Nhân Quả Báo Ứng - Chương 3
7
Khi trở lại Tĩnh Ninh hầu phủ, ta liền yên lặng xuống, tập trung chăm sóc hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ của ta là song sinh, nam hài là Cố Yến sức khỏe không tốt, xương cốt yếu ớt bẩm sinh, khiến ta rất mực lo lắng, tốn nhiều công sức chăm sóc.
Tới khi Liễu Sương Nhi sắp lâm bồn, Cố Sanh cũng kịp trở lại, trên đường về hắn đã làm hai con ngựa kiệt sức mà chết.
Thấy ta đứng ngoài phòng sinh, Cố Sanh hết sức cảnh giác.
“Tại sao ngươi lại ở đây, nếu như ngươi dám làm gì Sương Nhi, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Nhìn đi, hắn biết người đang sinh nở rất yếu ớt, không chịu nổi kích thích cơ đấy. Vậy mà trước đó hắn vẫn đứng ngoài phòng sinh chọc tức ta. Rõ ràng là cố ý muốn giết chết ta mà.
“Ta có thể làm cái gì chứ? Hầu gia, ta là hầu phu nhân, Liễu di nương giúp hầu phủ khai chi tán diệp, dĩ nhiên là ta phải một lòng chăm sóc nàng.” Ta vờ như không thấy sự phòng bị của hắn, chỉ mỉm cười nói.
Lại nói, trước khi Cố Sanh đem Liễu Sương Nhi từ bên ngoài về, hắn cũng rất giỏi ngụy trang, ngọt ngọt ngào ngào với ta một thời gian. Ta còn tưởng rằng hắn thật lòng đối tốt với ta, càng làm ta cảm thấy thương tâm khi thấy hắn đứng ngoài phòng sinh ép ta nhận ả vào phủ.
Tình yêu của hắn thật buồn cười làm sao.
Sự lừa dối khiến ta vừa tức giận, vừa không cam lòng.
Cố sanh ơi Cố sanh, ngươi vẫn nên chết đi thì hơn.
Dưới sự chú ý mật thiết của Cố Sanh và lão phu nhân, Liễu Sương Nhi giống như kiếp trước, sinh ra một bé trai khỏe mạnh, được đặt tên là Cố Thanh.
Trong khi một nhà bốn nguời bọn họ đang hết sức vui mừng, ta để cho người hầu thông báo rằng thân thích bên Liễu gia cũng tới.
Sắc mặt lão phu nhân cùng Cố Sanh vốn đang cao hứng bất chợt thay đổi.
Liễu Sương Nhi thì ngược lại, có vẻ thật cao hứng.
Trong số những người tới thăm có em trai của Liễu Sương Nhi -Liễu Đường, và mẹ ruột, cũng là chị dâu của lão phu nhân – Chu thị.
Nhưng lão phu nhân lại không hoan nghênh bọn họ.
Cố Sanh giải thích với ta: “Bá phụ ra đi sớm, nương không thân thiết với bá mẫu cho lắm.”
Ta ngồi cạnh chỉ mỉm cười, không trả lời hắn.
Ta thực hiện đúng với trách nhiệm của một đương gia chủ mẫu, an trí nơi ăn chốn ở cho các thân thích đường xa mới tới. Do đã quen làm những chuyện này, ta an bài mọi thứ rất thỏa đáng, khiến Chu thị cực kì hài lòng.
Không quan tâm lão phu nhân có hoan nghênh hay không, nàng cùng con trai vẫn vui tươi hớn hở ở lại.
Sau lần trước tan rã trong không vui, lão phu nhân đã không cho ta sắc mặt tốt, nay lại tức giận kêu ta tới, hỏi: “Mấy kẻ lưu manh ngoài đường mà thôi, ngươi chiêu đãi tốt như vậy làm gì? Thừa tiền tiêu hoang sao?”
Ta đáp; “Dù sao cũng là thân thích của người, lại là mẹ ruột của Liễu muội muội, không nên để người ta không hài lòng mà bàn tán.”
Lão phu nhân nghẹn lời.
