Nhân Quả Báo Ứng - Chương 4
10
Lão phu nhân há hốc mồm cứng lưỡi.
“Nhưng… ta nên làm thế nào…”
Ta chỉ cho nàng một người: “Vị này là y nương, hiểu chút dược lý, chắc hẳn nàng có thể giúp người.”
Mọi chuyện như ta dự đoán, ngày hôm sau Cố Sanh ngã bệnh ngay tại đại lao Hình bộ.
Bệnh của hắn tới vừa nhanh vừa hung mãnh, chưa tới ba ngày đã qua đời.
Trước khi chết hắn để lại một bức thư nhận tội, thừa nhận hắn đã sát hại bá mẫu, biểu đệ, nhưng từng chữ từng câu đều để lộ ra sự tham lam và bức bách của hai mẹ con Chu thị.
Sau đó, lại bộc phát ra tin đồn Liễu Đường đã từng cược ngàn lượng hoàng kim tại sòng bạc, lợi dụng danh nghĩa của Tĩnh Ninh hầu phủ mà nợ một món nợ kếch xù.
Cố Sanh niệm tình thân bên nhà mẹ đẻ, và cũng vì tình yêu với liễu Sương Nhi, mà bị Liễu Đường uy hiếp nhiều lần, cuối cùng bất đắc dĩ phải phản kích, ai ngờ lại gây ra án mạng.
Mặc dù Cố Sanh là hung thủ, tuy nhiên niệm tình hắn có nỗi khó xử riêng, cuối cùng đã tự vẫn nhận tội trong nhà lao, lại có thêm phụ thân ta chu toàn mọi việc phía sau, cuối cùng Thánh thượng cũng không tước đoạt tước vị của Tĩnh Ninh hầu phủ mà chỉ phạt chút tiền bạc, câu chuyện liền đi đến hồi kết.
Lão phu nhân khóc đến chết đi sống lại.
La lối rằng chính mình đã hại hài nhi, lại nháo muốn đoạn tuyệt với Liễu gia.
Cố gia tông tộc cũng tới Tĩnh Ninh hầu phủ vài lần, lần nào cũng bí mật họp bàn cùng lão phu nhân, thỉnh thoảng cũng tới tìm ta.
Dẫu sao Cố Sanh chết rất kì lạ, Cố gia không thể nào không hoài nghi.
Ta đóng vai một phu nhân không được chồng sủng ái, cưới về chỉ để lợi dụng thế lực nhà thông gia
Dĩ nhiên là ta không biết gì cả.
Lão phu nhân mấy lần gọi ta tới, tỏ vẻ uy hiếp muốn ta đứng ra nhận hết mọi chuyện.
Ta ủy ủy khuất khuất hỏi ngược lại nàng: “Bà mẫu nói cái gì chứ? Con dâu cái gì cũng không biết mà.”
Đúng vậy, y nữ là ta đưa cho nàng.
Nhưng là động thủ bỏ thuốc Cố Sanh lại chính là lão phu nhân nha.
Năm đó là nàng tráo đổi hai đứa trẻ.
Ai là người gây ra oan nghiệt thì sẽ phải kết thúc nó, rất công bằng phải không?
Cuối cùng lão phu nhân không chống được nữa, đến phòng của ta lần cuối cùng.
“Tần Tô, ngươi dám thề với trời, cả đời này ngươi sẽ không làm thương tổn Sương Nhi, hơn nữa đối xử tử tế với con nàng sao?”
“Ta thề.”
Không bao lâu sau, lão phu nhân cũng mắc bệnh nặng, không chữa khỏi mà chết.
Chúng ta giải thích với bên ngoài rằng bà nhớ nhung con trai thành bệnh, lại xấu hổ vì chuyện của nhà mẹ đẻ, cảm thấy có lỗi với liệt tỏ liệt tông hầu phủ, mọi chuyện tích tụ lại nên mới ra đi sớm.
