Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân - Chương 3
8
Tấn Vương cứu lên bờ, dùng áo choàng che kín khuôn mặt .
Mẫu thân lập tức gào , giọng the thé, nhưng ánh mắt ánh lên niềm vui:
“Thư nhi, Thư nhi, để mẹ xem—
“Con gái ngoan của mẹ ơi, thật may Tấn Vương điện hạ cứu con—”
Áo choàng lông báo đen vén lên, lộ khuôn mặt đang lạnh lùng . Ta chậm rãi từng câu từng chữ:
“Mẫu thân, Thư nhi vẫn còn đang ngâm hồ nước kìa.
“Nàng là một thiếu nữ lập gia thất, mọi sợ làm hỏng danh tiết nên ai dám động . Người xem, chỗ bọt nước lớn chính là nàng .”
Dưới gốc cây liễu ven bờ, nơi bọt nước lớn sủi lên, Hứa Vân Thư với khuôn mặt trắng bệch như cánh hoa sen, lúc nổi lúc chìm, ngay cả dáng vẻ rơi xuống nước cũng nàng sắp đặt một cách tỉ mỉ.
Vòng hoa, mái tóc đen, khuôn mặt mềm mại tựa cánh hải đường.
Tựa như một con cá chép đỏ trong làn nước.
Mẫu thân mặt mày tái nhợt, nhưng vẫn chịu bước chân xuống nước, chỉ đó lớn tiếng kêu cứu. Chân bà như mọc rễ đất, ý định tự xuống hồ cứu .
Nước lạnh lắm mà.
“Điện hạ, xin ngài cứu lấy Thư nhi, con bé yếu ớt, chịu lâu !”
Tấn Vương kéo mũ trùm che kín khuôn mặt , giọng trầm xuống:
“Hứa phu nhân, Ấu Nhiên rơi xuống nước, nên mau chóng mời Thái y mới là điều quan trọng.
“Hứa cô nương vốn là nữ tử vùng sông nước, nàng biết bơi.
“Ấu Nhiên đúng, danh tiết của Hứa cô nương quan trọng, đây là lệnh của bổn vương, ai chạm nàng, cũng , tránh làm hỏng danh tiếng trong sạch của một vị cô nương.”
Sắc mặt mẫu thân thay đổi lớn, nhưng vẫn cố chấp nghển cổ bước tới, đầy bất bình:
“Ấu Nhiên , nó đẩy Thư nhi xuống nước, làm bây giờ ?”
Tấn Vương ôm lấy , dừng bước, giọng càng lạnh lẽo hơn:
“Bổn vương tận mắt chứng kiến, là Hứa cô nương đẩy Ấu Nhiên xuống nước.
“Gió lớn, phu nhân nhầm .”
Quyền thế quả thực là một thứ mê hoặc lòng .
Một câu định đoạt của , ai dám phản bác thêm nữa.
Mẫu thân còn gì đó, nhưng chỉ nhàn nhạt buông một câu:
“Mẫu thân, Thư nhi đã bơi lên bờ , đón nàng ?”
Bên bờ, một bóng ướt sũng, tóc tai dính đầy rong rêu, giọng ai oán gọi:
“Mẹ—”
Không còn chút dáng vẻ ôn hòa hiền thục nào, chỉ còn sự nhếch nhác thảm hại.
Những vẻ dịu dàng mềm mại khi phút chốc trở thành trò .
Bên bờ đã những tiếng thì thầm của các tiểu thư quý tộc và ánh mắt đầy ẩn ý của các nam nhân, như những con rắn len lỏi tai mẫu thân.
Sắc mặt bà trở nên xám xịt, hai hàm răng va lập cập.
Bà vốn coi trọng thể diện.
Ánh mắt bà Hứa Vân Thư lúc , thật giống như cách bà từng khi mười tuổi, vẫn còn chút dịu dàng kịp rút , nhưng sự chán ghét đã nảy sinh, như những sợi tơ nhện buộc chặt lấy tất cả tình yêu thương của bà.
Chỉ còn sự ghê tởm.
9
Ta cúi tạ ơn Tấn Vương.
Không sự phối hợp của , mọi chuyện hôm nay sẽ suôn sẻ đến .
“Đại ân đại đức của điện hạ, Ấu Nhiên khắc cốt ghi tâm.”
Hắn nâng một bát trà gừng nóng, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi :
“Ta sinh ở Xuân Đài Tự, lớn lên nơi dân gian ở Liêu Đông, từng chứng kiến nhiều khổ nạn của bách tính. Hứa cô nương hẳn cũng đã từng qua.