Hồi lâu sau mới miễn cưỡng phân phó: “Sương Nhi ở trong phủ chúng ta sẽ được chăm nom tốt, ngươi kiếm cớ đuổi bọn họ về đi.”
Bình thường nào có chuyện đuổi thân thích nhà mình về như thế? Chẳng khác nào cho thấy giữa bọn họ có gì đó khuất tất. Chỉ có thể nói khi một lòng người đã hoang mang rối loạn thì sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn.
Ta cố làm ra vẻ không hiểu: “Người cùng Liễu phu nhân có mâu thuẫn gì sao?”
Lão phu nhân không đáp.
Ta ra vẻ khó khăn: “Con chỉ là hậu bối, không tiện nhúng tay vào chuyện giữa các trưởng bối. Yến ca nhi thân thể không tốt, con phải đi về trông nom nó.”
Từ chỗ lão phu nhân trở về, lại gặp Cố Sanh cũng tới tìm ta.
Hắn nói: “Phu nhân à, ngươi không biết, bá mẫu của ta… nhân phẩm không tốt, biểu đệ cũng mê mệt sòng bạc, thân cận với bọn họ không phải là chuyện tốt. Ngươi mau chóng đuổi bọn họ đi.”
Nói đi nói lại đều là muốn để cho ta đóng vai ác, còn bọn họ vẫn giữ được danh tiếng tốt.
Hừ, mơ đẹp lắm.
Ta hỏi ngược lại: “Vậy vì sao ngươi phải nạp con gái của bá mẫu chứ? Ngươi không sợ nhân phẩm Liễu Sương Nhi cũng có vấn đề sao?”
“Sương Nhi sao có thể giống bọn họ được chứ? Sương Nhi từ nhỏ đã được nhà ta nuôi lớn lên.” Cố sanh phản bác.
Ta không thể nhịn được nữa, hỏi: “Nếu như ngươi đã tình đầu ý hợp với biểu muội của mình, vậy vì sao còn cưới ta?”
Cố Sanh chỉ bỏ lại một câu: “Tần Tô, nay ngươi đã là Tĩnh Ninh Hầu phu nhân, không nên được voi đòi tiên.”
Nhìn cặp song sinh nằm trên giường, ta thấy lạnh thấu tâm can.
Đây là cơ hội cuối cùng mà ta dành cho Cố Sanh, vậy mà chính bản thân hắn không biết nắm lấy.
8
Ai bảo ta xinh đẹp, giờ càng muốn đẹp hơn, ai làm gì được ta chứ?
Ta càng muốn được voi đòi tiên đấy.
Lúc sau, khi ta đi gặp Liễu phu nhân Chu thị, tên biểu đệ kia đang ngó bên này xem bên nọ, không dời mắt được khỏi dáng vẻ nguy nga lộng lẫy của Hầu phủ.
Ta đặt ba ngàn lượng ngân phiếu trước mặt họ.
Đây tương đương với tiền chi tiêu một tháng của Hầu phủ, là một khoản tiền lớn đối với mẹ con Liễu thị.
Mắt Liễu Đường sáng lên, Chu thị thì còn làm bộ từ chối: “Không được không được, thế này là quá nhiều, Cố phu nhân mau thu hồi lại đi.”
Ta ngượng ngùng cất lời: “Ta chỉ thay mặt truyền lời, đây là phu quân nhờ ta tới đưa, hắn nói ban ngày các ngươi đã phải chịu ủy khuất, mong các ngươi tha thứ.”
Ánh mắt Chu thị đảo liên hồi, trong mắt đều là sự tính toán.
“Thật sao? Phu quân của ngươi cho ta?”
Ta ngây thơ gật đầu: “Đúng vậy, phu quân hắn rất coi trọng Liễu muội muội, nên cũng muốn đối xử tốt với các ngươi.”
Chu thị nghe được câu trả lời mình muốn, cười lên.
“Sớm biết vậy… Ta nên tới đây sớm hơn.”
Liễu Đường cũng cười: “Cuối cùng cũng đến lượt chúng ta hưởng phúc.”