Oan nghiệt do mẹ con Liễu gia gây ra, bây giờ mới kết thúc.
Mặc dù Cố Sanh đã chết, tuy nhiên là chết với danh nghĩa Tĩnh Ninh hầu, vậy nên con trai Cố Yến của ta và hắn vẫn là thế tử danh chính ngôn thuận, tương lai sẽ kế thừa tước vị của hầu phủ.
Nhờ có phụ mẫu hậu thuẫn, giúp ta chống đỡ áp lực từ tông tộc Cố gia, ta đã nắm chắc toàn bộ Tĩnh Ninh hầu phủ trong lòng bàn tay.
Ta nhận nuôi con trai của Liễu Sương Nhi, còn ả thì bị ta nhốt lại hai năm rồi đưa tới thôn trang bên ngoài.
Những năm đó ả đối xử với con gái ta thế nào, giờ ta khiến nàng trải nghiệm y như vậy.
Không thể không khen những thủ đoạn hành hạ người không lộ dấu vết của Liễu Sương Nhi thật là tài tình.
Hơn nữa, ta dùng lí do giống như Liễu Sương Nhi kiếp trước dùng với con gái ta —— ta chỉ đang giáo dục ả.
Ngay cả mấy lần Cố gia tông tộc tới xem, Liễu Sương Nhi đều là khỏe mạnh mập mạp, trừ không vui thì không có gì không tốt cả.
Thiếp mà, địa vị cũng không cao hơn nô tỳ được bao nhiêu.
Hiện nay Cố Sanh đã chết, ta vẫn chịu cho Liễu Sương Nhi một miếng cơm ăn, một chốn dung thân, không đánh cũng không ngược đãi, đã coi như là rất thiện tâm rồi.
Dần dần cũng không ai quan tâm đến ả nữa.
Liễu Sương Nhi kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe.
Kì vọng lớn nhất cả đời ả là vào Hầu phủ trải qua ngày tháng vinh hoa phú quý, thế nhưng sau này, ả cũng chỉ có thể sống cuộc đời nghèo khó ở thôn trang.
Ngày ta đưa Liễu Sương Nhi đi, mẫu thân tới thăm ta.
“May mà con thông minh lại lợi hại, tình thế khó khăn cũng có thể tìm ra một con đường sống. Con ta quả nhiên là có phúc lớn.”
Ta muốn cười với người, nhưng nhìn hai đứa nhỏ chạy nhảy trong sân, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
Cuộc sống hạnh phúc bây giờ là dùng mạng của ba mẹ con ta kiếp trước đổi lấy.
Tuy nhiên nhìn từ góc độ khác, đau khổ đã trôi qua, sau này chỉ còn lại ngày lành, ta bỗng mỉm cười.
“Đúng vậy, ngày lành còn ở phía sau.”
Ngày xuân rực rỡ, ánh mặt trời ấm áp.
*Phiên ngoại Cố Thanh:
Cố Thanh là con trai thứ của Tĩnh Ninh hầu phủ, là con của Liễu Sương Nhi.
Hắn cũng giống như con trai trưởng Cố Yến của ta, không nhận thừa kế tước vị mà đi theo con đường học vấn, nhập học Quốc tử giám.
Điều này rất hợp tâm ý của phụ thân ta.
Phụ thân ta là văn nhân cả đời thanh lưu, truyền đạt học thức cho hai đứa bé hết sức bình đẳng.
Ta hận Cố Sanh, hận Liễu Sương Nhi, nhưng ta sẽ đối xử thật tốt với Cố Thanh.
Nuôi dưỡng hắn trở thành một công tử chính trực, hoàn toàn khác với đôi phụ mẫu cặn bã của hắn.
Tới tuổi mười chín, Cố Thanh đề xuất với ta, hắn không muốn đi thi khoa cử, chỉ muốn gửi hồn vào non nước, làm một họa sĩ chuyên tâm hội họa.
Sau một đêm thức trắng đàm luận cùng hắn, ta đồng ý.
Vì vậy Cố Thanh rời khỏi Quốc tử giám, mỗi ngày vui vẻ ra ngoài dạo chơi, còn mở một lớp học vẽ nho nhỏ, cuộc sống vừa nhàn tản vừa thú vị.
Xuân Lâm sau khi gả chồng vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh ta làm ma ma, nàng nói với ta Liễu Sương Nhi đã chạy khỏi thôn trang, ta cũng không cảm thấy bất ngờ.
Liễu Sương Nhi sau khi bị ta ném tới thôn trang, được ta giao cho chút việc nhà, suy cho cùng ta không phải là kẻ hà khắc nhưng cũng không để ả quá rảnh rỗi.
Trước kia ả không dám chạy trốn vì ả biết, ở thôn trang là một con đường sống, còn có thể có cơm ăn áo mặc, đi khỏi thôn trang thì ả chỉ có thể chết đói ngoài đường thôi.
Lần này ả dám chạy trốn, ta có thể đoán được là vì sao.
Ả đi tìm Cố Thanh.
Hôm đó Cố Thanh đang vẽ một phụ nhân còng lưng mà hắn ngẫu nhiên gặp ngoài phố.
Nhiều năm sống trong nghèo khổ đã xóa tan sự xinh đẹp yểu điệu năm xưa của ả.
Lần đầu tiên gặp nhưng Cố Thanh vẫn nhận ra ả ngay lập tức.
Liễu Sương Nhi nước mắt giàn rụa, bàn tay run rấy nắm lấy tay Cố Thanh.
“Con ta, Thanh ca nhi, ta là mẹ ruột của con đây!”
Cố Thanh để mặc cho ả kéo, không kháng cự cũng chẳng thân mật. Hắn chỉ hỏi bâng quơ:
“Người đáng ra phải ở thôn trang, tới đây tìm ta làm gì?”
Liễu Sương Nhi khiếp sợ nhìn hắn: “Ta sống khổ thế này, ngươi đáng ra nên tới phụng dưỡng ta mới đúng chứ?”
Cố Thanh nhếch môi trần thuật lại sự thật: “Bây giờ hầu phủ vẫn đang nuôi người mà.”
Liễu Sương Nhi trở nên kích động: “Tần Tô rõ ràng là đang cười nhạo ta. Thanh ca nhi, ngươi cũng không biết người đàn bà kia xấu xa thế nào đâu, cha ngươi vừa mới qua đời, nàng cướp ngươi khỏi tay ta, còn đem ta đuổi ra khỏi hầu phủ…”
Cố thanh: “Nhưng người chỉ là thiếp thất, bị chủ mẫu đuổi đi cũng là bình thường.”
Liễu Sương Nhi nhìn hắn đầy xa lạ: “Thanh ca nhi, ta là mẹ ruột của ngươi! Sao ngươi có thể nghĩ như vậy?”
Cố thanh đổi một cách hỏi khác: “Cha cưỡng bách người làm thiếp sao?”
“Ta và cha ngươi là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, khi cha ngươi còn sống đối xử với ta rất tốt, ăn mặc ở mọi thứ đều tốt hơn Tần Tô. Là Tần Tô con tiện nhân đó…”
Liễu Sương Nhi vội vàng giải thích, nhưng lại không để ý rằng sự thương tiếc trong mắt Cố Thanh đã biến mất.
Cố thanh ngắt lời ả: “Vậy vì sao cha không cưới người, mà lại cưới mẫu thân?”
Liễu Sương Nhi môi ngập ngừng: “Là do lão hầu gia quá cố ra lệnh.”
“Vì vậy nên người cùng cha tằng tịu với nhau?”
Mặt Liễu Sương Nhi bỗng chốc trắng bệch.
Sự truy hỏi của đứa con ruột thịt như một cái tát đánh thẳng vào mặt ả.
