Nhân Sinh Rực Rỡ - Chương 3
6
Bởi vì vai diễn A Ly này có rất nhiều cảnh hành động trong phim nên tôi đã đăng ký một khóa võ thuật để luyện tập trong vòng ba tháng.
Mà trong khoảng thời gian này, cuộc chiến tranh giành vai nữ chính của Ngô Mạch Mạch và Lưu Lâm càng lúc càng ác liệt.
Thỉnh thoảng nghỉ ngơi mở điện thoại là lại thấy đủ mọi tin tức về hai người.
Không phải Ngô Mạch Mạch nổi tiếng trong phim cổ trang, được cư dân mạng tán dương là đệ nhất mỹ nhân cổ trang, thì lại là tin Lưu Lâm đi thảm đỏ đẹp át tất cả minh tinh.
Tất cả sự chú ý đều tập trung hết vào hai người này.
Mọi người cùng suy đoán rốt cuộc vai “Thương Nguyệt” sẽ rơi vào nhà nào.
Mãi đến ngày đoàn loàn phim công bố chính thức, mọi người lại ngã ngửa khi phát hiện nữ chính là người khác.
Ngô Mạch Mạch chỉ được vai nữ năm, Lưu Lâm thì được công bố là đã tham gia đóng nữ chính của một bộ phim nhỏ khác, miễn cưỡng giải thích là vì lịch trình không phù hợp.
Khi đoàn làm phim gặp Ngô Mạch Mạch, cô ta kéo phó đạo diễn trốn vào chỗ khuất trách móc.
“Chẳng phải anh nói kiểu gì cũng có thể giúp em được diễn vai nữ thứ sao?”
Phó đạo diễn ôm cô ta, nhưng lại bị cô ta vùng vằng đẩy ra, sắc mặt trở nên khó coi.
“Em giận dỗi cái gì, ai bảo diễn xuất của em không đạt, ngoại hình đẹp cũng vô dụng thôi. Em xem Thẩm Đường Khê người ta, ngoại hình không kém em mà diễn xuất thì tốt hơn em nhiều, quan trọng nhất là địa vị trong giới cũng cao hơn em, em lấy cái gì tranh giành với người ta?”
Ngô Mạch Mạch cắn môi, không cam lòng nói: “Em kém Thẩm Đường Khê, nhưng chẳng lẽ còn không bằng Triệu Hân Nhiên? Tại sao cô ta có thể diễn nữ ba mà em chỉ có thể diễn nữ năm? Hại em bị cô ta vượt mặt rồi!”
Cô ta uất ức cực kỳ: “Chắc chắn là anh không cố gắng giúp em, rõ ràng anh đã hứa với em mà! Sao thế, bây giờ ăn xong chùi mép, mặc quần vào thì không nhận người nữa à?”
Phó đạo diễn hoảng sợ, tức giận vô cùng: “Cô nói to như vậy muốn cho cả đoàn phim biết tôi cho cô đi cửa sau à? Còn không biết xấu hổ so sánh với Triệu Hân Nhiên, cô ấy không đẹp bằng cô nhưng cô ấy diễn tốt hơn cô đấy. Nếu cô diễn được thì đã không phiền tới tôi.”
Nói xong không quan tâm tới Ngô Mạch Mạch đã tức đỏ mặt, quay đầu đi luôn.
Ngô Mạch Mạch dậm chân, đang định đi thì lại bất ngờ thấy tôi.
Mới đầu cô ta giật mình, sau đó cuống cuồng chào tôi: “Hân Nhiên, sao cậu lại ở đây?”
“Cậu nghe thấy rồi à?”
Tôi cười cười, giả vờ như vừa mới đến, hỏi cô ta: “Nghe được cái gì? Tớ đang muốn hỏi đây, sao cậu lại đứng đây một mình?”
Cô ta thở phào một hơi, tủi thân nói với tôi: “Tự dưng từ nữ chính thành nữ năm, nếu không phải công ty bắt tớ tham gia thì sao tớ phải đến đây chịu nhục chứ.”
Cô ta nhìn quanh: “Cảm giác tất cả mọi người đều đang coi tớ là trò cười ấy.”
Tôi vỗ vỗ tay của cô ta, cô ta lại gần thì thầm hỏi tôi: “Hân Nhiên, chẳng lẽ cậu cũng cảm thấy tớ không bằng Thẩm Đường Khê gì kia sao? Rõ ràng, rõ ràng tớ đã sửa lại đẹp như thế.”
Tôi giả vờ hoang mang, nói: “Tớ cũng cảm thấy cậu rất hợp với tạo hình của nữ chính, nhưng không biết tại sao cuối cùng đạo diễn lại chọn Thẩm Đường Khê, nhưng mà ngoại hình của cô ấy cũng đẹp thật.”
