Nhân Duyên Trời Định - Chương 6
Phong Hoài đã lên kế hoạch cho ngày này từ rất lâu rồi, hắn suy nghĩ cẩn thận, mưu tính chu toàn, đợi đến khi hoàng đế phản ứng lại thì thế lực mà Phong Hoài cài cắm vào triều đình, trên giang hồ đã không thể nhổ tận gốc được nữa. Mượn cớ Mạc Bắc đại loạn, lòng dân bất ổn, Phong Hoài lấy thân phận nữ nhi tự xin ra tiền tuyến, từ chỗ bị người ta coi thường đến lập nhiều chiến công, ba tháng trôi qua, tâm tư của hắn cuối cùng cũng dần dần lộ ra.
Trong phủ công chúa, ta vì sắp đến ngày sinh, thân hình đã lộ rõ, đã lâu không gặp người. Bây giờ thánh thượng hạ chỉ triệu ta vào cung, nhưng lại bị người của Phong Hoài chặn ở cửa, ta biết, hai phụ tử bọn họ sắp phải vạch mặt nhau rồi.
Những ngày gần đây trời lạnh, sau khi mang đứa trẻ này, ta rất sợ lạnh, trong phủ công chúa chỗ nào cũng có chậu than, trước khi đi, Phong Hoài đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, chỉ sợ ta không thoải mái.
Đêm nay, ta ngủ rất ngon, đột nhiên bị một trận khói nồng làm cho tỉnh giấc.
Lửa cháy khắp nơi.
Ta còn chưa kịp phản ứng thì đã có một bóng đen cầm chăn bông ướt sũng lao về phía ta, ta bịt mũi bịt miệng, mượn ánh lửa nhìn rõ người đến là ám vệ của Phong Hoài.
“Trong phủ có người phóng hỏa, hầu gia đi theo ta!”
Nói xong hắn liền đỡ ta dậy, nhưng chúng ta tránh được hỏa hoạn lại không tránh được phục kích, vừa chạy đến cửa thì đã gặp phải mai phục. Ám vệ mà Phong Hoài để lại đều không phải hạng tầm thường, nhưng không chống đỡ nổi số đông, lòng ta chùng xuống, sau lưng là lửa cháy ngùn ngụt, trước mắt là đao kiếm chạm nhau, không lâu sau, ta đã ngửi thấy mùi máu tanh trên người ám vệ đang bảo vệ ta.
Có lẽ vì đêm nay có chút kích thích, bụng ta đột nhiên đau dữ dội.
“Hầu gia cẩn thận!”
Ta cắn răng đá ngã một tên áo đen, đoạt lấy thanh trường kiếm trong tay hắn, xoay người tránh một đòn, không chớp mắt chém vào cổ tên kia.
Chúng ta giết ra được một đường đi, ta thấy không xa có một chiếc xe ngựa, hắn đẩy ta một cái, lại kéo thêm hai ám vệ nữa bảo vệ ta: “Hầu gia lên xe!”
Ám vệ vừa dứt lời, ta đã được hộ vệ đưa lên xe ngựa.
Ta đau đến mức đầu óc tê liệt, vẫn không nhịn được cảm thán: Người của Phong Hoài hành động thật nhanh nhẹn.
Ta ôm bụng chịu đựng rất lâu, mãi đến khi đến biệt viện mới thở phào nhẹ nhõm kêu lên.
Trong viện đã có sẵn thái y chờ, ta nắm lấy cổ tay thái y, nghiến răng nghiến lợi thốt ra tám chữ: “Bà đỡ ở đâu? Ta sắp sinh rồi.”
Nói xong câu này, ta không nhịn được nữa, trước mắt tối sầm lại ngất đi.
Sau đó, giống như một giấc mơ.
Một cơn ác mộng lăn lộn trên mũi dao.
Bà đỡ liên tục bảo ta “Rặn đi”, trong cơn mơ màng dường như có lẫn vài tiếng “Chủ tử người không thể vào”, ta cố gắng mở mắt, mơ hồ như nhìn thấy Phong Hoài. Hắn đưa tay cho ta, bảo ta đau thì cắn hắn.
Ta không khách khí cắn luôn.
Đau chết lão tử rồi!
Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, nhưng đầu óc ta mơ hồ, nhất thời không biết mình đang ở đâu, đang làm gì, chỉ thấy trước mắt là cổ tay trắng nõn bị ta cắn đến chảy máu.
Ta đau lòng, cẩn thận liếm liếm dấu răng trên đó, lại thổi một cái, đối diện với vẻ mặt ngẩn ngơ của Phong Hoài, ta cố gắng cười: “Xin lỗi nhé, thổi thổi là không đau nữa.”
