Nhận Lấy Hạnh Phúc - Chương 2
4 .
Đàm Tư Lễ vừa quẹt thẻ mở cửa đi vào, liền đem tôi áp lên trên cửa.
Tầm mắt rơi trên môi tôi, cúi đầu hôn xuống.
Tôi từ từ tránh né, lắc lắc đầu choáng váng.
Mệt mỏi nói: “Không muốn cho chú hôn.”
Tôi rủ mắt xuống nhìn cà vạt lỏng lẻo của chú, buồn bực lên án:
“Hôn một cái, trước giờ chú luôn coi như đứa trẻ con, chú không cảm thấy bản thân mình rất súc sinh sao?”
Trong giọng điệu nóng nảy trộn lẫn chút mong chờ không dễ nhận ra.
Đàm Tư Lễ tức giận cười đáp lại.
Vặn cằm tôi, hôn lấy một cái.
Trong con ngươi tràn dục vọng càng diễn càng mãnh liệt.
“Nguyễn Tinh Miên, coi trọng súc sinh trước mặt cháu đi.”
“Bây giờ ta không chỉ muốn hôn cháu.”
Miên Miên say rượu quá yếu đuối.
Tôi không tin che mồm lại.
Ba giây sau, nước mắt đọng đầy trong hốc mắt.
Tôi nức nở.
“Đây là, nụ hôn đầu của cháu…..”
“Đàm Tư Lễ, chú không thích cháu sao có thể hôn cháu được…..”
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Lúc này Đàm Tư Lễ mới ý thức được tôi uống quá chén, nói đạo lý không có ý nghĩa gì cả.
Chú ấy ôm tôi lên đặt trên chăn lông.
Bản thân nửa quỳ trước mặt tôi.
Kéo tay tôi lên, đặt ở lòng bàn tay vỗ về trấn an.
m thanh giống như trước, thu lại ý châm chọc bình thường.
Thấp tiếng dỗ dành nói:
“Miên Miên.”
“Chú thích cháu.”
Giọng điệu chú ấy dường như là tự cười nhạo bản thân mình.
“Cháu không thể không biết.”
“Tâm ý muốn làm súc sinh, từ trước kia sớm đã có rồi.”
Tôi chỉ nghe hiểu bốn chữ mấu chốt kia.
Từ từ dừng khóc, nhỏ tiếng hỏi chú ấy.
“Thật sự thích cháu sao?”
“Ừ. ”
Đàm Tư Lễ chưa từng lừa gạt tôi.
Cho dù là trong tình trạng tôi không được tỉnh táo như lúc này cũng nhớ được chuyện đó.
Tôi nhếch môi, đuôi mắt vẫn thấm ướt nước mắt thì bắt đầu xấu hổ đỏ mặt.
“Vậy….”
“Vậy chú có thể hôn được rồi…..”
5 .
Tốc độ ánh đèn lắc lư trên đỉnh đầu càng ngày càng nhanh.
Tôi hận không thể đem đầu mình hoàn toàn bình ổn trở lại.
Loại trạng thái này, rượu trong người khiến tôi càng khó chịu hơn.
“Chú….”
Lời chưa dứt, Đàm Tư Lễ từ trên cao đè bóp chặt cằm tôi, nghiền nát môi tôi.
Chặn đứng lời nói tiếp tục của tôi.
Giọng chú lộ ra lưu luyến.
“Cứ phải lúc này cháu gọi chú là chú?”
Tôi luống cuống và không thể chịu nổi.
“Đàm Tư Lễ….”
“Nói. ”
“Lắc đau đầu cháu….”
Đàm Tư Lễ ôm lấy tôi trán áp trán.
Cắn nhẹ xuống môi tôi.
Hơi thở hỗn loạn.
“Sao chú nuôi cháu yếu ớt như vậy.”
Đầu vẫn còn đau.
Mạch suy nghĩ trộn lẫn cùng nhau, ký ức hỗn tạp hoảng loạn.
Đợi tôi nối lại ký ức đã đứt quãng đã là hơn 3 giờ đêm.
6 .
Đàm Tư Lễ vẫn tỉnh táo như cũ nửa dựa vào đầu giường.
Tay trái gục trên tủ đầu giường, đầu ngón tay ngậm điếu thuốc đã tắt.
Tôi xoa huyệt thái dương không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, ôm lấy người ngồi dậy.
Bốn mắt nhìn nhau Đàm Tư Lễ khẽ nhíu mày.
Vừa muốn nói điều gì bị tôi cướp lời trước.
“Chỉ là ngoài ý muốn.”
“Vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra đi.”
Tôi rũ mắt xuống giọng bình tĩnh.
Nhưng lại có chút mờ mịt khó che giấu.
“Chú, cháu chỉ luôn coi chú là bậc cha chú mà thôi.”
Nói xong tôi liền cúi đầu xuống đi lấy quần áo ở trên thảm.