Trong mắt Ngô Mạch Mạch lóe lên một tia giận dữ: “Thế ư? Cậu cảm thấy cô ta còn đẹp hơn tớ bây giờ ư?”
Tôi quan sát tỉ mỉ gương mặt của cô ta, mỉm cười an ủi: “Không phải đẹp hơn cậu mà là hai người đẹp ngang nhau, ai cũng rất xinh đẹp!”
Tôi nhìn Ngô Mạch Mạch cúi đầu nắm chặt tay, chào cô ta để chuẩn bị đi coi diễn.
Chờ tôi đi được một đoạn xa, tiếng Ngô Mạch Mạch lẩm bẩm một mình vang lên sau lưng.
“Đẹp ngang nhau? Không, không được mình nhất định phải đẹp hơn tất cả mọi người!”
“Chỉ cần mình đẹp hơn cô ta, nhất định đạo diễn sẽ thay đổi quyết định.”
“Đúng, nhất định.”
Nghe được lời này, khóe môi của tôi cong lên, bước nhanh hơn.
7
Ngày hôm sau, đột nhiên Ngô Mạch Mạch xin đoàn làm phim cho nghỉ dài hạn một tháng.
Đạo diễn tức giận ném kịch bản, mắng phó đạo diễn: “Chỉ là một nhân vật nhỏ, diễn không được thì thay người! Chẳng lẽ muốn tất cả mọi người đợi một mình cô ta?”
Mặc dù đất diễn của Ngô Mạch Mạch không nhiều nhưng lại có rất nhiều đoạn chung khung hình với diễn viên chính, thiếu cô ta thì chỉ có thể trì hoãn, ảnh hưởng rất lớn tới tiến độ.
Phó đạo diễn toán mồ hôi hột, nhưng lại ngại quan hệ mập mờ giữa mình và Ngô Mạch Mạch nên đành phải cố gắng khuyên.
Vừa ký hợp đồng và công bố chính thức, lại thêm nam nữ diễn viên chính đều rất khéo, thay đổi lịch trình cho phù hợp với đoàn làm phim nên cuối cùng đạo diễn cũng nhịn xuống vụ này, nhưng đạo diễn đã có ấn tượng rất xấu về Ngô Mạch Mạch.
Ông còn tuyên bố sau này Ngô Mạch Mạch đừng hòng vào được đoàn làm phim của mình.
Nhưng mà Ngô Mạch Mạch không biết những điều này, bây giờ cô ta đang nằm trên bàn phẫu thuật tiêm mặt.
“Hân Nhiên, có phải trông tớ trẻ đẹp hơn không?”
Tôi nhìn gương mặt sưng phù như bánh bao lên men của Ngô Mạch Mạch trong video call mà mỉm cười gật đầu.
“Nhưng Mạch Mạch à, bây giờ vai diễn đã được quyết rồi, bây giờ cậu sửa mặt cũng không thay đổi được gì mấy, hay là cậu mau trở lại để kịp tiến độ quay phim đi!”
Không ngờ Ngô Mạch Mạch lại ngắt lời chuyển sang chuyện khác, khẳng định sẽ sớm quay về đoàn làm phim.
Nhưng nửa tháng sau vẫn không thấy Ngô Mạch Mạch về quay.
Mà chúng tôi thì đã bắt đầu một loạt cảnh quay với dây cáp.
Bởi vì chuyện xảy ra trong kiếp trước đã để lại bóng ma trong lòng tôi nên khi đứng trên giàn giáo, chân tôi lại vô thức run run.
Trùng hợp lúc đó Thẩm Đường Kha đang đứng cách tôi không xa, thấy trán tôi lấm tấm mồ hôi thì bước tới hỏi: “Sao vậy, em sợ độ cao à?”
Cô ấy vươn tay đỡ lấy tay tôi, cái lạnh làm tôi tỉnh táo lại.
Tôi nhìn xuống dưới giàn giáo, cách mặt đất rất cao, ngã xuống nhất định rất đau, nếu bị gãy chân thôi cũng là may mắn lắm rồi.
Người trong đoàn làm phim đều đang hối hả bận rộn với công việc của mình, không ai chú ý tới tôi..
Nếu giàn giáo sập, tôi rơi xuống, lần này vẫn may mắn có người giữ được dây cáp, giữ được cái mạng này của tôi sao?
Hoặc dù bọn họ giữ được dây cáp thì tôi cũng bị gãy chân, lại bị què như kiếp trước, phải rời xa nghiệp diễn tôi yêu nhất sao?
Tôi, tôi không dám đi lên.
Nhưng lại có một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
Nếu tôi từ chối diễn cảnh dùng dây cáp này, tôi có thể tiếp tục ước mơ diễn viên của tôi sao? Có thể thực hiện được ước mơ tung cánh trong nghề diễn được sao?
