Nhân Vật Phản Diện Mất Trí Nhớ - Chương 1
01
Tạp chí GA là một trong những tạp chí thời trang đẳng cấp quốc tế.
Nhà sản xuất đi trên đôi giày cao gót 10 cm, tay cầm một ly Starbucks, bước chân nhanh nhẹn, mỉm cười nhìn tôi:
“Diêu Tinh, thật tốt khi có em ở đây, chỉ cần em chụp ảnh thì chị an tâm lắm.”
Cô ấy liếc nhìn tôi một chút:
“Sao cổ tay em lại đỏ thế?”
Tôi khựng lại, kéo tay áo xuống, mặt nóng bừng, lí nhí nói:
“Bị dị ứng ấy mà.”
Không chỉ cổ tay, mắt cá chân, eo, bắp chân của tôi cũng đầy vết tay của Hắc Mẫn.
Hai chân tôi còn đang run rẩy.
Tối qua, trong biệt thự trên núi tuyết, tôi đã nắm lấy cà vạt của anh, giọng nài nỉ khẩn khoản:
“Ngày mai em phải đi chụp ảnh, hợp đồng đã ký từ nửa năm trước, không thể thất hứa.”
Đôi mắt đen thẳm của anh nhìn tôi, ngón tay dài với làn da chai sần mơn man trên eo tôi, khiến tôi không ngừng run rẩy:
“Tiền bồi thường bao nhiêu, anh sẽ trả.”
“Không phải vấn đề tiền bồi thường.”
Tôi nâng mặt anh lên, nghiêm túc nói, “Em đã hứa với họ, không thể nuốt lời.”
Cuối cùng, chiếc cà vạt ấy bị buộc vào mắt cá chân tôi.
Tôi cố gắng bò đi nhưng bị anh kéo chân, giật ngược về phía sau.
Chỉ có thể quỳ trên thảm, nghẹn ngào túm lấy những sợi lông thảm mềm mại.
Hắc Mẫn từ phía sau ôm lấy tôi, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
“Tinh Tinh, nhớ về sớm nhé.”
“Nếu không, anh sẽ đích thân đến tìm em.”
02
Studio rộng rãi và sáng sủa, đạo cụ đã được sắp xếp xong, đội ngũ đã vào vị trí.
Hôm nay tôi chụp ảnh quảng cáo cho một thương hiệu đồng hồ cao cấp.
Tôi chỉnh lại vòng sáng của ống kính, ra dấu “OK” cho người phụ trách ánh sáng, rồi hỏi:
“Người mẫu đâu rồi?”
“Không liên lạc được, chờ thôi, haizz.”
Chờ mãi đến tận bốn tiếng đồng hồ.
Hai giờ chiều, Lương Nguyên mới bước vào.
Anh ta tháo kính râm, quan sát xung quanh, hất cằm cao ngạo nói:
“Vừa mới ngủ dậy, bắt đầu thôi.”
Tôi nhịn đói từ trưa, đầu óc quay cuồng, cố nén lửa giận, đưa ống kính nhắm vào anh ta.
Lương Nguyên đột nhiên nhăn mặt, chỉ thẳng vào tôi, lớn tiếng khó chịu:
“Sao lại là nữ chụp ảnh?”
Nhà sản xuất hơi sững lại, nhanh chóng hoà giải:
“Diêu Tinh là nhiếp ảnh gia thời trang trẻ tuổi nổi bật, mời cô ấy không dễ đâu.”
Lương Nguyên lườm một cái:
“Con gái thì biết gì về nhiếp ảnh, đổi người đi.”
Đã chờ bốn tiếng lại còn nghe những lời nhảm nhí này, cơn giận của tôi bùng lên.
Tôi hít sâu, cười mỉa mai:
“Anh Lương, chụp ảnh là dùng tay, đâu phải dùng thứ bên dưới kia đúng không?”
“Mà anh thích nhiếp ảnh nam phải chăng là do mấy anh nhiếp ảnh nam thích dùng bên dưới để chụp khiến anh phấn khích hơn?”
Xung quanh vang lên những tiếng cười nhịn không được.
Mặt Lương Nguyên đỏ bừng:
“Cô nói bậy bạ gì đấy! Tôi là đàn ông thẳng!”
Miệng anh ta há ra, tức đến nỗi gân xanh nổi lên, không nói lại tôi, liền giơ tay định đánh tôi.
Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay anh ta, hất mạnh ra.
Cú hất mạnh đến nỗi Lương Nguyên cao tận mét tám cũng bị bay đi, hét lên đau đớn.
