăm sóc tôi chu đáo hơn.
Anh cẩn thận hỏi bác sĩ về những điều cần chú ý trong thai kỳ, ghi chép từng điều một vào sổ tay.
Khi tôi mang thai, khẩu vị trở nên kén chọn, mỗi bữa ăn đều do chính Hắc Mẫn chuẩn bị, chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất, món ăn nhẹ nhàng và dễ ăn.
Hầu hết thời gian, tôi và Hắc Mẫn đều ở trong biệt thự trên núi tuyết.
Vào những buổi chiều nắng đẹp, chúng tôi đắp một tấm chăn ấm, bên lò sưởi nghe tiếng củi cháy tí tách, anh ôm tôi, lặng lẽ ngắm tuyết trắng bên ngoài.
Nhưng dù gì thì tập đoàn Hắc Thị vẫn là một gia tộc lớn, có những việc buộc anh phải đích thân đi.
Hắc Mẫn gối đầu lên đùi tôi:
“Tinh Tinh, anh phải đi công tác ở Thụy Sĩ một tuần. Em nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé.”
Tôi cười: “Yên tâm đi, em đâu phải con nít ba tuổi, tự lo liệu được mà.”
Nhưng không ngờ tai họa thực sự xảy ra.
Khi Hắc Mẫn không có mặt, có người câu kết với người hầu trong nhà, bắt cóc tôi khi tôi đang ngủ.
10
Tí tách, tí tách.
Tôi nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, đầu đau nhức, hai tay bị buộc chặt ra sau bằng sợi dây thô ráp, siết đến mức đau buốt.
Xung quanh là mùi ẩm mốc, mục nát.
Tôi dần dần tỉnh lại, nhưng vẫn nhắm mắt, cố gắng giữ bình tĩnh.
Đây là đâu?
Ai đã bắt cóc tôi?
Điều duy nhất tôi chắc chắn là bọn chúng muốn dùng tôi để chống lại Hắc Mẫn.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Tỉnh rồi thì đừng giả vờ ngất nữa.”
Tim tôi đập mạnh, chậm rãi mở mắt.
Đây là một nhà kho bỏ hoang, tối tăm và ẩm ướt, chỉ có vài tia sáng rọi qua ô cửa sổ nhỏ hẹp.
Trước mặt tôi là một người đàn ông và một người phụ nữ, họ nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt.
Trái tim tôi dần trầm xuống.
Tôi nhận ra họ là anh trai và chị gái của Hắc Mẫn.
Chị gái nhìn tôi từ trên xuống dưới, như đang đánh giá một món đồ đã chết:
“Bắt cóc cô ta có tác dụng gì chứ?”
Anh trai cười khẩy:
“Cứ chờ xem, người phụ nữ này không hề tầm thường đối với nó.”
Anh ta bấm điện thoại, cười đắc ý nói:
“Em trai yêu quý, chắc em đang phát điên tìm cô ta đúng không?”
“Chỉ cần em đến một mình, nếu báo cảnh sát hay dẫn theo người khác, em sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.”
Ánh mắt anh ta như con rắn độc, liếm qua khuôn mặt tôi đầy ghê tởm:
“Nghe nói cô ta đang mang thai à?”
“Cậu nói xem, tôi có nên gửi đứa bé trong bụng cô ta cho cậu không nhỉ?”
Tim tôi đập loạn nhịp, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, cố gắng bình tĩnh.
Phải làm gì đó trước khi Hắc Mẫn đến, tôi không thể ngồi yên chờ chết.
Tôi cúi mắt xuống, giả vờ sợ hãi, tranh thủ lén nhấn nút báo động trên chiếc đồng hồ đeo tay.
Mặt bên của chiếc đồng hồ bật ra một lưỡi dao nhỏ xíu.
Tôi giả vờ run rẩy sợ hãi, nhưng tay lại lén lút dùng lưỡi dao cắt dây thừng trói cổ tay.
Thời gian như kéo dài vô tận, mỗi giây trôi qua đều là một sự dày vò.
Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa nhà kho bất ngờ mở ra.
Trong ánh sáng ngược, bóng dáng của Hắc Mẫn hiện lên ở cửa.
Chị hai cười khẩy:
“Không ngờ đấy, cậu hóa ra lại si tình thế này.”
Cô ta giơ súng nhắm vào tôi, giọng đầy đe dọa:
“Ném đồ qua đây, sau đó giơ tay lên, bước tới.”
Hắc Mẫn ném một chiếc hộp về phía trước, rồi giơ tay lên, từng bước tiến lại gần.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, hàm nghiến chặt, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ. Ánh mắt anh hướng thẳng về phía tôi, xác nhận xem tôi có bị thương hay không.
Chị hai vội vàng chộp lấy chiếc hộp, kiểm tra bên trong: con dấu công ty, số tiền hàng tỷ đô la, và giấy chuyển nhượng cổ phần.
Cô ta gật đầu với anh trai:
“Không có vấn đề gì.”
Sắc mặt Hắc Mẫn tối sầm, anh nghiến răng nói từng từ một:
“Đồ đã đưa rồi, thả cô ấy ra.”
Anh trai bỗng bật cười điên dại:
“Thả cô ấy? Hắc Mẫn, từ bao giờ cậu trở nên ngây thơ như vậy?”
