Nhân Quả Tuần Hoàn - Chương 2
Họ bắt đầu soi mói Ôn Mãn, nhất cử nhất động của cô ta đều bị chỉ trích.
Muốn trèo cao ư? Vậy thì phải học quy củ lễ nghi, ở nhà làm tròn bổn phận một người vợ.
Đi làm? Không được, kiếm vài đồng lẻ chỉ làm mất mặt nhà họ Kỷ.
Dự tiệc? Đừng mơ, để người ta cười vào mặt rằng nhà họ Kỷ để một kẻ tiểu tam lên làm chính thất sao?
Khi đó, Ôn Mãn vừa tốt nghiệp, sự nghiệp còn chưa khởi sắc đã phải từ bỏ con đường thăng tiến vì tình yêu.
May mà Kỷ Du hứa sẽ yêu cô ta mãi mãi, vì vậy cô ta sẵn lòng trở thành người phụ nữ đứng sau anh ta.
Còn về tương lai, sao có thể quan trọng bằng việc trở thành bà Kỷ?
Nhưng để giữ chặt Kỷ Du bên mình, cô ta không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào đến gần anh ta.
Một hai lần còn coi như thú vị, nhưng lặp lại quá nhiều chỉ khiến người khác thấy phiền phức.
Tình yêu bồng bột liệu có bền bỉ hơn lòng người muôn đời bất biến?
Tôi thở dài, nhìn sang Lý Uyển, người từng được tôi tài trợ và giờ đã trở thành trợ lý của tôi.
“Cô có hiểu được cách làm của cô ta không?”
Lý Uyển giữ vẻ lạnh lùng, trong mắt thoáng chút khinh thường khi nghe câu hỏi:
“Tôi không bao giờ hiểu được, rõ ràng tiền đồ sáng lạn, vậy mà lại đặt hết hy vọng lên thứ tình yêu mong manh của một người đàn ông.”
Tôi gật đầu, vẻ mặt có chút suy tư:
“Ôn Mãn và gia đình cô ta hình như đã lâu không gặp nhau, đúng không?”
Lý Uyển gật đầu:
“Tôi sẽ xử lý chuyện này.”
4.
Sau cuộc điện thoại lần đó, mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Du dường như trở lại vạch xuất phát.
Tôi ít khi trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của anh ta.
Những buổi tụ họp do anh ta tổ chức, tôi đều cố tình né tránh.
Sự thay đổi này khiến Kỷ Du hoang mang.
Lý Uyển thở dài: “Anh vẫn chưa biết sao? Trên mạng có người bôi nhọ bà chủ, tung ra đủ loại tin đồn khó nghe đầy rẫy khắp nơi.”
“Chứng trầm cảm của bà chủ lại tái phát, phu nhân nhà chúng tôi đã buộc phải đưa cô ấy đến viện điều dưỡng.”
Kỷ Du sững người, giọng nói khô khốc như được ép ra từ cổ họng:
“Trầm cảm gì cơ?”
Lý Uyển nhận ra mình lỡ lời, trên mặt thoáng qua vẻ khó xử.
“Xin lỗi, tôi không thể nói thêm được.”
Kỷ Du chỉ còn cách cầu xin Lý Uyển dẫn anh đến nhà họ Kiều một chuyến.
Từ sau khi hủy hôn ba năm trước, anh ta chưa từng đến đây lần nào, mà ba mẹ tôi cũng sẽ không bao giờ cho anh bước chân vào nhà.
Trên đường Lý Uyển lái xe đưa anh ta về nhà, qua gương chiếu hậu, cô ấy thấy anh đang tìm kiếm thông tin trên mạng.
Lông mày anh càng lúc càng nhíu chặt, sắc mặt cũng ngày một căng thẳng hơn.
Trên một nền tảng mạng xã hội, tài khoản có tên *momo* đã tung tin về tôi,
Lên án tôi là “kẻ thứ ba” chen vào giữa Kỷ Du và Ôn Mãn.
Họ nói rằng sau khi về nước, tôi lấy danh nghĩa bạn bè để không ngừng quấy rầy Kỷ Du một cách không biết chừng mực.
Thậm chí còn đăng hình tôi và Kỷ Du đứng nói chuyện trên ban công hôm tiệc chào đón, góc chụp cố ý làm chúng tôi trông thân mật hơn mức bình thường.
Ngay lập tức, mạng xã hội dậy sóng, những lời mắng chửi thô tục như “tiểu thư danh giá bám lấy người khác” liên tục xuất hiện.
