Nhân Quả Duyên Hành - Chương 4
19.
Tiếp theo, tôi nghĩ tới việc Đồng Lan sau khi trốn thoát sẽ làm gì. Tôi làm rối tung quần áo và tóc trên người.
Sau đó, vẻ mặt hoảng sợ chạy ra khỏi phòng VIP, trước tiên đi tìm Trương Lệ mất tích.
Trương Lệ tựa vào nhà vệ sinh, không biết đang suy nghĩ gì. Tôi hoảng hốt chạy tới: “Lệ Lệ, bên trong có kẻ giết người, chúng ta… chúng ta phải đi báo cảnh sát!”
Vẻ mặt Trương Lệ hoảng hốt: “Cái gì? Sao cậu lại biến thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi chỉ khóc rồi lắc đầu, lẩm bẩm: “Báo cảnh sát.”
Trương Lệ vỗ vỗ lưng tôi: “Không sao, không sao, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Tôi gật đầu. Tôi và Trương Lệ ra khỏi quán bar, điện thoại di động cũng không ở bên cạnh.
Lúc đi được một đoạn, tôi khóc nói: “Phải tìm người mượn điện thoại, anh trai kia còn ở bên trong.”
Trương Lệ chậm rãi an ủi tôi: “Đừng nóng vội, phía trước có cửa hàng tiện lợi, chúng ta đến tìm người giúp đỡ.”
Tôi đi về phía trước, một lòng muốn cứu anh trai kia. Lúc này, Trương Lệ ở phía sau cầm một tảng đá lên.
Tôi dừng bước, xoay người lại: “Bắt được cô rồi.”
Tay Trương Lệ đang cầm tảng đá chợt cứng đờ.
“Không phải mày mất trí nhớ sao?”
“Mày dám chơi tao?”
20.
“Không, tôi quả thật mất trí nhớ, chỉ là…”
Tôi ghé sát vào: “Biểu hiện ghen tị của cô quá rõ ràng rồi. Hơn nữa, chuyện thầy Vu, cô biết cũng rất trùng hợp.”
“Cô lời trong lời ngoài đều chỉ để thăm dò tôi, Trương Lệ, cô cho rằng tôi là kẻ ngốc à?”
“Có phải cô cho rằng hôm nay tôi không ra được, cho nên không kiêng nể gì mà để bạn trai cô xuất hiện trước mắt tôi không.”
Trương Lệ đặt tảng đá xuống, cười cười: “Đồng Lan, xem ra mày không chỉ có mặt mũi đẹp, mà còn có chút đầu óc.”
“Chỉ có điều…” Cô ta lấy ra một kh ẩu súng chĩa vào tôi.
“Mày cảm thấy mày dẫn tao ra ngoài là có thể toàn thân trở về sao?”
Tôi nở nụ cười: “Cô nổ súng thử xem.”
Trương Lệ bị tôi bức ép, bắn ra viên đạn đầu tiên. Mà tôi dùng thuật dịch chuyển về phía sau cô ta, nhẹ nhàng nói bên tai cô ta: “Tôi không phải người, vì tôi đã bị cô giết chết.”
Trương Lệ sợ tới mức cầm súng cũng không vững, hoảng hốt nhìn về phía ánh mắt của tôi, sau đó dần trở nên dại ra.
“Đi tự thú, nói cô đã giết một người, chôn xác ở Tây Sơn.”
Trương Lệ nghe lời quay trở về. Quán bar bị xe cảnh sát vây quanh, cảnh sát từ bên trong tìm được 50kg ma túy.
Nhìn Trương Lệ nói chuyện với cảnh sát xong, tôi thấy được một bóng dáng quen thuộc. Là thầy Vu.
21.
Thính lực của tôi rất tốt, thì ra thầy Vu chính là một người nằm vùng khác.
Mà trùm buôn ma túy chính là cha của Kỷ Bắc. Cho nên, thầy Vu thật sự muốn giúp đỡ Đồng Lan, nhưng Trương Lệ sợ Đồng Lan bị kéo ra khỏi vũng bùn, nên cực lực ngăn lại.