“Quên rồi sao? Năm xưa cậu đối xử với chúng tôi thế nào?”
“Trên thương trường, người ta gọi cậu là ‘Hắc Diêm Vương’. Vậy mà trước mặt Mạnh Diêu Tinh lại tỏ ra yếu mềm thế này sao?”
Mắt anh ta trợn to, như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, miệng nở một nụ cười méo mó:
“Tôi cũng muốn cậu nếm trải cảm giác mất đi người yêu.”
Gương mặt anh ta vặn vẹo, đột ngột nhắm súng vào tôi và bóp cò.
Trong khoảnh khắc, đồng tử tôi co lại, lăn người tránh đạn ngay khi sợi dây đã được cắt đứt.
Nhưng ngay sau đó, khẩu súng của chị hai lại nhắm thẳng vào tôi, lần này tôi không còn đường nào để né tránh.
“Diêu Tinh!!”
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Hắc Mẫn lao đến như tia chớp.
Tiếng súng vang lên trầm đục, anh đã đỡ viên đạn chết người thay tôi.
Cùng lúc đó, Hắc Mẫn nhấc tay, bắn liên tiếp hai phát, trúng vào tay phải của cả hai người.
Viên đạn xuyên vào ngực phải của anh, máu từ vết thương không ngừng tuôn ra, lan thành một vũng lớn đáng sợ trên sàn nhà.
Dù vậy, anh vẫn giữ nét mặt bình thản, chỉ chăm chú nhìn tôi:
“Diêu Tinh, em không sao chứ?”
Cảm giác như có hàng ngàn lưỡi dao cứa vào tim tôi, tôi chỉ biết lặp đi lặp lại trong nghẹn ngào:
“Em không sao… Em không sao… Còn anh… anh có sao không?”
“Đừng ngủ, Hắc Mẫn, tỉnh lại đi!”
“Anh sẽ ổn thôi… nhất định anh sẽ ổn.”
“Em xin anh, đừng rời xa em.”
Hai tay tôi run rẩy, cố gắng bịt vết thương để ngăn máu chảy ra, nhưng hoàn toàn vô ích.
Hắc Mẫn cố gắng nâng tay lên, nắm chặt tay tôi.
Ánh mắt anh sáng lên, như thể màn sương mù làm anh mất trí nhớ cuối cùng đã được xua tan, để lộ bầu trời trong xanh.
“Diêu Tinh, anh nhớ lại rồi. Anh…”
Anh thở hổn hển, nhưng vết thương cùng cú sốc tinh thần quá lớn, anh không chịu nổi, cơ thể mềm nhũn rồi ngất đi.
11
Cảnh sát và bác sĩ đến rất kịp thời, Hắc Mẫn được đưa vào phòng phẫu thuật.
Vết thương xuyên qua ngực phải, mất nhiều máu, cộng thêm sự sợ hãi quá mức, viên đạn trong xương sườn anh đã được lấy ra, và anh phải nằm trong ICU một tuần.
Một tuần sau, Hắc Mẫn cuối cùng cũng được chuyển đến phòng bệnh VIP.
Tôi vội vàng đi theo anh.
Hắc Mẫn nửa nằm trên giường bệnh, gương mặt vẫn hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt sáng ngời:
“Diêu Tinh.”
Nói xong, anh cúi xuống, mặt hiếm thấy đỏ lên.
Tôi khoanh tay, đứng nhìn xuống anh: “Anh nhớ lại hết rồi?”
Mặt Hắc Mẫn đỏ hơn.
Tôi hừ mũi, cười khẩy:
“Không ngờ đấy, Hắc Mẫn, anh lại có sở thích thế này.”
“Anh tự cho mình đội mũ xanh, cưỡng ép ngay cả khi em là ‘vợ người khác’, phải không?”
Đầu Hắc Mẫn cúi thấp hơn, hàng mi dài như hai chiếc quạt nhỏ tạo bóng mờ trên mí mắt.
Dáng vẻ ngượng ngùng của anh, một người vốn lạnh lùng, thật sự mang nét đáng yêu khác biệt.
Tôi chọc anh: “Này, nếu em thực sự lấy người khác, anh sẽ làm gì?”
Hàng mi của Hắc Mẫn khẽ run, ánh mắt dịu dàng:
“Chồng em chết rồi, thì hôn nhân tự động kết thúc thôi.”
Tôi không nhịn được cười.
Quả không hổ danh là phản diện hàng đầu trong thế giới này.
Thật đúng phong cách của anh.
Hắc Mẫn cố ngồi dậy, cánh tay quấn băng bó chặt lấy tay tôi:
“Xin lỗi, Diêu Tinh, đã hiểu lầm em lâu như vậy.”
Anh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt sâu như mặt hồ, như muốn hút tôi vào, chứa đựng cả ngàn vạn tình ý.
Anh nói:
“Diêu Tinh, đây là lần thứ hai anh quên mất em, đúng không?”
“Lần đầu chúng ta gặp nhau không phải khi em 16 tuổi.”
“Từ rất lâu, rất lâu trước đó, chúng ta đã từng gặp.”
Tôi mỉm cười, hôn lên môi anh một cái:
“Phải, cuối cùng anh cũng nhớ ra.”
“Đây là lần thứ hai anh quên em.”