Không ít bạn bè của tôi đứng ra bênh vực, ai cũng thừa biết bàn tay nào đang giật dây phía sau.
Họ hỏi tôi có muốn làm rõ và phản kích lại không.
Tôi chỉ cười nhạt: “Thôi, công lý tự có trong lòng người, tôi không muốn truy cứu nữa.”
So sánh thế này, tôi chẳng những bị cướp mất hôn phu mà còn bị đổ thêm nước bẩn lên đầu.
Vậy mà vẫn không trả thù, so ra còn thánh thiện hơn cả Đức Mẹ Maria.
Bạn bè đùa thì đùa vậy, nhưng sự thật là tôi đã chiếm lĩnh hoàn toàn lợi thế đạo đức.
Lửa dư luận càng bùng lên, càng có lợi cho tôi và nhà họ Kiều.
Sợ lửa không cháy đủ lớn, tôi thậm chí còn âm thầm thêm củi.
Bây giờ là lúc tiến thêm một bước.
5.
Khi Kỷ Du đến nhà tôi, mẹ tôi sắc mặt lạnh lùng, lập tức đuổi anh ra ngoài.
“Con gái tôi cứ gặp anh là xui xẻo, mau cút đi!”
Anh ta không ngừng xin lỗi, thậm chí đôi mắt còn đỏ hoe, chỉ muốn gặp tôi một lần.
“Dì Giang, có phải tại con mà Kiều Nam mắc chứng trầm cảm không?
“Cầu xin dì, cho con gặp cô ấy một lần, nếu không con thật sự không yên tâm.”
Ánh mắt mẹ tôi thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng vẻ ngoài lại thở dài bất lực.
“Thôi được rồi, con cái đều là nợ, đi mà gặp nó đi.”
Sau khi nói địa chỉ viện điều dưỡng, Kỷ Du không chần chừ mà vội vàng rời đi.
Mẹ tôi và Lý Uyển trao đổi một ánh mắt, Lý Uyển khẽ gật đầu rồi nhanh chóng theo sau anh ta.
Trên đường đi, Lý Uyển dùng giọng điệu sinh động kể cho anh ta nghe chứng trầm cảm của tôi khi ở nước ngoài nghiêm trọng đến mức nào.
Như một cái xác không hồn, thậm chí vài lần còn muốn tự sát, may mà được phát hiện kịp thời.
Kỷ Du nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên kính xe phản chiếu đôi mắt đỏ hoe của anh ta.
Khi anh tìm thấy tôi, tôi đang mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, ngồi ngơ ngác trên giường.
Ánh mắt tôi dừng lại trên đàn chim bay ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt tôi, tạo nên một vẻ đẹp mong manh đầy u buồn.
Bàn tay anh ta đặt bên hông siết chặt một cách khó nhận ra.
Anh thử gọi: “Kiều Nam?”
Tôi lập tức cứng đờ, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc lẫn bối rối.
“Sao anh lại đến đây?”
Biểu cảm của Kỷ Du có chút bất lực.
“Em bệnh, sao không nói với anh?”
Tôi cười nhạt, chẳng mấy để tâm.
“Chẳng phải chuyện gì to tát, mẹ em làm quá lên thôi.”
Ánh mắt anh cụp xuống, dường như không dám nhìn thẳng vào tôi.
“Chứng trầm cảm của em… có phải là vì anh không?”
Tôi ngắt lời anh: “Buồn chán muốn chết, điện thoại bị tịch thu, mẹ em còn phái Lý Uyển canh chừng.
“Hay là anh đưa em ra ngoài chơi đi?”
Hiếm khi tôi lại tỏ ra nũng nịu cầu xin như vậy.
Trong thoáng chốc, Kỷ Du gần như đứng ngẩn người, cổ họng khẽ động.
Tôi vẫy tay trước mặt anh, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
“Sao? Không được à?”
Anh khẽ ho một tiếng, khuôn mặt thanh tú ửng hồng.
Sự lạnh lùng chín chắn trong ánh mắt anh dịu đi, thoáng chốc như trở lại thành cậu thiếu niên ngây ngô của tuổi thanh xuân.
“Kiều Nam, cơ thể em cần phải nghỉ ngơi.”
Tôi quay mặt đi, không thèm nói nữa.
Kỷ Du bật cười, tìm cớ đánh lạc hướng Lý Uyển, còn tôi nhân cơ hội chạy ra ngoài.
6.
Để tránh Lý Uyển đuổi theo, Kỷ Du lái xe đưa tôi đến một khu phố ẩm thực nằm sâu trong con hẻm nhỏ.