Chuyện này lên men rất nhanh, sau khi Kỷ gia bị tung ra chuyện buôn lậu thuốc phiện, việc làm ăn xuống dốc không phanh.
Không chỉ vậy, nhà họ còn bị ném trứng thối. Mà cảnh sát ở Tây Sơn cũng tìm được một thi thể nữ, mặt của thi thể đã không thấy rõ trông như thế nào, cũng không có người mất tích tương ứng.
Trương Lệ nói mình giết Đồng Lan, nhưng theo cảnh sát biết, Đồng Lan hiện tại đang sống rất tốt.
Trương Lệ cũng bị cho rằng có thể là chịu đả kích quá lớn, trí nhớ xảy ra rối loạn.
Thứ hai, khi tôi đi học, mẹ đặc biệt luộc cho tôi hai quả trứng gà. Tôi vốn định xoay người bước đi, nhưng mẹ đứng tại chỗ, giơ tay lên lại buông xuống.
Tôi đi qua ôm lấy bà, nói câu Đồng Lan bình thường hay nói: “Mẹ, con đi học đây.”
Mẹ không thể nói chuyện, nhưng tình cảm lại cực kỳ thuần túy.
Mặt trời lên cao, nhưng bọn họ không biết, con gái chân chính của bọn họ đã an nghỉ dưới lòng đất.
Sắc mặt chủ nhiệm lớp không tốt lắm: “Các em, đã có thành tích thi rồi.”
“Đứng nhất khối…”
“Ở lớp chúng ta.”
Mọi người đang đoán xem đó là ai, ai có khả năng đứng nhất, họ bỏ qua tôi, người đang ngồi bên cạnh thùng rác.
Cho đến khi chủ nhiệm lớp cắn môi gằn từng chữ nói: “Là Đồng Lan.”
Cả lớp xôn xao, đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía tôi. Không chỉ vậy, thầy Vu cũng tới lớp.
22.
Thầy ấy bước đến chỗ chủ nhiệm lớp, nói thầm bên tai chủ nhiệm, sắc mặt chủ nhiệm lớp thoáng cái đã trở nên có chút không dám tin cùng với đó là sự kiêng kị.
Ngay sau đó cô ấy đi tới bục giảng, trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Bạn học Đồng Lan ngày hôm trước đã trợ giúp cảnh sát bắt được trùm buôn ma túy trong thành phố, mọi người cùng cho Đồng Lan một tràng vỗ tay nào.”
Bạn học vốn khiếp sợ lại càng thêm khiếp sợ, đồng thời còn có chút xấu hổ. Tiếng vỗ tay rất lớn, vang vọng cả tòa nhà dạy học.
Tan học, bọn họ xếp hàng đến xin lỗi tôi, có người cũng sợ thế lực bên ngoài, mà có người chỉ đơn giản cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình.
Hiện tại Đồng Lan trở thành anh hùng, lương tâm của họ đã thức tỉnh. Hoặc không thể nói là lương tâm, mà chỉ là làm theo thẩm quyền.
Tôi nhìn tất cả học sinh trong lớp và mỉm cười. Bọn họ cho rằng tôi tha thứ cho bọn họ, nhao nhao nói muốn làm bạn tốt với tôi, về sau có khó khăn gì thì tìm bọn họ.
Mà tôi lại nói: “Nhưng hiện tại tôi không cần các người, tất cả các người đều là hung thủ giết chết Đồng Lan của quá khứ. Muốn đến cho tôi một sự an ủi muộn màng, các người nghĩ cũng thật đẹp.”
Lúc gặp chủ nhiệm lớp, cô chủ động cúi đầu, lúc sát vai với cô, tôi nhẹ giọng nói: “Cô giáo, cô phủi sạch rất nhanh, đúng không, tình nhân của trùm buôn ma túy.”
Nghe được những lời này của tôi, thân thể chủ nhiệm lớp run rẩy hai cái, mà tôi lại nở nụ cười.