Mùi hương tuyết tùng quen thuộc phảng phất từ người đó, như đỉnh núi tuyết bao la, lạnh lùng mà uy nghiêm.
Tôi hít thở dồn dập, từ từ quay đầu lại.
Hắc Mẫn cụp mắt nhìn xuống, lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh đèn phản chiếu trong mắt anh, tựa như mặt hồ gợn sóng, chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của tôi.
Giọng anh trầm lắng:
“Tinh Tinh, em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Sao anh lại đến đây?”
“Em không về ăn cơm, nên anh đành đến tìm em.”
Hắc Mẫn ngước mắt lạnh lùng quét qua đám người trong studio, giọng nói trầm ổn nhưng áp lực vô cùng:
“Đây là cách chọn đại diện của thương hiệu Richard à?”
Richard là tên mẫu đồng hồ cơ này, mỗi chiếc có giá hơn tám chữ số, thuộc phân khúc xa xỉ.
Một người đàn ông trung niên mặc vest bước ra, mặt đầm đìa mồ hôi, cúi đầu xin lỗi liên tục:
“Xin lỗi anh Hắc, thật là mất mặt, chúng tôi sẽ ngay lập tức chấm dứt hợp đồng với Lương Nguyên!”
Cả studio im phăng phắc, mọi người đều ngỡ ngàng nhìn sự việc diễn ra.
Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra.
Hóa ra chiếc đồng hồ mà Lương Nguyên làm đại diện, lại là thương hiệu thuộc tập đoàn Hắc thị.
03
Lần đầu tiên tôi gặp Hắc Mẫn, anh không phải là thiếu gia kế thừa tập đoàn Hắc thị, mà là một chàng trai nghèo rớt mồng tơi.
Năm ấy, tôi 16 tuổi.
Tay tôi cầm một túi bánh mì, nhìn chàng trai vừa một mình đánh bại đám lưu manh, trái tim đập thình thịch.
Anh gầy, chỉ có đôi mắt là sáng và sắc lạnh, lạnh lùng liếc qua tôi:
“Tìm tôi làm gì?”
Tôi rụt rè nói:
“Chào… chào anh. Em đưa đồ ăn cho anh, anh có thể giúp em đuổi chú ra khỏi nhà không?”
Tôi cúi đầu nhìn mũi giày của mình:
“Từ khi bố mẹ em qua đời, chú đã trở nên kỳ quặc. Tối qua, ông ta định lật váy em lên.”
“Tối nay ông ta sẽ lại đến phòng em… Em… em rất sợ, xin anh, giúp em.”
Ánh mắt Hắc Mẫn chợt tối sầm, không nói gì, bước chân dài theo sau tôi.
Tối hôm ấy, khi chú tôi định lẻn vào phòng, lòng bàn tay bị một con dao nhỏ đâm xuyên, tiếng hét đau đớn vang khắp nhà.
Hắc Mẫn túm cổ áo ông ta, hất ra ngoài.
Tôi giữ anh lại khi anh định rời đi:
“Anh không ở lại một chút à?”
Chàng trai lạnh nhạt nói:
“Ở lại làm gì?”
Tôi nhìn bộ đồ cũ kỹ của anh, rồi nhìn những ngón tay chai sần của anh, nghĩ bụng, nếu anh ở lại, tôi có thể mua quần áo mới, cho anh ăn no.
Nhưng lòng tự trọng của Hắc Mẫn không cho phép nhận thiện ý của tôi một cách dễ dàng.
Vậy nên tôi nói:
“Tối nay nhiều muỗi quá, anh có thể giúp em xua muỗi không?”
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi thấy chàng trai ngồi lặng yên bên giường, nhẹ nhàng quạt cho tôi.
Sau khi bóng dáng anh hoà vào bóng tối, một cảm giác an toàn kỳ lạ bao trùm tôi.
Đó là giấc ngủ ngon nhất tôi từng có sau khi bố mẹ qua đời. Từ đêm đó, chúng tôi chưa bao giờ xa nhau nữa.
Hắc Mẫn bắt đầu đi học cùng tôi. Anh là người thông minh nhất mà tôi từng gặp, luôn đứng đầu lớp, cuối cùng thi đỗ vào Thanh Hoa.
Khi anh 20 tuổi, Hắc gia mới nhận anh về và anh trở thành người con út của ông lão họ Hắc.
Năm tôi 22 tuổi, chúng tôi làm giấy kết hôn. Nhưng vì Hắc gia đầy rẫy những kẻ hiểm ác, sợ họ làm tổn thương tôi nên anh không công bố tin tức hôn nhân ra ngoài.