Nói xong, ta mất ý thức, chìm vào bóng tối.
Ta như ngủ quá lâu, đến nỗi bỏ lỡ một số thứ rất quan trọng.
Đợi đến khi tỉnh lại, ta đang ở trong cung, còn người trong cung trước kia, đã không còn ở vị trí của mình nữa.
Nhưng kỳ lạ là, Phong Hoài bức cung đoạt vị, khi đến tìm ta vẫn mặc trang phục nữ.
Khi ta hỏi, Phong Hoài chỉ nhẹ nhàng xoa đầu ta: “Ta đã nói rồi, có cách mà.”
Khôi phục thân phận nam nhi, vừa có thể thu phục lòng người, vừa có thể danh chính ngôn thuận. Nhưng hắn không làm, hắn chọn con đường khó khăn hơn——lấy thân phận nữ nhi làm đế vương.
Bây giờ, trong triều đình, trong dân chúng, lời bàn tán xôn xao, còn Phong Hoài chỉ có thể dùng thủ đoạn sấm sét để trấn áp.
Cũng chính vì vậy, gần đây phiên vương có dị động, việc vốn chỉ cần dùng mười phần sức là có thể làm tốt, hắn lại liều mạng, dùng đến hai mươi phần sức, mới miễn cưỡng ổn định được cục diện.
Khi nghe được tin này, tim ta như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, đau nhói.
Ta vừa thấy khó tin, vừa không nhịn được đỏ hoe mắt: “Chàng, chàng nghĩ gì vậy…”
Phong Hoài như một đứa trẻ hoàn thành xong bài tập, muốn mang đi cho tiên sinh kiểm tra, trên mặt có chút tự hào, chút căng thẳng, còn lại toàn là chân thành.
“Ta đã nói rồi, nàng sẽ không phải vết nhơ của ta, giờ chúng ta vẫn là phu thê danh chính ngôn thuận, nàng sẽ không liên lụy đến phụ thân và tỷ tỷ bị người ta khinh thường phỉ nhổ, những chuyện ta muốn làm đều đã hoàn thành, hài tử cũng khỏe mạnh.” Hắn nói, mím môi: “Nam Tinh, ta rất thích nàng, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
Ta cảm động nắm lấy tay hắn: “Ta…”
Nhưng lúc này, bên ngoài có người truyền tin, nói Thành Dương huyện chủ cầu kiến.
Ta sửng sốt, Nguyệt Dao?
Nguyệt Dao đến đây làm gì?
Ta và Phong Hoài nhìn nhau, trong mắt nhau đều thấy ý tứ khó hiểu.
Cuối cùng, Phong Hoài vỗ tay ta, đi vòng qua hai lớp bình phong, truyền Nguyệt Dao vào.
Vì có vật che chắn, Nguyệt Dao không nhìn thấy ta, ta cũng không nhìn rõ nàng, chỉ thấy một bóng hình gầy yếu chậm rãi bước vào. Ta khựng lại, lén xuống giường, nhẹ nhàng đi đến sau bình phong, nhìn trộm qua khe hở.
Tiểu nha đầu trước mắt sắc mặt tiều tụy, mất đi vẻ kiêu ngạo và hoạt bát như trước, dường như chỉ trong một đêm đã trưởng thành, trở nên điềm đạm hơn. Giờ đối mặt với Phong Hoài, nàng thậm chí còn có chút khí phách không chịu khuất phục.
Nàng và Phong Hoài nhìn nhau hồi lâu, mới khàn giọng mở miệng: “Nếu ngươi đăng cơ, trở thành nữ đế thì có ba nghìn nam sủng không?” Nàng nói, nghẹn ngào: “Có đối xử tốt với Nam Tinh ca ca không?”
Ta nghe vậy thì có chút choáng váng… Nàng đến đây, là vì chuyện này sao?
Phong Hoài sắc mặt kiên định: “Cả đời này trẫm chỉ có một mình Mục Nam Tinh.”
Bên ngoài mưa phùn, sau màn mưa trời xanh ngắt, Nguyệt Dao hơi ngẩng đầu, như một miếng ngọc trong suốt, vừa giòn vừa mỏng, dường như khoảnh khắc sau sẽ vỡ tan.
Nàng từ từ mở miệng, giọng nói mơ hồ, mang theo chút hoài niệm: “Nam Tinh ca ca sinh ra đã là đại bàng tung hoành trời đất, ngươi… đừng giam cầm hắn trong cung cấm, hắn sẽ không thoải mái.”