Ngày hôm sau, lớp chúng tôi đổi chủ nhiệm lớp. Tôi cũng thuận lợi đến một ngày trước kỳ thi đại học.
Ngày thi tốt nghiệp trung học, Kỷ Bắc không xuất hiện, nhưng Chu Nghi lại xuất hiện.
Cô ta cầm dao gọt hoa quả muốn tìm tôi báo thù, nói tôi là hồ ly.
Sau đó, cô ta được đưa đến bệnh viện và được kết luận rằng vì dùng một lượng lớn ma túy nên đã khiến cô ta bị ảo giác.
Nghe nói cô ta bị đưa vào trại cai nghiện, mỗi ngày đều sống không bằng chết.
23.
Sau khi thi đại học, tôi lấy thân phận thủ khoa đại học trúng tuyển vào Thanh Hoa, vào khoa máy tính.
Tôi đưa ba mẹ đến Bắc Kinh và mua nhà ở trung tâm thành phố, đóng bảo hiểm cho họ.
Sau đó mạng lưới cơ mật quan trọng bị hack, tôi không chỉ hack trở về, còn cài thêm một bức tường lửa an toàn tuyệt đối cho quốc gia, trở thành người có cống hiến cho quốc gia, ăn cơm quốc gia.
Thấy cuộc sống của tôi phong sinh thủy khởi như thế, những người đã từng bắt nạt tôi, lạnh lùng bạo lực tôi không ai không hối hận.
Đương nhiên, tôi cũng sắp độ kiếp thành công, chỉ còn lại một chuyện cuối cùng.
24.
Tôi đi gặp Kỷ Bắc và Chu Nghi. Bọn họ sống không được tốt, nhưng so với Đồng Lan lúc trước vẫn thoải mái hơn nhiều.
Tôi dụ dỗ bọn họ, chỉ cho bọn họ một phương pháp tuyệt đối có thể giết chết tôi.
Đêm đó, tôi trở về nhà. Tôi đã sẵn sàng thú nhận.
Nhưng ba mẹ Đồng Lan khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp của cuộc sống, tôi rất lưu luyến, nhưng tôi không thể.
Khi sắc mặt tôi nặng nề muốn nói cho bọn họ biết toàn bộ, ba mở miệng nói một câu khiến tôi cũng không nghĩ tới: “Ba biết, con không phải Lan Lan.”
Thấy tôi khiếp sợ, ông ấy cúi đầu: “Lan Lan là con gái của chúng ta, người làm cha mẹ sao có thể không biết.”
Ông ấy có vẻ như biết con gái mình đã an giấc, lấy tay lau mắt: “Con gái, mặc kệ con là cái gì, ta và mẹ con đều phải cám ơn con.”
Tôi nở nụ cười chân thành: “Ba mẹ, những ngày này làm con gái của ba mẹ thật vui vẻ.”
Sau đó, Kỷ Bắc và Chu Nghi giết tôi trước mặt tất cả các nhân vật có thẩm quyền. Cái chết của tôi là một mất mát lớn cho đất nước.
Họ bị kết án tử hình. Mà ba mẹ tôi, bởi vì cống hiến của tôi đối với quốc gia cũng sẽ được sung túc cả đời.
Kỷ Bắc và Chu Nghi điên điên khùng khùng, chỉ lên bầu trời rồi nói: “Là hồ ly, cô ta lại xuất hiện rồi!”
Trước khi độ kiếp, tôi hoá thành linh thể đến gặp ba mẹ, bọn họ vẫn như bình thường hỏi tôi muốn ăn cái gì.
Lần này, tôi lắc đầu. Bọn họ như đã cảm nhận được gì đó, sắc mặt thay đổi, run rẩy gọi tôi: “Con gái…”
Tôi cười nhìn về phía bụng của mẹ nói: “Lan Lan đã trở lại, cô ấy sẽ dùng một sinh mệnh mới tinh xuất hiện ở thế giới này. Cả đời này, cô ấy sẽ hạnh phúc.”
Sau đó, mẹ sinh một bé gái, đặt tên cho bé là: “Đồng Song Lan.”
-HẾT-