Nhìn thế này càng thấy có sự giống nhau.
Chỉ tiếc bình thường Cố Sanh không thích cười cho lắm.
Ta làm bộ không hiểu họ nói gì, chỉ ra vẻ như một phu nhân nơi hậu trạch bình thường, những điều không nên hỏi, ta cũng không nhắc tới một lời.
Đến đây, chuyện này coi như kết thúc.
Tuy nhiên bên Cố Sanh thì bây giờ mới bắt đầu.
Phụ mẫu giúp ta chú ý, luôn luôn truyền tin tức cho ta.
Mùa đông càng ngày càng lạnh lẽo, đến khoảng thời điểm mà kiếp trước ta chết bệnh, Chu thị lại là người lăn ra chết.
Hung thủ là Cố Sanh.
Ngay cả con trai Chu thị là Liễu Đường cũng bị hắn đâm gần chết, chỉ còn lại một hơi hấp hối.
Chuyện này gây náo loạn cực lớn, dù Cố Sanh có tước vị, cũng bị Hình bộ giam lại.
Lão phu nhân tự mình tới viện của ta. Từ sau khi Chu thị tới Hầu phủ, mới hơn một tháng, nàng đã gầy đi rất nhiều.
Giống như là một cái cây già bị hút khô dưỡng chất vậy.
Nàng chỉ tay vào ta, cất giọng bén nhọn: “Ngươi đã biết đúng không?”
Ta gọi Xuân Lâm tới ôm hai đứa nhỏ đi, lại vẫy lui hạ nhân trong phòng, rồi mới ung dung thong thả nhìn nàng.
“Không biết bà mẫu nói đến chuyện gì?”
“Ngươi biết!” Lão phu nhân cố chấp lặp lại câu này với vẻ mặt đáng sợ.
“Ngươi cho tiền để Liễu Đường đi đánhbạc, cũng là ngươi tìm Chu thị tới đây! Thậm chí Sanh Nhi gây tội cũng là gian kế của ngươi. Tần thị, ngươi quả là độc phụ! Nhà ta cưới ngươi, thật là xui xẻo tám kiếp.”
Ta cười.
Đây là viện của ta, cũng không có ai khác bên cạnh, ta cũng lười làm bộ làm tịch.
“Đúng vậy, ta làm, vậy thì như thế nào? Bây giờ muốn bỏ ta, bà mẫu chuẩn bị dùng lý do gì? Người bị hai mẹ con Chu thị ép đến đường cùng, là Cố Sanh. Không thể nhịn được nữa động thủ giết chết thân thích, cũng là Cố Sanh. Đâu có liên quan gì đến ta?”
Lão phu trừng to hai mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Giờ đây nàng sẽ phải nếm trải cảm giác chính mắt thấy phía trước chỉ có một con đường chết, nhưng không thể làm gì được.
Môi nàng không ngừng run rẩy: ” Nếu Cố Sanh xảy ra chuyện gì, ngươi nghĩ ngươi còn có thể bình an sao? Ta có rất nhiều phương pháp có thể khiến ngươi lấy mạng đổi mạng!”
9.
Lời này ta tin.
Lão phu nhân quả thật có khả năng này, không liên quan đến địa vị năng lực của nàng, mà là tới từ chính bản thân Cố Sanh.
Lão phu nhân có một bí mật to lớn mà chính nàng lưu giữ bấy lâu nay, ấy là…
—— con ruột của nàng không phải Cố Sanh, mà là Liễu Sương Nhi!
Chu thị cùng Liễu Đường, mới là mẹ ruột và em ruột của Cố Sanh.
Ta không biết năm đó vì sao bọn họ lại bị tráo đổi, tuy nhiên nhìn Tĩnh Ninh Hầu phủ thế hệ này chỉ có mình Cố Sanh, cũng có thể suy đoán được vài phần.
Có lẽ lão phu nhân cho rằng, chờ Cố Sanh cưới Liễu Sương Nhi, sẽ là một nhà đoàn tụ.