“Ta là công tử quý tộc sống trong cảnh giàu sang nhung lụa, những nghi thức phức tạp, cũng mang sở thích tam thê tứ của kẻ quyền quý.
“Hứa cô nương là tự chọn làm thê tử. Phu thê vốn là một thể, sẽ trân trọng và đối đãi nàng thật .”
Ta ngẩn .
Thứ nhất, lớn lên trong khuê phòng ở kinh thành, còn trưởng thành nơi biên cương băng tuyết, giữa chúng là muôn vàn cách trở, những cánh rừng rậm rạp, những cánh đồng tuyết trắng, ngay cả chim bồ câu truyền tin cũng bay qua .
Chúng vốn quen biết.
Thứ hai, nhà họ Hứa tuy là thế gia vọng tộc, nhưng các nam đinh chủ yếu là sách, nắm binh quyền, cũng thanh danh chấn động trong giới sĩ lâm.
Hắn vì chọn ?
Hơi nước bốc lên từ bát trà gừng, làn khói mờ ảo bao quanh , giọng kéo dài, ôn tồn như kể chuyện.
“Năm đó tuyết lớn ở Liêu Đông, tuyết dày ba thước, vô số binh sĩ đóng băng đến chết.
“Tiền bạc và vật dụng do quý nhân ở kinh thành quyên góp chỉ đến Liêu Đông một phần mười.
“Người chết vì giá rét nhiều, những thi thể đông cứng chất cao cổng thành, còn cao hơn cả tường thành.
“Khi , cùng Tần di và các cũng sắp chết cóng, thân thể chỉ cảm thấy nóng rực. lúc đó, phố xuất hiện một chiếc xe ngựa, phát than củi cho từng nhà. Rất ít, chỉ là một túi nhỏ, nhưng nhờ ngọn lửa màu xanh lam , và các mới dần khôi phục tri giác, tỉnh từ cơn ảo giác cận kề cái chết.
“Chính túi than đã cứu cả gia đình .
“Đó là do một vị tiểu thư họ Hứa ở kinh thành dùng tiền mừng tuổi mua, sai gia đinh tự đưa đến Liêu Đông, phát tận tay từng nhà.
“Hứa cô nương, nàng đối với Chu Trạm Lư ân cứu mạng.”
Gương mặt vốn luôn lạnh nhạt, khó hiểu, nay cuối cùng cũng chút thở của một con .
Tay áo vẫn lấp lánh ánh vàng.
Áo bào tử kim vẫn quý giá.
đôi mắt , gương mặt , còn xa cách tựa mây trời nơi cửu trùng thiên, mà chỉ như một thiếu niên ôn hòa.
Thiếu niên Liêu Đông, Chu Trạm Lư.
Hôm nay lấy thân báo đáp.
Năm đó việc quyên góp, một lần ngẫu hứng của .
Từ năm sáu tuổi, đã dùng tiền mừng tuổi hằng năm để mua áo bông, than củi gửi đến vùng biên cương khắc nghiệt, sai gia đinh tự phát, chỉ sợ bớt xén dọc đường.
Mẫu thân và Hứa Vân Thư từng nhạo :
“Đồ ngốc, tạo danh tiếng cũng làm như thế. Con quyên góp ở kinh thành, dâng lên hoàng gia, đưa cho công chúa, như mới khiến mọi biết nữ nhi nhà họ Hứa tấm lòng nhân từ, như tương lai mới càng .”
Ta .
Mẫu thân vì càng thích .
Ta làm để mua danh tiếng.
Ta chỉ giành vài mạng sống từ tay thế đạo bất công , thế là đủ.
Chu Trạm Lư , giống một trong những của , tuy giam hãm trong khuê phòng nhưng trong lòng ôm thiên hạ.
“‘Ngã hành kỳ dã, bồng bồng kỳ mạch.*’ Ấu Nhiên, nàng chính là như . Ta cưới nàng, hoàng gia ban ân, mà là hoàng gia phúc, cũng phúc.”
* “Ta đồng nội, lúa mạch nơi đây tươi xum xuê.”
10
Trên đường hồi phủ, từ chối để Chu Trạm Lư cùng, chỉ xin vài thị vệ để tiện bắt tên khất cái đường.
Còn mẫu thân và Hứa Vân Thư, họ vẫn đang ở trong sương phòng của Vạn Vinh trang viên mà rơi lệ.
“A di, đều là lời bày mưu tính kế, con mới nhảy xuống nước. chẳng ai cứu con, con chỉ chịu lạnh, còn nuốt một bụng uất ức. A di, Thư nhi biết làm đây?”
