Nhân Sinh Rực Rỡ - Chương 4
9
Thẩm Đường Khê mãi mới bình tĩnh lại từ cơn hoảng loạn, cô ấy nắm tay tôi, luôn miệng cảm ơn: “Hân Nhiên, nếu không có em thì chân chị đã gãy rồi, đến lúc đó thì lại ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.”
Tôi nhìn cái chân kia, thầm nghĩ nó còn quan trọng hơn chuyện quay phim nhiều.
Nhưng mà tôi không nói mà chỉ cười đáp: “Chị không sao thì tốt rồi!”
Cô ấy lại tiếp tục cảm ơn, còn hỏi tôi có bị thương không, mãi đến khi tôi thề thốt không bị sao hết, cô ấy mới yên lòng buôn chuyện khác.
“Không ngờ người kia lại là Ngô Mạch Mạch!”
Cô ấy nhìn chằm chằm Ngô Mạch Mạch đang bị đạo diễn mắng, tò mò: “Sao cô ta lại thành ra thế này? Dù lúc trước vẫn nhìn ra đã động dao kéo nhưng rất đẹp!”
“Sao cô ta không biết thỏa mãn để rồi biến thành như bây giờ?”
Tôi cũng nhìn theo, không biết lần này Ngô Mạch Mạch đến bệnh viện kia tiêm cái gì, rãnh mũi má sưng to đùng.
Người khác nhìn sẽ cho rằng do tiêm quá liều, nhưng tôi lại cảm thấy nguyên nhân từ chất làm đầy kia, dẫn đến mặt của cô ta mãi không hết sưng.
Dù sao thì sớm muộn bệnh viện đó cũng bị phốt.
Đương nhiên, điều cần quan tâm bây giờ không phải mặt của cô ta.
“Vừa rồi em la lên gọi cô ta làm gì?”
Thẩm Đường Khê chớp đôi mắt to tròn, lấy làm tò mò.
Tô không trả lời cô ấy, nhìn nhóm nhân viên phụ trách giàn giáo đứng túm tụm với nhau.
Tôi quan sát cẩn thận thái độ của từng người, cuối cùng cũng phát hiện một người trông gian xảo có đôi mắt hí không ngừng liếc nhìn Ngô Mạch Mạch.
Mọi người đang tranh luận xảy ra vấn đề ở đâu, còn gã gần như chỉ chú ý tới Ngô Mạch Mạch, nói gã không đáng ngờ, tôi tuyệt đối không tin.
Tôi bước nhanh về phía đó, Thẩm Đường Khê chạy đuổi theo tôi: “Này, Hân Nhiên, em đi đâu đấy? Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của chị mà!”
Nhân viên kia thấy tôi đi tới thì hoảng sợ, rụt người lại.
“Anh làm đúng không?”
“Gì cơ? Có ý gì?”
Tôi nhếch môi, lộ ra nụ cười trào phúng: “Tôi nói, giàn giáo đổ do Ngô Mạch Mạch sai anh làm!”
Gã kinh ngạc trợn trừng mắt, nhưng vẫn phản bác: “Cô không có chứng cứ đừng có vu oan cho người ta! Việc có thể chết người này, sao tôi có thể làm được!”
“Thế ư?”
Tôi chỉ vào một cái camera giấu trong góc tường, nói với gã: “Anh quên à, vì gần đây có nhiều đoàn làm phim bị chụp lén, đạo diễn không muốn tạo hình bị vai quần chúng lộ ra ngoài nên đã lắp camera giám sát vai quần chúng, nếu xảy ra vấn đề thì có thể tìm được người chịu trách nhiệm.”
“Chỉ cần trích xuất camera là có thể biết hôm qua có ai làm hỏng giàn giáo.”
“Hơn nữa, chuyện lén lút này, anh không thể làm lúc có người khác!”
Trán gã lấm tấm mồ hôi, người run bần bật.
Tôi bước lại gần gã, thì thầm: “Bây giờ anh nói rõ mọi chuyện thì chỉ là tòng phạm. Còn nếu đợi Ngô Mạch Mạch cắn lại anh, đến lúc đó chắc anh phải ngồi tù mấy năm nhỉ?”
“Vì bộ dạng bây giờ của cô ta, có đáng không?”