Bây giờ dòng phim cổ trang đang được ưa chuộng, muốn nổi tiếng thì phải để đạo diễn và mọi người công nhận tôi, sau này sẽ càng có nhiều kịch bản để lựa chọn, tôi không thể tránh được cảnh có dây cáp!
Tôi không tránh được cảnh có dây cáp!
Những giọng nói quấy phá bên tai giúp tôi lập tức vững lòng.
Tôi cắn răng tự nhủ, tôi không phải Triệu Hân Nhiên của kiếp trước!
Ở kiếp này, không ai có thể ngăn cản tôi đi đến đỉnh cao của mộng ước, bao gồm cả tôi!
Thẩm Đường Khê như cảm nhận được thay đổi của tôi, chân của tôi không còn run nữa, tràn không còn đổ mồ hôi, trong mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh.
“Xem ra em không sợ nữa rồi!”
Cô ấy tinh nghịch nhướng mày với tôi, tôi cũng cười đáp lại.
“Đúng, em không sợ nữa!”
Bò lên từ Địa ngục, từ nay không còn sợ nữa.
8
Mặc dù tôi không còn ngại cảnh diễn dùng dây cáp, hơn nữa mấy ngày nay cũng không xảy ra chuyện gì, bởi đoàn làm phim rất chú trọng vấn đề an toàn, ngày nào nhân viên cũng kiểm tra, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng tôi vẫn cứ cảm thấy bất an.
Mãi đến ngày ấy, tôi trèo lên giàn giáo như bình thường, nhưng khi nhìn xuống theo thói quen lại thấy một bóng người quen thuộc đeo kính râm lớn.
Cô ta đứng cách cổng phim trường không xa, từ vị trí của tôi có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta.
Lạnh lùng, trào phúng, cười trên nỗi đau của người khác.
Trái tim đập lệch một nhịp, tôi lập tức nhìn về phía trước, Thẩm Đường Khê cách tôi không xa, đang cẩn thận trèo lên.
Mà lúc này, cô ấy đã rất gần nơi cao nhất.
“Đường Khê!”
Cô ấy mỉm cười quay đầu: “Sao thế…”
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng hét ngay sau đó: “A!”
Tôi nhìn giàn giáo sập trước mắt như kiếp trước, nhìn thấy Thẩm Đường Khê rơi từ nơi cao nhất xuống.
Số mệnh của tôi chuyển sang người cô ấy ư?
Nhưng cô ấy vô tội mà!
Rõ ràng người ác phải nhận trừng phạt, cớ gì người vô tội lại phải chịu số mệnh chèn ép?
Tôi không đồng ý!
Tôi không đồng ý!
Nhân viên phụ trách dây thép đang cố gắng giữ nhưng lực rơi xuống quá mạnh, lại trong thời gian quá ngắn, không thể giữ lại được hai người.
Đúng lúc vị trí của tôi cách nơi đó không xa, nhưng đợi khi tôi xuống được thì chắc chắn đã quá muộn rồi.
Không nghĩ nhiều, tôi lập tức nhảy từ giàn giáo xuống.
Có người nhìn thấy thì kinh ngạc ngây người: “Hân Nhiên, cô…”
Vị trí của tôi, không cao hẳn mà cũng chẳng thấp, tùy tiện nhảy xuống như thế không cẩn thận sẽ bị gãy xương.
May mà vai diễn A Ly này có rất nhiều cảnh hành động, lúc trước tôi đã tham gia huấn luyện trong ba tháng.
Lúc tôi nhảy xuống đã dùng tay ôm lấy đầu, cuộn người lại, lăn một vòng trên mặt đất, giảm lực va chạm xuống nên không bị thương.
Sau đó tôi lao tới chỗ dây cáp, dùng hết sức kéo dây cáp với nhân viên, khi dây cáp được giữ ổn định lại, chân Thẩm Đường Khê chỉ cách mặt đất có mấy chục xăng-ti-mét.
Cả phim trường lặng thinh, mọi người còn chưa hoàn hồn lại sau chuyện đột ngột xảy ra vừa rồi.
Mãi đến khi tôi nhìn thấy Ngô Mạch Mạch quay người chạy nhanh ra ngoài, gào lên “Cô đứng lại đó cho tôi”, mọi người mới nhìn theo ánh mắt của tôi.
Sau đó nhân viên đứng ở cửa lập tức chặn Ngô Mạch Mạch đang muốn chạy trốn.
Cô ta dùng tay che mặt mình, không muốn người khác nhận ra mình: “Các người chặn tôi làm cái gì?”
Mà lúc này, những nhân viên kia lại khiếp sợ khi nhìn thấy khuôn mặt sưng vù, nghi ngờ nói: “Cô là ai? Sao lại vào đây?”
Ngô Mạch Mạch: “???”