Mắt tôi sáng lên: “Kỷ Du, không ngờ anh cũng giỏi vậy, tìm được cả chỗ này?”
Ánh mắt anh thoáng dao động, tránh né ánh nhìn của tôi.
“Tình cờ đi ngang qua thôi.”
Tôi không hỏi thêm, chỉ cần nghĩ cũng biết đây là nơi anh và Ôn Mãn từng có những kỷ niệm ngọt ngào.
Coi như một chốn riêng dành cho cả hai.
Nhưng giờ xem ra, tình cảm giữa họ cũng không phải không thể lay chuyển.
Tôi ít khi đến những nơi như thế này, thứ gì nhìn cũng thấy mới mẻ.
Lúc thì muốn ăn khoai tây chiên giòn rụm vàng óng, lúc lại thèm đậu phụ thối ở quán đối diện.
Chẳng mấy chốc, tay Kỷ Du đã xách theo mấy túi đồ ăn vặt, còn tôi thì cầm một xiên kẹo hồ lô vừa ăn vừa xuýt xoa vì chua đến nhăn mặt.
Kỷ Du bật cười, trong ánh mắt lấp lánh sự thư thái hiếm hoi và nét tươi mới.
“Không phải em không thích mấy thứ này sao? Cẩn thận không lại đau bụng đấy.”
Tôi đảo mắt: “Ai nói em không thích chứ?”
Nói rồi, như nhớ ra điều gì, tôi bất giác đỏ mặt, giọng cũng nhỏ dần.
“Trước đây là em giả vờ vậy trước mặt anh thôi.”
Kỷ Du ngẩn ra: “Gì cơ?”
Tôi thở dài, như thể trút bỏ gánh nặng, ngồi xuống chiếc ghế dài bên bờ sông.
“Thật ra mỗi kỳ nghỉ, em nói dối anh là đi trại hè hoặc đông, nhưng thực ra là đi theo ba mẹ lên các vùng núi làm từ thiện.
“Ba mẹ em đều xuất thân từ miền núi, sau khi thành công thì muốn trả ơn xã hội.
“Họ sợ em bị mắc bệnh công chúa nên ngày nào cũng dắt em đi nếm trải gian khổ. Em thực sự hòa nhập với lũ trẻ ở quê, leo cây bắt cá chẳng thua gì bọn chúng.
“Đừng nói chuyện đó, em còn thích ăn mì cay, kẹo cao su của quán tạp hóa, loại có hình dán tặng kèm ấy…”
Khi nói về quá khứ, ánh mắt tôi rạng rỡ.
Kỷ Du nhìn tôi thật sâu, ánh mắt dịu dàng.
“Có gì mà phải giấu anh chứ?”
Gương mặt tôi thoáng qua vẻ ngượng ngùng.
“Anh là thiếu gia nhà giàu, em sợ anh nghĩ em quê mùa, chỉ là cô nhóc nhà quê thôi. Em cũng sĩ diện mà.
“Với lại, dạ dày anh không tốt, em phải làm gương để giám sát anh ăn uống chứ.”
Tiếng cười của Kỷ Du bỗng nhiên khựng lại.
Anh nhìn tôi chăm chú, biểu cảm phức tạp, trong đôi mắt đen thoáng qua chút cảm xúc khó hiểu.
Trước khi anh kịp lên tiếng, tôi đã thở phào một hơi, nở nụ cười rạng rỡ.
“Nhưng bây giờ chúng ta là bạn rồi, những điều trước đây không nói được thì giờ lại dễ dàng thổ lộ hơn.”
Ánh hoàng hôn như những mảnh vàng vụn rải trên mặt sông, đẹp đến choáng ngợp.
Tôi đứng dậy, khẽ mỉm cười.
“Về thôi.”
7.
Kỷ Du lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ, suốt cả đoạn đường không ai nói gì.
Không gian yên tĩnh và tối mờ khiến người ta dễ dàng thư giãn.
Nhưng với những người đang mang tâm sự, hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại.
Tôi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, vừa vặn qua tấm kính có thể quan sát thấy nét mặt của Kỷ Du.
Lông mày anh nhíu chặt, trông không yên lòng.
Tôi kiên nhẫn chờ anh mở lời.
Quả nhiên, chưa đầy chốc lát, anh do dự nói:
“Lúc trước, khi em cứu anh…”
Giọng anh nhỏ dần, như thể không biết làm thế nào để hỏi tiếp.