Thẩm Đường Khê đứng sau tôi đã kinh ngạc ngẩn người, che miệng mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi đến khi người kia đi tự thú với đạo diễn, cô ấy mới kinh ngạc bật thốt: “Hân Nhiên, em ngầu quá, chị muốn sinh con cho em!”
Tôi: “…”
Đại tiểu thư ơi, chẳng lẽ tôi phải đổi lại cái đó à.
10
“Đây là phim cổ trang hàng đầu, cô sửa nát mặt thế này còn muốn lên sóng à?”
Đạo diễn tức giận tới độ ném tai nghe xuống đất, Ngô Mạch Mạch bị dọa không dám nói lấy một câu.
“Đổi người! Tôi muốn đổi người!”
Ngô Mạch Mạch sợ thật rồi, vội vàng kéo tay đạo diễn, khóc lóc cầu xin: “Đạo diễn ơi, em vẫn chưa lành hẳn, chỉ cần nửa tháng nữa hết sưng, em nhất định còn đẹp hơn trước, đạo diễn tin em!”
Đạo diễn muốn hất tay ra nhưng cô ta sống chết không buông, khóc mà nước mắt nước mũi tùm lum, khuôn mặt đã nát lại càng thảm hơn, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Nửa tháng, lại nửa tháng! Vì cô mà tiến độ của cả đoàn đã chậm bao nhiêu, cô còn không biết xấu hổ bảo tôi đợi cô thêm nửa tháng à?”
Thấy đạo diện khó nhằn, Ngô Mạch Mạch chỉ có thể đưa mắt nhìn phó đạo diễn.
Nào ngờ phó đạo diễn thấy bộ dạng này của cô ta thì suýt nôn, quay đầu không thèm nhìn.
“Hay lắm Trần Đông Minh, tôi nói cho anh biết tôi đang nắm chứng cứ mối quan hệ của hai ta đấy.”
Phó đạo diễn dửng dưng lạnh lùng nói: “Chứng cứ gì? Chúng ta hẹn hò bình thường, bây giờ chúng ta đã chia tay, cô hiểu chưa?”
Mặc dù mọi người đều tự biết đây là chuyện gì, chuyện chẳng lạ gì trong giới nhưng cũng chỉ coi là tin đồn mà thôi.
Tuy nhiên, có người không coi đó là tin đồn, nhân viên đến tự thú kia gào lên: “Ngô Mạch Mạch, không ngờ cô lại còn quan hệ với gã! Cô hại chết tôi và cô rồi!”
Đạo diễn không hiểu, mọi người xung quanh thì tò mò nhìn, trong mắt lóe lên ánh sáng hóng hớt.
“Đánh nhau, đánh nhau đi!”
11
Sau khi nghe nhân viên kia kể lại chuyện Ngô Mạch Mạch quyến rũ gã thế nào, bảo gã vặn lỏng ốc của giàn giáo ra sao, tất cả mọi người đều sững người.
“Muốn giết người à!”
“Điên rồi, cô ta điên rồi!”
Ngô Mạch Mạch cười khẩy phản bác: “Anh ta nói gì thì là thế đó à? Anh ta có chứng cứ không?”
“Tôi không làm gì hết!”
Lúc này, nhân viên kia nghĩ mà sợ, nếu xảy ra án mạng thật, Ngô Mạch Mạch quyết không thừa nhận, mà lúc ấy gã đang rối, lại không có chứng cứ gì.
Đến lúc đó, tất cả trách nhiệm đều đổ lên người làm là gã.
“Thứ đàn bà độc ác nhà cô! Rõ ràng cô nói chỉ cần làm Thẩm Đường Khê ngã gãy chân, với ngoại hình của cô nhất định sẽ được đạo diễn chọn làm nữ chính, đây đều là kế hoạch của cô!”
Gã nói rồi lao đến tát vào mặt Ngô Mạch Mạch, Ngô Mạch Mạch đang định đánh trả thì đột nhiên cảm giác được gì đó.
Mà những người đứng hóng chuyện là chúng tôi thì đều khiếp sợ nhìn chằm chằm mặt của cô ta. Mặt của ta bị đánh lệnh thì không thể trở lại như cũ được nữa.
Mà quan trọng hơn là còn vỡ ra một lỗ rò, một chất lỏng trong suốt màu vàng từ từ chảy ra.
“A!”
Không chỉ Ngô Mạch Mạch hét ầm lên mà mấy cô gái nhát gan cũng không nhịn được kêu lên.
