Nhân Sinh Như Mộng - Chương 7
“A Lư, nếu như chúng ta chỉ là một đôi huynh muội trong gia đình bình thường, kết cục hôm nay, có phải là sẽ khác.”
Cơ thể Tiêu Thành đã rất yếu ớt rồi.
Sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng, gần như trong suốt.
Hắn cố gắng đưa tay về phía trước, muốn níu lại quần áo của tôi.
Tôi liền lùi về sau, tránh đi bàn tay của hắn.
Trong ánh mắt của Tiêu thành lộ ra tuyệt vọng.
Ánh mắt cuối cùng lưu luyến nhìn tôi, rồi chậm rãi khép lại.
Cánh tay rủ xuống rơi trên long sàng.
34.
Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị.
Bệ hạ tuổi nhỏ, Triệu Thái hậu giám quốc.
Nàng loay hoay sứt đầu mẻ trán, vẫn không quên nhảy cẫng nói với tôi:
“Tỷ tỷ, thì ra bận rộn lại là một việc vui vẻ như vậy.”
Ánh mắt của nàng tinh thần phấn chấn, cười hì hì ôm lấy cánh tay của tôi.
Cùng nàng ra ngoài, tôi xoay người, nhìn rừng mai vàng trước mặt. Bông hoa nở ra, vô cùng xinh đẹp.
Trước mắt tôi không hiểu sao lại xuất hiện hình ảnh Tiêu Thành trước khi chết, ánh nhìn lưu luyến tuyệt vọng của hắn.
Cây kéo trong tay rơi xuống trên mặt đất.
Tôi xoay người nhặt lên, rồi mới ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Dục.
Tóc hắn thả phía sau, chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, quỳ gối trên nền đất tuyết.
Gặp tôi đi tới, liền ngẩng đầu, nở một nụ cười.
Hắn nói: Tiểu thư, Tiêu thành đã chết, người tiếp theo, có phải là đến phiên ta
35.
Tôi đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn hắn một lúc.
Sai người đưa hắn một tờ giấy.
Trên đó viết, “Dùng đạo của người để trả cho người.”
Cung nữ cho biết, khi đốc chủ nhìn thấy tờ giấy, ngài ấy im lặng một lúc rồi trả lời “Được”.
Hắn còn nói: “Không biết ta chết càng thảm hơn một chút, liệu có thể hay không cầu xin một cái kiếp sau cùng tiểu thư?”
Tách trà bên trong bị chao đảo, nước nóng hổi đổ vào bàn tay. Ta lệnh người nói cho hắn biết.
36.
“Ban đầu là ta cứu ngươi, bây giờ, chỉ là đem mệnh trả lại cho ta mà thôi.”
“Nếu như có kiếp sau, vẫn là đừng gặp lại.”
Ngày đó, Trình Dục chết.
Phương thức lăng trì.
Thuộc hạ của hắn vừa khóc vừa hành hình, máu chảy khắp nơi trên mặt đất, lau chùi suốt ba ngày cũng không sạch nổi.
Tin tức truyền tới, trình dục đã chết.
Tôi ngồi dựa vào bên cửa sổ, nhìn xem hoàng hôn buông xuống.
Ngơ ngác, nhất thời có chút hoảng hốt.
Ngoài cửa sổ mai vàng đang nở rộ, thật giống với cảnh tượng ngày hôm đó, ta nắm tay dẫn hắn rời khỏi lãnh cung.
Thiếu niên gầy yếu ngẩng đầu, mở to hai mắt, nghiêm túc nói với tôi.
“Tiểu thư, tương lai nô tài nhất định sẽ báo đáp ngài.”
Nước mắt cứ thế rơi không cách nào ngừng lại.
Dù có làm sao cũng lau không sạch sẽ, tôi nghẹn ngào, dúi đầu vào chăn gấm.
Tôi không hối hận, chỉ là rất khó chịu.
Nguyên lai tưởng rằng, mình ở trong sách có được ca ca, người yêu. Ngoài hiện thực lại có một tình bạn đáng tin cậy.
Nhưng cuối cùng, hết thảy đều là hư ảo.
37.
Tôi lại nằm mơ thấy bác sĩ tâm lý.
Anh ấy cầm lấy cặp mắt kiếng gọng vàng, nói với tôi: “Cô đã thật lâu không có khuynh hướng tự làm hại mình nữa. Tình trạng tinh thần cũng khá rất nhiều, chúc mừng.”