“Được.”
Sau khi nhận được lời hứa, Nguyệt Dao cười nhẹ, thân hình gầy yếu vô thức lảo đảo hai lần.
“Hôm nay ta đến đây, là thay mặt mẫu thân và phụ thân bày tỏ thái độ với ngài.”
Nàng thất hồn lạc phách nhìn Phong Hoài rất lâu, đột nhiên quỳ xuống, hành đại lễ.
“Thần, Thành Dương huyện chủ Lăng Nguyệt Dao, chúc mừng tân hoàng, quân lâm thiên hạ.”
Tiểu cô nương trước kia ngay cả một viên kẹo cũng không chịu nhường, gặp chuyện không vừa ý chỉ biết khóc lóc om sòm, dường như chỉ trong một đêm đã trưởng thành, sự thay đổi đột ngột như vậy khiến ta thấy chua xót trong lòng.
Đợi Nguyệt Dao đi rồi, Phong Hoài đi vòng qua bình phong, cũng không nói gì, chỉ nắm lấy tay ta.
Hắn cúi đầu, mặt không biểu cảm: ” Món nợ đào hoa của Hầu gia không ít nhỉ.”
Ta: “?”
Tâm trạng phức tạp và khó chịu ban đầu của ta bị câu nói ghen tuông của Phong Hoài cắt ngang.
“Không phải, chuyện này cũng có thể đổ cho… ưm!”
Lời ta chưa dứt, hắn đã ôm lấy eo ta, phải nói là, hôm nay hắn như bị Nguyệt Dao kích thích, nụ hôn vốn rất dịu dàng, lại mang theo chút tàn nhẫn, khiến ta có chút không chịu nổi.
Được rồi chứ?
Ngạt thở rồi…
Còn chưa hôn xong sao?
Ta nằm trong lòng Phong Hoài, mơ mơ màng màng nghĩ, hắn có phải đang mượn cớ không?
Ta đấm vào vai hắn một cái, Phong Hoài phản ứng rất nhanh, nắm lấy tay ta, vất vả lắm mới để ta thở dốc, nhưng cũng chính trong lúc ta thở dốc, hắn bế ta trở lại giường.
Ngoài trời gió nhẹ mưa mỏng, ta liếc thấy cánh cửa chưa đóng, hoảng sợ đẩy hắn ra.
“Giữa ban ngày ban mặt, chàng, chàng đừng làm bậy!”
Phong Hoài như bị ta chọc cười, hắn lùi ra xa một chút, véo vào mắt cá chân ta, giọng nói trầm thấp.
“Chỉ là thấy nàng không đi giày, sợ nàng bị lạnh, nghĩ gì vậy?”
Vừa rồi một trận hỗn loạn, lúc này tóc tai Phong Hoài rối bời, khóe mắt ửng hồng, hắn ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn ta, nụ cười thoảng qua trên môi hắn đẹp đến chết người.
Người đẹp ở bên, thật khó mà ngồi yên không loạn.
Ta tức giận véo mặt hắn, u uất nói: “Nghĩ đến chuyện chàng cố ý khiến ta hiểu lầm.”
Phong Hoài mặt mày cong cong gỡ tay ta xuống: “Được, là ta không đúng nhưng thân thể nàng vẫn chưa hồi phục, còn phải tĩnh dưỡng, đợi phu quân dưỡng tốt rồi… ta nhất định sẽ hầu hạ nàng thật tốt.”
“Còn bây giờ, phu quân có thể trả lời ta được không?” Phong Hoài đặt tay ta lên ngực hắn, trong mắt như có cả một dải ngân hà: “Nàng có nguyện ý ở bên ta không?”
Hắn, hắn đây không phải là biết rõ còn cố tình hỏi sao?
Ta nghiến răng, nhào đến ôm hắn.
“Nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý!” Ta vùi mặt vào vai hắn: “Chàng rõ ràng biết mà, ta đã thích chàng từ lâu rồi!”
Có lẽ, ngay từ đêm chúng ta gặp nhau, tim đèn nổ ra hai bông hoa, mà khi ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt hắn ửng hồng vì hương tình, phản ứng đầu tiên của ta không phải là có thể nhân cơ hội lấy mạng hắn, mà là nghĩ rằng hắn thật đẹp thì mọi chuyện đã được định sẵn.
Mặc dù lúc đầu chúng ta đều không nhận ra, nhưng thực ra ông trời đã sớm báo trước – nếu thấy tim đèn nổ ra hai bông hoa thì chuyện tốt sắp đến.
Người xưa quả không lừa ta.