Hứa Vân Thư nắm lấy tay mẫu thân, nức nở.
Cơ thể mẫu thân cứng đờ, rút tay khỏi tay nàng, phủi nhẹ ống tay áo, giọng cũng lạnh lùng hơn:
“Là do con biết phấn đấu.
“Ta đã tạo cơ hội cho con bao nhiêu lần ? Tấn Vương gửi lời mời, lần nào cũng cho tỷ tỷ con mà chỉ để con tình cờ gặp gỡ. Nào là ngắm hoa đăng, đánh mã cầu, du xuân, chèo thuyền… nhưng lần nào con cũng lọt mắt Tấn Vương.
“Con khí chất, biết cách giữ lòng nam nhân, đúng là phí công bày mưu tính kế.
“Rốt cuộc, con cũng chẳng con ruột của , làm so với tỷ tỷ con dù chỉ một chút.”
Mẫu thân bao giờ lời nặng nề như với Hứa Vân Thư.
Hứa Vân Thư sững , ngẩng đầu bà, ánh mắt ngạc nhiên. điều nàng thấy chỉ là ánh mắt lạnh băng của mẫu thân, nét mặt dịu dàng thường ngày đã thay bằng sự cay nghiệt đáng sợ.
Không còn chút từ ái nào.
“Ta xem Ấu Nhiên thế nào .”
“A di đừng … Mẹ, ở trong lòng con đã sớm là mẹ ruột… Mẹ, đừng bỏ mặc Thư nhi…” Nàng cuống cuồng níu kéo.
“Lôi lôi kéo kéo như thế còn thể thống gì, buông tay khỏi tay áo ! Một chút dáng vẻ khuê nữ cũng , uổng công dạy dỗ con bao nhiêu năm nay!”
Nàng càng thể thống, càng dịu dàng, mẫu thân càng thêm chán ghét.
Mẫu thân đối với bất kỳ nữ nhi nào cũng thật lòng.
Tiếng cãi vã càng lúc càng to.
“Rẹt” một tiếng.
Ống tay áo của mẫu thân Hứa Vân Thư xé toạc.
Bà tức giận đến phát run.
“Ngươi… ngươi… cái đồ… đê tiện…”
Hứa Vân Thư cuối cùng cũng tức giận, lớn tiếng:
“A di, ? Con trở thành thế chẳng là do dạy ? Người gì tức giận? Người làm dám nổi giận, bước nào chẳng do ngu tự nghĩ ?
“Nếu dung túng, kích động, một kẻ mồ côi sống nhờ như con dám giành vị hôn phu của tỷ tỷ? Chính con giống , thích hợp để gả hoàng gia hơn tỷ .”
“Im ngay!” Mẫu thân bóc trần tâm sự, lập tức giơ tay tát mạnh một cái.
Khóe miệng Hứa Vân Thư rỉ máu, ngã nhào xuống giường.
Ánh mắt nàng cũng ngập tràn hận ý.
“Người đừng mong hủy hoại con! Hôn sự của con, nhất định lo liệu cho chu . Không gả cho Tấn Vương, thì ít nhất cũng gả nhà công hầu. Dù làm chính thất , cũng nghĩ cách đưa con .
“Nếu , con sẽ hết với phụ thân và tỷ tỷ những chuyện xa mà đã làm lưng họ!”
Sắc mặt mẫu thân lúc xanh lúc trắng.
“Ngươi đúng là đồ vong ân bội nghĩa!”
Một hồi , hai lao đánh .
Hứa Vân Thư còn trẻ, sức lực lớn hơn, móng tay đỏ rực cắm búi tóc của mẫu thân, mười ngón tay giật mạnh, khiến bà đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, khuỷu tay thúc mạnh ngực nàng. Hai đánh dứt.
Ta phì , khẽ dặn dò nha :
“Đi bẩm với Bình Ninh Trưởng Công chúa, Hứa phu nhân đích thân từ biệt . Xin công chúa đến sương phòng một chuyến.”
Một cảnh náo nhiệt thế , thể để một xem?
Vui một bằng vui cùng mọi .
Mẫu thân và Hứa Vân Thư vốn coi trọng thể diện nhất, để xem ai trong hai sẽ tàn nhẫn hơn, ai thể chiếm thế thượng phong.
Tình mẫu tử giả tạo , đã đến lúc kết thúc .
“Nào, hồi phủ thôi.”
Cảnh náo nhiệt xem xong , hồi phủ còn trò đang chờ.