Kể từ khi biết bọn hắn giết tôi là do mưu đồ đã lâu, tình trạng tâm lý của tôi liền đã cải thiện rất nhiều.
Không cần tự giày vò bản thân giữa trả thù cùng tha thứ, không cần ảo tưởng bọn hắn phải chăng vô tội, bị cốt truyện khống chế càng khổ sở hơn tôi.
Tôi chỉ cần báo thù.
Bây giờ thù cũng báo, bọn hắn đều chết hết, tâm kết được giải, chỉ còn chút thẫn thờ.
Tôi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Anh cùng hệ thống, rốt cuộc có quan hệ gì?”
Bác sĩ cười cười: “Quan hệ hợp tác.”
“Tôi từng trị liệu rất nhiều người giống cô, bởi vì kịch bản trong sách dẫn đến vấn đề tâm lý, cô là người được trị liệu thành công nhất.”
“Có đúng không?”
Tôi không tán thành quan điểm của anh ta, “Nhưng hiện tại, tôi vẫn cảm thấy buồn bã.”
“Bình thường.” Anh ấy nhún vai, “Báo thù giúp giải trừ tâm kết của cô, đồng thời cũng lấy đi của cô hai người thân.
“Nhưng đây không phải là việc không thể giải quyết.
“Nhân sinh rất dài, người bên cạnh đều là khách qua đường, chỉ cần không có tâm kết níu lấy, một ngày nào đó, đều sẽ quên.
“Cô sẽ gặp được càng nhiều bạn bè, gặp được rất nhiều người tốt.”
“Tôi chỉ có thể Nói —— Hãy nhìn về phía trước.”
Tôi nháy mắt, cũng không phấn chấn nổi.
Tôi cô độc hơn hai mươi năm, cứ nghĩ là tại trong sách đã thu hoạch được chân tình cùng tình nghĩa, nhưng cuối cùng như cũ biến mất hầu như không còn, không lưu lại bất cứ thứ gì.
Thù báo xong, tôi vẫn không có gì cả.
Tại thế gian này, một thân một mình, không người làm bạn.
38.
Tôi ở lại trong sách hơn mười năm, chờ đến khi bệ hạ trưởng thành, Triệu Vô Ninh hưng phấn lôi kéo tay của tôi, nói muốn xuất cung đi du lịch.
Tôi cười cười, từ chối nàng.
Lựa chọn trở về hiện đại.
Không khó để quay lại cuộc sống của một nhân viên xã hội, nhà ở, công ty, ga tàu điện ngầm, cuộc sống nhàm chán cứ vậy trôi qua.
Tôi vừa vô tình lật xem tài liệu, bỗng nhiên khuôn mặt của Trình Dục lướt qua tầm mắt, hắn mài mực, xoa vai tôi, nhắc nhở: “Đừng ham ăn đồ lạnh như vậy.”
Tôi dừng lại một lúc rồi lật sang trang tiếp theo như không có chuyện gì xảy ra.
Không phải quá nhớ họ, tôi chỉ là quá mệt mỏi với cuộc sống cô đơn như vậy thôi.
Nghiêng mình trước khung cửa sổ cao, lặng lẽ nhìn ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà ngoài cửa sổ.
Trên tay là một lá thư mời do anh trai gửi đến, trong đó viết mời tôi đến dự tiệc sinh nhật đầu tiên của con anh ấy tại Washington.
Mối quan hệ của chúng tôi rất căng thẳng, thậm chí ngày lễ tết cũng không nói nhiều với nhau một câu.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ từ chối với lý do bận rộn công việc.
Nhưng bây giờ, bị bao phủ bởi sự cô đơn, tôi chợt muốn gặp họ.
Đi gặp những người thân có mối quan hệ căng thẳng nhưng lại là máu mủ ruột thịt của mình.
39.
Sự xuất hiện của tôi khiến anh trai vô cùng bất ngờ.
Anh bận rộn dọn phòng cùng chị dâu và chuẩn bị cho bữa tiệc.
Bữa tiệc sinh nhật ban đầu được lên kế hoạch chỉ là một buổi tụ tập nhỏ đã biến thành bữa tiệc quy tụ tới ba mươi người.
Cha mẹ tôi cũng đến từ San Francisco.
Ngồi vào bàn, nhìn những quả anh đào tươi ngon trên bàn mà mình thích ăn, tôi thoáng có chút thất thần.
Anh trai xoa xoa tay, cười ngượng ngùng: “Bố mang cái này tới đây, nói em thích ăn…”
Tôi mím môi: “Cám ơn anh.”
Anh tôi im lặng.
Bầu không khí thật khó xử.
Bố mẹ tôi ra nước ngoài trao đổi và định cư khi tôi còn học cấp 3. Anh trai tôi bắt đầu đi du học từ cấp 2 và lập gia đình.
Tôi ở lại Trung Quốc và được bà ngoại chăm sóc.
Sự khác biệt về giáo dục đã tạo nên một sự ngăn cách vô hình giữa chúng tôi, ngay cả khi trong lòng có đủ loại cảm xúc, cuối cùng cũng chỉ thốt ra hai chữ:
“Cảm ơn.”
Khi tôi lên máy bay, anh trai xách vali cho tôi và cẩn thận lấy ra một chiếc khăn quàng cổ.
“Đây là mẹ tự tay dệt, không dám tự mình đưa cho em…”
Anh ấy muốn nói lại thôi, trầm mặc hồi lâu, ngàn lời đều rút gọn thành một câu.
“Khi xuống máy bay, hãy nhớ báo bình an với gia đình.”
Tôi xách vali và chuẩn bị đi kiểm tra an ninh thì anh trai bất ngờ ngăn tôi lại.
“A Lư..”
Anh không tiếp tục.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn rụt rè không đưa tay ra.
Chỉ mỉm cười và nói: “Đi đường bình an nhé.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh một lúc.
Sau đó đưa tay ra ôm lấy anh.
Thân thể anh ấy có chút run rẩy, thanh âm có chút khàn khàn: “Lư, anh…”
“Không sao đâu.”
Tôi thản nhiên cười, buông tay ra: “Em đã quen rồi.”
Ngăn trở giáo dục phảng phất đem chúng tôi ma luyện thành ma quỷ, lạnh lùng làm cho người khác kinh hãi.
Tôi xách rương hành lý, đi qua kiểm an.
Không quay đầu lại.
Tôi nghĩ, sau này hẳn là sẽ không trở lại.
40.
Vác vali đã đến trước cửa nhà.
Ngay lúc định lấy chìa khóa, cánh cửa phía sau bỗng mở ra.
Một khuôn mặt giống hệt Trình Dục.
Mặc áo ngủ, dùng khăn tắm xoa nước đang nhỏ giọt từ mái tóc, ẩn ẩn có thể trông thấy cơ bụng ẩn hiện bên trong. Mặt mày cố tình tỏ ra điềm tĩnh trông quá quen thuộc.
Tôi nheo mắt lại: “Trình Dục?”
Hắn dừng lại trong khi lau tóc, nuốt nước bọt và nói với giọng buồn bã:
“Tiểu thư……………”
“Ngươi đến đây bằng cách nào?”
Trình Dục khịt mũi và đứng yên không nói.
Mái tóc nhỏ giọt của hắn run rẩy trong gió, như thể sắp bị cảm lạnh đến nơi.
Tôi đành phải quay đi và nói: “Ngươi đến nhà ta một lát trước nhé?”
Mắt hắn chợt sáng lên.
Tôi rót cho hắn một chén nước nóng.
Nhìn hắn bứt rứt bất an nhìn bốn phía, thở dài.
Hắn tới đây bằng cách nào, tôi đã lười hỏi, dù sao cũng là cùng hệ thống giao dịch.
Nhưng có chuyện tôi muốn làm cho rõ ràng: “Ngươi đến đây làm cái gì?”
Trình dục buông thõng đôi tay, không chút do dự nói: “Đến tìm tiểu thư.”
“Ta không muốn gặp ngươi.”
“Ta biết.”
Trình dục nhỏ giọng Nói : “Nhưng ta nhịn không được……………Có cơ hội, liền muốn tìm đến tiểu thư.”
Bầu không khí an tĩnh lại.
Kỳ thật đã hơi trễ, mặt trời đã lặn từ lâu, ngoài cửa sổ ánh đèn một cái tiếp một cái sáng lên.
Tôi cúi thấp đầu, vuốt ve cái chén trong tay, chậm rãi nói cho hắn biết.
“Suốt cuộc đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Ta biết.”
“Ta chán ghét ngươi.”
“Ta biết.”
“Tương lai của ta khả năng sẽ kết hôn, sinh con……………Ngươi sẽ rất lúng túng, khó xử .”
Trình dục trầm mặc, rất lâu sau, hắn mới nở một nụ cười.
“Ta biết, đến lúc đó, ta sẽ rời đi.
“Ta sẽ không khiến người khó xử, cầu xin ngươi, để cho ta ở lại bên cạnh người…”
Khóe mắt ta chua xót.
Trốn chạy vào trong phòng bếp, miệng thở phì phò.
Trình dục ngồi ở ghế sa lon, ngồi phát ngốc trên đó.
Khuôn mặt xinh đẹp của hắn chiếu lên kính mờ ở phòng bếp, cả người ủ dột, sa sút đến không có thuốc chữa.
Phía sau hắn, là ánh đèn dần dần sáng lên của biết bao ngôi nhà bên ngoài cửa sổ.
41.
Trình dục rất ngoan và giỏi giả vờ.
Tôi không nói gì gay gắt bảo hắn rời đi nữa, mà hắn cũng chỉ ở lại phía đối diện.
Mỗi ngày ra ngoài, tôi đều có thể nhìn thấy nụ cười thận trọng của hắn.
“Để ta tiễn người nhé, được không?”
Trong tay hắn còn cầm lấy sữa đậu nành bánh quẩy, hoặc là sữa bò bánh bao và đưa chúng cho tôi một cách đầy mong đợi.
Tôi không cầm, hắn ngơ ngác một lúc rồi lại mỉm cười.
Mặc dù tôi chưa bao giờ để ý đến hắn.
—Cho đến buổi chiều mưa hôm đó.
Tôi ra khỏi công ty mà không mang ô, ngẩng đầu nhìn những hạt mưa đang rơi trên bầu trời.
Bỗng một khuôn mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Trình Dục cầm ô vội vàng đi về phía tôi.
Đôi giày da của hắn ướt đẫm nước, bộ vest thẳng tắp cũng bị nước thấm ướt, tóc đều bị mưa làm ướt, buông xõa trước trán một cách đáng thương.
Có chút bất an đưa chiếc ô cho tôi.
“Ta tới đây để đưa ô cho người. Nếu người không muốn nhìn thấy ta thì ta sẽ rời đi ngay.”
Vừa nói hắn vừa quay người lại, khuôn mặt mờ đi trong làn mưa.
Tôi chợt nghĩ đến một ngày mưa ở trường cấp hai.
Tan học, tôi đứng ở hành lang nhìn mưa như trút nước bên ngoài.
Các bạn cùng lớp xung quanh tôi lần lượt được bố mẹ đón về.
Tôi là người duy nhất đợi cho đến khi đèn trường tắt và mưa tạnh, tôi ôm cặp chạy về qua vùng nước tù đọng.
Nước bắn tung tóe làm ướt quần áo, gió lạnh thổi qua khiến tôi co rúm người lại.
Lúc đó tôi rất mong có ai đó đi về phía mình dưới mưa.
Tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Thực ra, để hắn ở bên cạnh tôi cũng không phải là ý kiến tồi.
Bây giờ tôi không muốn tha thứ cho hắn, nhưng tương lai thì sao? Ai có thể chắc chắn được.
Có lẽ một ngày Trung Thu nào đó, một ngày Tết nào đó, một ngày đoàn tụ gia đình nào đó, khi nhìn những người xung quanh, tôi có thể bị điên mà thốt lên: “Chúng ta cùng nhau đi.”
Tôi đã sống một mình hơn 20 năm và đã quá quen thuộc với nó đến nỗi tôi bắt đầu sợ nó.
Tôi chỉ muốn tìm ai đó đi cùng tôi.
Bước tới trước nắm lấy bàn tay đang cầm chiếc ô của hắn.
Cơ thể hắn run rẩy, cứng đờ và quay lại trong sự hoài nghi.
“Trời mưa lớn quá, chúng ta cùng về đi.”
Đôi mắt hắn lập tức sáng lên, giống như thủy tinh trong tuyết.
Trong suốt như pha lê, đầy nước mắt, mơ hồ và đẹp như tranh vẽ.
Tôi mỉm cười với hắn.
(Hết)