Thẩm Đường Khê thì lại sung sướng đứng đó nhìn, còn chọc chọc tôi, nói: “Đây có tính là ác giả ác báo không?”
Tôi nhìn cô ấy: “Không tính, cùng lắm chỉ là tự làm tự chịu thôi.”
“Cô ta làm điều ác, nhất định phải chịu báo ứng thật sự!”
12
Mặc dù tình cảnh lúc đó rất hỗn loạn, Ngô Mạch Mạch còn bị dọa ngất luôn, được bếch lên xe cứu thương, nhưng đạo diễn vẫn báo án chuyện bọn họ cố tình làm sập giàn giáo.
Nếu không, bị người khác đặt điều thì còn ảnh hưởng lớn hơn.
Nhân viên kia bị cảnh sát giải thẳng tới đồn cảnh sát. Còn Ngô Mạch Mạch, sau khi tỉnh ở bệnh viện cũng bị lập tức bị cảnh sát thẩm vấn.
Điều cô ta không ngờ tới là dù nhân viên kia không lấy ra được chứng cứ nhưng trong quá trình điều tra, cảnh sát đã tìm được đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của hai người trong một quán cà phê.
Chủ quán cà phê kia là người mê đồ công nghệ, vậy nên trong tiệm có gắn máy quay tiên tiến nhất, còn là loại có thể ghi lại giọng nói.
Ngô Mạch Mạch sai nhân viên kia thế nào đều bị ghi lại rõ ràng.
Cảnh sát nói với Ngô Mạch Mạch, đây là tội cố ý giết người, mặc dù chưa thành công nhưng cô là chủ mưu phải ngồi tù ít nhất mười năm.
Mà bác sĩ nói cho Ngô Mạch Mạch biết, vì bệnh viện kia tiêm chất làm đầy không rõ xuất xứ nên mặt của Ngô Mạch Mạch bị hỏng hoàn toàn, không thể cứu chữa.
Những thứ kia đã ngấm vào tế bào mô mặt của Ngô Mạch Mạch, dù trải qua nhiều cuộc phẫu thuật điều trị cũng chỉ có thể giúp cô ta trở lại như người bình thường.
Muốn lấy lại khuôn mặt như trước khi động dao kéo là điều không thể nào.
Tới đây, cô ta đã suy sụp hoàn toàn.
Tôi nhìn cô ta la hét trước ống kính, không khỏi cảm thán cánh săn ảnh bây giờ thật đáng sợ, mới đó đã nghe được tin gió mà hành động, dựng thành phim phóng sự, đương nhiên cũng dấy lên cuộc tranh luận nảy lửa về chuyện phẫu thuật thẩm mỹ này.
Có người tán thành phẫu thuật thẩm mỹ giúp cuộc đời mình thay đổi, trở nên thành công hơn.
Cũng có người nói phẫu thuật làm con người ta mê muội trong đó, đánh mất bản ngã giống Ngô Mạch Mạch.
Tranh luận ầm ĩ, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.
Thẩm Đường Khê đưa tôi một ly cà phê: “Hân Nhiên, chắc chắn là em không tán thành chuyện động dao kéo nhỉ?”
Tôi lắc đầu: “Không hẳn!”
“Cái gì cũng có lợi và hại, quan trọng là bản thân chọn thế nào, dù sao cũng là cuộc đời của mình mà, không phải ư?”
“Chỉ cần bản thân không hối hận là được.”
Thẩm Đường Khê như có điều suy nghĩ, mãi đến khi thấy tôi đã đi xa mới chạy tới ôm tôi từ phía sau: “Hân Nhiên tuyệt thật đó. Ngoại hình đẹp, lại còn thấu tình đạt lý, yêu em chết mất thôi!”
“Thôi!” Tôi đẩy đôi môi đỏ đang gán lại gần của cô ấy ra, “Chị có thể bình thường một chút được không?”
“Không thể! Thích em lắm, cực kỳ thích em!”
“À, đúng rồi, vừa rồi còn một câu quên nói.”
“Sống tốt cuộc đời của mình, tuyệt đối đừng ảnh hưởng tới cuộc đời của người khác.”
Thẩm Đường Khê nhăn mũi: “Biết, biết rồi mà. Em đã nói rất nhiều lần rồi, tôn trọng số mệnh của người khác, chị hiểu mà!”
Chị hiểu thì tốt, hi vọng mọi người cũng hiểu!