Liễu Sương hét lên: “Có phải con đàn bà Tần Tô nói với ngươi như vậy hay không? Nàng rõ ả có ý xấu, muốn dạy sai ngươi để ngươi hận ta…”
“Im miệng, không được vô lễ với mẫu thân ta.” Cố thanh một lần nữa ngắt lời ả.
Đối với sự cuồng nộ, muốn giận cá chém thớt của Liễu Sương Nhi, hắn đã không còn chút kiên nhẫn nào.
“Mẫu thân đối với ta rất tốt, không khác gì con ruột của người. Những thứ đại ca đại tỷ có ta cũng có. Nàng nuôi ta lớn lên, dạy ta lễ nghĩa liêm sỉ. Cũng vì như thế nên ta mới cảm thấy xấu hổ không chốn dung thân.” Cố Thanh tức giận nhìn Liễu Sương Nhi.
“Ta là con trai thứ, nhưng lại chỉ nhỏ hơn đại ca đại tỷ gần hai tháng, sự sống của ta là bằng chứng cha cùng di nương đã phản bội mẫu thân. Cha ta bất trung, còn di nương ngươi vô liêm sỉ. Không phải là người với cha lén lút tằng tịu, vậy chẳng lẽ là mẫu thân vừa mới tân hôn liền cho phép ngươi vào phủ làm thiếp sao?”
Liễu Sương Nhi lảo đảo muốn ngã: “Ngươi, ngươi không thể nói như vậy…”
“Ngươi làm ra chuyện vô sỉ, chẳng lẽ còn không cho người khác nói? Ngươi phàm là có một chút tự trọng, không làm chuyện hủy hoại danh dự của chính mình, thì giờ ta cũng không tới nỗi này.”
“Không phải vậy, không phải như ngươi nghĩ…” Liễu Sương Nhi liên tục lắc đầu.
“Chứ là thế nào?” Cố Thanh truy hỏi.
Liễu Sương Nhi chỉ có thể cắn răng không nói.
Những năm nay nhìn sự thay đổi của Cố gia, ả cũng mơ hồ đoán được câu trả lời, nhưng ả không thể nói ra.
Biết nếu đã biết được bí mật, thì phải ngậm chặt miệng vĩnh viễn.
Liễu Sương nhi chỉ có thể vừa khóc vừa nói: “Tần Tô cố ý lừa gạt ngươi, ly gián mẹ con chúng ta, Thanh nhi ta là mẹ ruột ngươi, là người sinh ra ngươi!”
Cố thanh lui một bước: “Ta chỉ có một mẹ, người đã dưỡng dục, dạy dỗ ta. Mẹ đối xử tốt với ta, cưới vợ cho ta, giúp ta thành gia lập nghiệp, ta không thể phụ lòng nàng, tương lai ta phải hiếu thuận với nàng, giúp nàng dưỡng lão.”
Thân hình Liễu Sương Nhi lắc lư, cuối cùng lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Cố Thanh chỉ là sai người đưa Liễu Sương Nhi về thôn trang, sau đó mỗi tháng hắn cũng chỉ đưa thêm chút bạc cho ả, chứ không đi gặp ả nữa.
Liễu Sương Nhi tuy có chút tiền bạc, nhưng tinh thần lại kém hơn so với lúc trước, giống như là mất hết hi vọng sống, chưa tới hai năm sau cũng chết.
Sau khi biết chuyện, Cố Thanh đặt biệt tới gặp ta cáo lỗi, xin được làm tang lễ cho Liễu Sương Nhi.
Sau này ta không thấy Cố Thanh đề cập đến Liễu Sương Nhi nữa.
Cả đời Cố Thanh chỉ cưới một người vợ, nhưng do thân thể ái thê không tốt nên bọn họ không có con. Sau khi vợ qua đời, hắn cũng không cưới thêm ai nữa.
Hắn nói, hắn ghét nhất đàn ông bất trung, nhân quả ác nghiệt của Cố gia nên ngưng lại ở đời hắn.
(Hết)