Bốn năm trôi qua, Hắc Mẫn dần dần nắm quyền kiểm soát tập đoàn Hắc Thị, mọi thứ tiến triển tốt đẹp.
Cho đến một tháng trước, khi Hắc Mẫn gặp tai nạn xe hơi.
Tôi hoảng hồn đến mức phải lao ngay vào phòng bệnh giữa đêm. Nhưng khi thấy ánh mắt xa lạ của anh nhìn tôi, tôi không khỏi kinh ngạc:
“Cô là nữ chính trong truyện? Theo dòng thời gian hiện tại, cô đáng lẽ đã kết hôn với tên nam chính cặn bã kia rồi.”
Ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên khuôn mặt tôi:
“Đẹp thế này mà mắt lại kém vậy.”
Tôi bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bác sĩ kéo tôi ra một bên:
“Là thế này, cô Mạnh, do chấn thương sọ não từ tai nạn, có vẻ như ông Hắc đã quên hết mọi ký ức liên quan đến cô.”
“Bây giờ, anh ấy tin rằng thế giới này là một quyển tiểu thuyết, và anh ấy là phản diện trong truyện, còn cô là nữ chính.”
Tôi choáng váng:
“Vậy trong đầu anh ấy, tôi đã lấy người khác? Lấy cái người gọi là nam chính kia?”
Bác sĩ gật đầu:
“Đúng vậy, đây là một dạng mất trí nhớ hiếm gặp.”
“Để tránh gây kích thích cho não của anh ấy, chúng tôi đề nghị cô tạm thời hãy hành xử theo suy nghĩ của anh ấy, không tiết lộ rằng cuộc sống của các người khác với cốt truyện trong sách.”
Tôi quay người một vòng trong bất lực:
“Vậy khi nào mới có thể nói ra sự thật?”
Bác sĩ suy nghĩ trong giây lát:
“Không cần phải đặc biệt tiết lộ. Khi cảm xúc hoặc thể chất của anh ấy gặp một cú sốc lớn, ký ức bị chôn sâu nhất có thể được khơi dậy, ghép lại mảnh ghép bị thiếu. Trước đó, chúng tôi khuyên cô cứ giữ nguyên hiện trạng.”
Tin xấu là Hắc Mẫn mất trí nhớ và quên hết mọi ký ức về tôi. Tin tốt là anh ấy lại yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Dù trong mắt anh, tôi là “vợ của người khác”, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được vị phản diện là anh, sau khi vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình, liền “cưỡng ép” và giam giữ tôi trong biệt thự tuyết của anh.
…Thôi được rồi, cũng phải công nhận là anh ấy giỏi chơi thật.
Trong studio, cuối cùng Lương Nguyên cũng nhận ra thân phận của Hắc Mẫn. Anh ta sợ đến rơi nước mắt:
“Ông Hắc, xin lỗi! Là tôi lỡ lời, xin hãy cho tôi thêm cơ hội.”
Hắc Mẫn nhíu mày, phất tay. Lập tức, vệ sĩ tiến đến, kéo Lương Nguyên ra ngoài.
Lạnh lùng, quyết đoán, nói một là một, chẳng có vẻ gì là người bị chấn thương não cả.
Tôi ôm máy ảnh, buồn bã thở dài:
“Xem ra hôm nay không thể chụp được rồi.”
Hắc Mẫn nhanh nhạy nhận ra sự thất vọng của tôi:
“Em muốn chụp lắm à?”
Tôi gật đầu.
Đối với nhiếp ảnh gia, mỗi lần chụp đều là một cơ hội đáng quý.
Hắc Mẫn cúi mắt, suy nghĩ trong giây lát, rồi mở cúc tay áo, đeo chiếc đồng hồ cơ đó lên.
Ngón tay anh dài, khớp xương rõ nét, mặt tay nổi lên các mạch máu xanh, nhìn đẹp vô cùng.
Anh ngước mắt nhìn tôi, giọng trầm thấp:
“Vậy chụp anh, có được không?”
Tôi lại giơ máy ảnh lên.
Lần này, người trong ống kính là Hắc Mẫn.
Người đàn ông đã ở bên tôi hơn mười năm.
Tôi biết Hắc Mẫn đẹp trai, nhưng qua ống kính, vẻ đẹp ấy khiến người ta như muốn khuỵu xuống.
Giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất được điêu khắc bởi nghệ nhân tài ba nhất.
Lông mày rậm, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao và đôi môi mỏng, khí chất lạnh lùng, các đường nét sắc sảo.
Động tác không có chút dư thừa nào, toát lên một phong thái cực kỳ lạnh lùng và cuốn hút.
Tôi vô thức nuốt nước bọt: