Nhân Quả Tuần Hoàn - Chương 4
“Cô ta tha thứ cho gia đình từng định bán mình cho lão già độc thân sao?”
“Không những tha thứ, mà còn giúp họ định cư ở Bắc Kinh, diễn một vở kịch gia đình hòa thuận, yêu thương.”
Mẹ tôi bật cười khẩy, ánh mắt thoáng vẻ mỉa mai.
“Đạo lý xa thơm gần thối cũng rất bình thường. Dù sao máu mủ tình thâm, dù cách xa hàng chục năm, thì thù hận và oán trách cũng bị thời gian xóa nhòa.”
“Nhất là khi bị tổn thương từ người ngoài, họ sẽ vô thức nhớ đến điểm tốt của người thân.”
Dưới sự bảo vệ của chúng tôi, cô ta thậm chí quên mất gia đình mình đã từng vì lợi ích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.”
Tôi lần nữa tắt cuộc gọi từ Kỷ Du, gương mặt thả lỏng, thoải mái.
Rất nhanh, ngày tổ chức tiệc sinh nhật của tôi đã đến.
Đây cũng là lần xuất hiện chính thức đầu tiên của tôi sau khi gia nhập tập đoàn.
Để mở rộng các mối quan hệ và hợp tác, tất nhiên là phải tổ chức thật hoành tráng.
Hôm đó, Kỷ Du và Ôn Mãn cũng xuất hiện.
Bọn họ khoác tay đứng cạnh nhau, trông rất xứng đôi vừa lứa.
Tôi từ xa nâng ly chúc mừng họ, sau đó đi tiếp tục đi tiếp đãi các vị khách khác.
Trong bầu không khí ngập tràn hương thơm và ánh đèn, tiếng ly chạm nhau vang lên không ngớt.
Tôi mặc một chiếc váy trắng đơn giản nhưng sang trọng, khéo léo trò chuyện với các vị tổng giám đốc, phong thái tự tin mà tao nhã.
Dù tôi đi đến đâu, luôn có một ánh mắt mạnh mẽ hướng về phía mình.
Tôi quay đầu nhìn lại, khẽ mỉm cười.
Ánh mắt của Kỷ Du lập tức sáng lên, theo bản năng bước về phía tôi.
Ôn Mãn vẫn giữ nụ cười gượng gạo trên mặt, chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo đi một bước, va mạnh vào người phục vụ đang bê khay.
Tiếng hét kinh ngạc thu hút sự chú ý của toàn bộ khách mời.
Ly rượu trên khay rơi xuống, vỡ tan trên sàn, phần tà váy cá màu hồng của Ôn Mãn dính đầy vết rượu.
Ôn Mãn đứng chết trân tại chỗ, vừa bối rối vừa lúng túng, trông cực kỳ thảm hại.
Mọi người đều nhận ra Kỷ Du, nhìn bộ dạng này của Ôn Mãn không khỏi tỏ vẻ khinh thường.
Những tiếng xì xào vang lên:
“Thật chẳng ra gì”, “Không phóng khoáng”, “Đúng là mắt mù mà”.
Những lời này đều lọt vào tai tôi.
Sắc mặt Ôn Mãn lúc trắng bệch, lúc đỏ ửng, cả người run rẩy, cắn môi không nói nên lời.
Kỷ Du cũng không vui, thậm chí không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Nghe thấy đủ rồi, tôi bước lên giải vây.
Với thái độ nhã nhặn, ôn hòa, tôi đề nghị dẫn Ôn Mãn lên lầu thay bộ váy khác.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi lập tức tràn đầy sự cảm phục.
Sắc mặt căng thẳng của Kỷ Du cũng dịu đi, trong ánh mắt có chút áy náy và bất lực, nhưng vẫn không giấu được vẻ nồng nhiệt khi nhìn tôi.
“Nam Nam, làm hỏng bầu không khí tiệc sinh nhật của em, thật xin lỗi.”
Anh ta không nhận ra, ngay bên cạnh, Ôn Mãn cắn chặt môi, mắt đỏ hoe.
Tôi lắc đầu:
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tôi đã quay người dẫn Ôn Mãn đi.
11.
Đến phòng thay đồ, Ôn Mãn bỗng ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm:
“Thấy tôi thế này, cô đắc ý lắm đúng không?”
Tôi bật cười nhìn cô ta:
“Cô đang nói gì vậy?”
Ôn Mãn cười lạnh:
“Cái thái độ cao ngạo của cô thật đáng ghê tởm! Đừng tưởng tôi không biết cô cố ý làm vậy. Không phải chỉ vì cô sinh ra trong gia đình giàu có sao? Ngoài việc ỷ thế hiếp người, cô còn làm được gì? Cô không thấy xấu hổ à?”
Tôi thở dài:
“Không phải cứ yếu thế là có lý. Ba mẹ tôi từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cơ đồ, tôi là con họ, thừa kế rồi tiếp tục phát triển sự nghiệp của họ, sao tôi phải cảm thấy xấu hổ?
“Ngược lại, cô rõ ràng có thể dựa vào sự nỗ lực của mình để làm nên chuyện, tại sao lại phải từ bỏ tất cả vì một người đàn ông?”
Đây chính là điều tôi không thể hiểu nhất.
Chúng tôi gặp Ôn Mãn ở một vùng núi hẻo lánh trong lần đi làm từ thiện.
Khi đó cô mới 13 tuổi, bị cha mình và một lão già độc thân kéo lê trên đất.
Sự tuyệt vọng và không cam lòng trong mắt cô mạnh mẽ đến mức khiến người khác không thể phớt lờ.
Chúng tôi báo cảnh sát, cô khóc lóc quỳ xuống cầu xin chúng tôi đưa cô đi.
Cô không muốn chôn vùi cuộc đời mình ở cái làng nhỏ nơi chỉ cần nhìn là biết cả đời sẽ ra sao này.
Lý Uyển cũng có hoàn cảnh tương tự, nhưng cô ấy có mục tiêu rõ ràng, sự kiên cường trên gương mặt khiến người khác nể phục.
Cô ấy nói:
“Kiến thức thay đổi số phận. Tôi muốn học, để tự tạo ra tương lai của chính mình.”
Tôi quyết định tài trợ cho cả hai người.
Với Ôn Mãn, tôi thương cảm. Với Lý Uyển, tôi ngưỡng mộ.
Nhưng tôi chưa bao giờ can thiệp vào bất kỳ quyết định hay suy nghĩ nào của họ.
Nhiều năm sau, họ tự chọn cho mình những con đường hoàn toàn khác nhau.
Ôn Mãn siết chặt tay, gương mặt đầy vẻ giận dữ, nước mắt lưng tròng.
“Tôi ghét nhất cái giọng điệu tự cho mình là đúng của cô! Cứ như thể việc tôi chọn tình yêu là một sai lầm to lớn vậy!”
“Kỷ Du là người duy nhất đối tốt với tôi, anh ấy là cứu rỗi của tôi, tôi thích anh ấy thì sao chứ? Cô tài trợ tôi thì tôi phải nghe theo sự sắp đặt của cô sao?”
“Đúng vậy, tôi cướp vị hôn phu của cô, cô không biết sao? Kỷ Du cũng giống tôi, ghét cái vẻ cao cao tại thượng, dư giả ứng phó của cô. Cái gọi là tài trợ của cô chẳng qua chỉ là sự bố thí và giả tạo, thật khiến người khác cảm thấy kinh tởm!”
Tôi bật cười.
“Dùng tiền cho cô đi học, cho cô điều kiện tốt nhất, bỏ thời gian dạy cô, đó gọi là sắp đặt sao?”
“Cô cũng chẳng hỏi tôi có muốn không.”
“Vậy sao cô không từ chối sự tài trợ ấy?”
Một lát sau, gương mặt cô ta càng thêm giận dữ, ánh mắt lộ rõ oán hận:
“Đúng vậy, cô dựa vào việc tôi chỉ có thể dựa vào cô, nên cố ý ngăn cản tôi tiếp cận Kỷ Du, không cho tôi đến gần anh ấy. Chẳng lẽ đó không phải là sắp đặt sao?”
Dĩ nhiên không phải.
Thậm chí chính tôi mới là người âm thầm se duyên cho hai người.
Tôi chỉ cười không nói.
“Tôi không hiểu, tại sao Kỷ Du tốt với cô thì được xem là cứu rỗi, còn tôi đối tốt với cô lại thành bố thí cao ngạo?
“Chẳng lẽ là vì anh ta có thứ mà tôi không có?”
Ôn Mãn sững sờ trong giây lát, sau đó vẻ mặt lộ ra chút bối rối, nghiến răng nói:
“Anh ấy chân thành với tôi, còn cô chỉ lợi dụng tôi để thể hiện sự thiện lương của mình, để tôn lên ánh hào quang của cô mà thôi.”
Tôi cắt ngang lời cô ta, gương mặt thoáng hiện vẻ buồn bã tột độ, khẽ lẩm bẩm:
“Thì ra cô nghĩ như vậy…”
Giây tiếp theo, tôi ngất đi.
Ôn Mãn đứng đờ người tại chỗ, hoảng loạn không biết phải làm gì.
Đúng lúc đó, cánh cửa bị ai đó vội vàng đẩy mạnh ra.
“Nam Nam!”
Đó là giọng của Kỷ Du, đầy lo lắng và gấp gáp.
“Bà chủ bị kích động, bệnh trầm cảm tái phát rồi!”
Đây là giọng của Lý Uyển.
Theo sau họ là tiếng bước chân hỗn loạn.
Kỷ Du bế tôi lên, lạnh lùng hỏi Ôn Mãn:
“Cô đã nói gì với Nam Nam?”
“Em không có!”
Lý Uyển lên tiếng:
“Tôi lờ mờ nghe thấy những từ như cướp vị hôn phu, trả thù, bố thí gì đó.”
Giọng Ôn Mãn lập tức trở nên bén nhọn:
“Lời của Lý Uyển sao có thể tin được? Cô ta được Kiều Nam tài trợ, lại làm việc cho Kiều Nam, đương nhiên sẽ bênh vực cô ta!”
Vừa dứt lời, cả phòng rơi vào im lặng.
Lý Uyển khẽ cười nhạt:
“Cô cũng từng nhận ân huệ của bà chủ, tại sao lại làm ra những chuyện như cướp vị hôn phu của cô ấy, còn tung tin bôi nhọ cô ấy trên mạng?”
Lời nói vừa dứt, cả căn phòng lập tức xôn xao.
Những tiếng mắng chửi, tiếng phỉ nhổ đều đồng loạt hướng về phía Ôn Mãn.
Cô ta rơi vào tình cảnh bị cả trăm người chỉ trích.
Tôi nghe thấy tiếng bố tôi giận dữ quát lớn:
“Kỷ Du, cậu hết lần này đến lần khác dung túng vị hôn thê của mình khiêu khích và vu khống con gái tôi là có ý gì?”
Kỷ Du siết chặt cánh tay đang ôm tôi, nhưng không hề đặt tôi xuống.
Anh áy náy nói: “Xin lỗi bác, đợi Nam Nam tỉnh lại, cháu sẽ xin lỗi cô ấy.”
“Về phần Ôn Mãn, cháu sẽ hủy bỏ hôn ước với cô ta. Những tin đồn trên mạng, cháu sẽ làm rõ toàn bộ và đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho gia đình bác.”
Một tiếng “bịch” vang lên, Ôn Mãn sững sờ ngã khuỵu xuống đất.
Cô ta nắm chặt ống tay áo của Kỷ Du, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi.
“Em sai rồi, A Du, em sẽ xin lỗi cô ấy. Còn con của chúng ta, anh không quan tâm sao?”
Giọng Kỷ Du lạnh lùng đáp:
“Phá đi.”
Nói xong, anh không ngoảnh đầu lại, bế tôi rời khỏi đó.
Lý Uyển lập tức đi theo sau, lái xe đưa tôi đến viện điều dưỡng tư nhân quen thuộc.
12.
Trong cơn “ngủ mê”, tôi luôn suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Ôn Mãn.
Thành ý và giả dối, cuối cùng thì được tính bằng cách nào?
Tôi nhớ đến một bài đăng trên mạng: Một người được tài trợ học hành, sau khi tốt nghiệp lại chọn lấy chồng và làm nội trợ toàn thời gian. Người tài trợ cảm thấy vừa khó chịu vừa phức tạp.
Hôn nhân thực chất là sự hợp tác giữa hai bên, muốn dài lâu phải ngang hàng.
Muốn giành được tình yêu, trước tiên phải giành được cuộc sống.
Rõ ràng đã có quá nhiều bài học từ trước, vậy tại sao vẫn có người không đâm đầu vào tường thì không chịu quay lại?
Bây giờ tôi đã hiểu.
Có những người không phải chọn tình yêu, mà là chọn con đường ngắn nhất để vượt lên tầng lớp khác.
Tôi đã cùng cha mẹ đi qua bao con đường quanh co khúc khuỷu, những con đường núi uốn lượn như không bao giờ có điểm kết thúc.
Đó chính là lý do những con đường tắt tồn tại.
Con đường tắt tuy rút ngắn khoảng cách nhưng lại dốc đứng, đầy chông gai, chỉ cần sơ sẩy là trượt ngã, tổn thương.