Đằng sau nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
Chốc lát đã bị kéo về bên cạnh chú ấy.
Sau đó người đàn ông tự mình ôm lấy tôi mang theo chút tức giận.
Cắn nhẹ xuống tai tôi giọng ngáp ngáp.
“Sau này cũng không để cháu uống rượu nữa.”
Tôi đối với lời nói của chú ấy có chút lơ mơ.
Trời……
Rốt cuộc tôi mất trí nhớ những cái gì rồi?!
Đàm Tư Lễ không cho tôi cơ hội suy nghĩ.
Mắt chú ấy cũng không nhắm mà đem nửa điếu thuốc nghiền tắt vào gạt tàn, lại lần nữa đem tôi kéo vào lòng.
Cúi đầu nhìn tôi, mái tóc đen trước trán hơi ẩm ướt.
“Nếu cháu đã coi chú không bằng loài cầm thú.”
Chú ấy vỗ mặt tôi giọng lười biếng nói:
“Cháu gái nhỏ, hôm qua chú không uống một giọt rượu nào cả.”
Sau đó.
Hơi thở gập ghềnh bên tai tôi.
Trong giọng nói của người đàn ông có chút nghiêm túc nói không ra lời.
“Không phải ngoài ý muốn.”
“Nguyễn Tinh Miên, cháu nghe kỹ đây, là chú có âm mưu đã từ lâu rồi.”
7 .
Lời nói của Đàm Tư Lễ không để tôi uống rượu nữa không phải là nói suông.
Kể từ đó về sau, dường như chú ấy cắt đứt mọi liên hệ của tôi với rượu.
Bởi vì……..
Ngày thứ hai tôi lại mất trí nhớ rồi.
Lần này mất trí hoàn toàn.
Tôi chỉ nhớ màn cuối cùng trong đầu chắc là cảnh người mẫu nam kia hôn tôi.
Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp chiếu vào đỉnh đầu tôi.
Quần áo rơi lả tả khắp nơi, lại liên tưởng tiếng nước ở phòng tắm cách đó không xa.
Không khó để hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Xác suất cao là tôi đã ngủ với người mẫu nam trông giống Đàm Tư Lễ rồi.
Nhân lúc “Người mẫu nam” đang tắm, tôi hoảng loạn bỏ chạy mất.
8 .
Về đến nhà tôi mới phát hiện hình như Đàm Tư Lễ cũng một đêm không về.
Nhưng tình yêu của chú ấy và Tống Tửu về cơ bản là thật.
Tôi cũng không có lý do gì tiếp tục ở cùng với chú ấy nữa.
Khi Đàm Tư Lễ trở về, vừa lúc tôi thu dọn xong hành lý.
“Cháu còn sức lực để giày vò người khác nhỉ ?”
Trong giọng nói lười biếng của người đàn ông mang theo ý cười nhạt nhẽo.
Trực giác nói cho tôi biết sự vui mừng của chú ấy là vì Tống Tửu.
Chẳng trách một đêm không về……
Tôi mím môi.
Giọng nói phát ra rất khẽ để tránh bị nghe ra run sợ trong đó.
“Chú, cháu định chuyển ra ngoài.”
Ý cười trong đáy mắt của Đàm Tư Lễ tiêu hao không còn gì.
Chú ấy không nói lời nào nhìn chằm chằm tôi.
Khí tức toàn thân đột nhiên hạ thấp.
Tôi cân nhắc mở lời.
“Cháu cảm thấy chúng ta ở bên nhau không hòa thuận lắm.”
Tôi thuận miệng bịa mấy lý do, cười lạnh nhạt.
Chú ấy cởi cúc áo đi đến gần tôi.
Giọng nói không hề dịu dàng.
“Là chú chiều cháu đến hư rồi phải không?”
“Hay là nói, tối hôm qua.”
Tiếng gõ cửa ngắt lời nói tiếp theo của Đàm Tư Lễ.
Là giọng của cô bảo mẫu.
“Phu nhân dẫn cô Tống Tửu đến rồi. ”
Mẹ của Đàm Tư Lễ đến cùng với Tống Tửu.
Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót.
“A Lễ!”
“A Lễ?!”
“Mẹ nghe nói hết rồi, chuyện của con và cô Tống đều lên hot search rồi, có phải cũng nên xác định mối quan hệ rồi không?”
“Tốt nhất là mau đính hôn đi.”
Lời của Đàm Tư Lễ vừa dứt cũng thuận tư thế đẩy cửa phòng của tôi.
Tầm mắt rơi trên người tôi, trong con ngươi hiện thoáng một chút chán ghét.
Tôi nhìn trong mắt.
Tâm trạng suy sụp cũng không thể khống chế nổi nữa.
Tôi không giữ được bình tĩnh chạy ra ngoài, ngay cả hành lý cũng không mang theo, tự mình chạy ra ngoài cửa.