Đáng tiếc, chuyện mà Cố lão Hầu gia tiền nhiệm cũng không biết, nay lại bị ta chen vào.
Rồi sau đó Liễu Sương Nhi phách lối vào phủ, sau đó Chu thị, Liễu Đường cũng bị ta đưa tới kinh thành.
Ta cố ý nuôi lớn tham vọng của Chu thị, Liễu Đường, cho bọn họ nhìn thấy sự giàu sang của Tĩnh Ninh Hầu phủ, lại âm thầm dẫn dắt bọn họ dò xét thân thế của Cố Sanh.
Từng bước một ép Cố Sanh đến tuyệt vọng, cuối cùng khiến hắn không thể không hạ sát thủ với huyết mạch chí thân.
Mà đúng dịp làm sao, chuyện này lại bị người mà ta an bài sẵn bắt tại trận, náo loạn đến cả kinh thành đều biết.
Đây là một nước cờ hiểm.
Nhưng so sánh với việc thân thế của Cố Sanh bị lộ ra trước toàn tông tộc Cố gia, rồi bị xử lí, thì hắn nên chết vì tội danh này hơn.
Ít nhất sẽ không liên lụy tới thân thế hai đứa nhỏ của ta.
Ta đang đánh cuộc, đánh cuộc rằng lão phu nhân càng coi trọng mình vinh hoa phú quý, càng coi trọng con ruột của chính mình hơn.
Cho nên khi đối mặt lão phu nhân bên ngoài mạnh bên trong yếu này, ta vẫn không hoảng hốt không vội vàng.
“Liễu Sương nhi sinh một bé trai. Đó chính là con trai thứ của Hầu phủ, cũng có thể dựa vào đó mưu cầu một cuộc sống tốt, nếu là đi theo khoa cử sĩ đồ, người nhà mẹ đẻ của ta cũng có thể hỗ trợ một chút. Bà mẫu ngươi hiện nay là Hầu phủ lão phu nhân, tôn nhi cũng có rồi, chỉ cần Hầu phủ vẫn còn tồn tại, thì vẫn luôn cung phụng ngươi. Ta quản lý công quỹ, không dám tự cho rằng thạo việc nhà, tuy nhiên cũng sẽ không khiến Hầu phủ suy tàn.”
Sắc mặt lão phu nhân biến hóa vài lần. Ta cũng không thúc giục.
Uống xong một chung trà, bả vai của lão phu nhân cũng sụp xuống.
“Ngươi… định xử lý thế nào? Cố Sanh bị bắt tại chỗ, lại bị người của ngươi huyên náo khiến cả thành đều biết… Sợ là tước vị cũng không giữ lại được.”
“Bà mẫu hồ đồ rồi, đó là Cố lang bị thân thích ép tới tuyệt cảnh, trước khi chết cố gắng phản kích. Đối với người chết, bá tánh trăm họ cùng Thánh thượng dù sao cũng sẽ thương hại một chút.”
Con ngươi lão phu nhân gồ lên, cả kinh đến mức đầu lưỡi cũng thắt lại.
“… Ngươi, ngươi là muốn…”
“Đây chính là con của ta!”
Ta cười không nói.
Chân tướng như thế nào, hai người chúng ta đã biết rõ trong lòng.
“Lão phu nhân, đây là biện pháp cuối cùng, cũng là biện pháp duy nhất bảo toàn Hầu phủ.”
Ta quả thật không hy vọng thân thế của Cố Sanh bị bại lộ.
Nếu hắn bị lộ là hàng giả, Hầu phủ phu nhân là ta cũng trở thành chuyện cười, hai đứa nhỏ cũng không được hưởng tước vị của Hầu phủ.
Có lẽ ta có mẫu tộc để dựa dẫm, nửa đời sau vô ưu.
Mà lão phu nhân lén đổi con cháu Hầu phủ, ắt sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thậm chí bông hoa nhỏ yếu đuối Liễu Sương Nhi cũng khó thoát khỏi tai ương.
Ta đánh cuộc được, nhưng lão phu nhân thì không.