Nhân Duyên Trời Định - Chương 5
Hắn nói xong liền chăm chú nhìn ta, không ngoài dự đoán nhìn thấy trên mặt ta một chút kinh ngạc.
Ta quả thật ngoài ý muốn, nhưng ta không phải kinh ngạc vì mình có thai, thân thể là của ta, lâu như vậy, lẽ nào ta lại không phát hiện ra sao?
Chỉ là, ta không nghĩ hắn sẽ nói cho ta biết.
Dù sao, ta nghĩ Phong Hoài vẫn luôn giấu ta, là vì hắn không muốn đứa trẻ này.
Rõ ràng mấy ngày nay rất vui vẻ, nhưng sau câu nói đó của hắn, dường như mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu. Chúng ta im lặng đối diện nhau, muốn mở miệng cũng không biết nên nói gì.
Đương nhiên, đây không phải trách nhiệm của hắn, là ta suy nghĩ không chu toàn, ta không nên khi hắn hỏi ta về đứa trẻ này thì lại ném vấn đề về cho hắn, lại trong lúc hắn im lặng thì không suy nghĩ mà cười ha ha.
“Ta biết ngươi không muốn, nó đến đúng là không đúng lúc, cũng đầu thai nhầm chỗ.” Ta cười quay người đi: “Ngươi nói xem, Hầu gia sao có thể sinh con chứ?”
Ta không lừa hắn, hắn không muốn đứa trẻ này, ta cũng không muốn, quá phiền phức.
Nhưng ta quên mất một chuyện, không phải ai cũng muốn nghe sự thật.
Ví như lần này, mặc dù chúng ta nghĩ giống nhau, nhưng Phong Hoài không muốn nghe.
Chớp mắt đã bốn tháng kể từ khi chúng ta thành hôn, ta ở trong phủ công chúa sờ cái bụng dần dần lộ rõ, nghĩ đến bát thuốc phá thai mãi không đợi được, thở dài.
Phong Hoài là người rất kỳ lạ, hắn xử sự quả quyết, vô cùng lý trí, hắn ngay từ đầu đã đưa ra kết luận “Đứa trẻ này không thể giữ lại.” Trước khi nói rõ với ta, hắn cũng chuẩn bị để ta phá bỏ nó, nhưng hắn dường như mỗi lần đều sẽ hối hận trước khi ra tay.
Hắn có lẽ không biết, điều kiện trong quân doanh gian khổ, lúc trước thiếu người, ta theo quân y học một ít dược lý. Mà trước đó, thỉnh thoảng hắn sẽ sai người đưa thuốc thang đến, có mấy lần trong thuốc đưa đến đều thêm nghệ tây có thể khiến người ta sảy thai.
Ta giả vờ không biết, nhưng Phong Hoài luôn luôn sẽ giả vờ vô tình làm đổ trước khi ta uống.
Hắn thật mâu thuẫn.
Nhưng ta không phải cũng như vậy sao?
Ta bưng đĩa bánh ngọt đến thư phòng, dạo này Phong Hoài càng bận hơn, cũng càng không kiêng dè ta, hắn thật to gan, thật sự không sợ ta tố cáo hắn mưu phản…
“Nàng đến rồi?”
Nghe thấy giọng Phong Hoài, ta bừng tỉnh: “Đến đưa ngươi chút đồ ăn.”
“Bánh sơn tra?” Phong Hoài nhìn đĩa bánh ngọt, lại cúi đầu nhìn bụng ta: “Nàng đã ăn rồi sao?”
Biểu cảm của hắn trở nên có chút nghiêm túc: “Nàng đang mang thai, không thể ăn sơn tra.”
* Bánh sơn tra (山楂糕) được làm từ quả sơn tra, một loại quả giàu vitamin C và các chất chống oxy hóa. Tuy nhiên, đối với phụ nữ mang thai, cần thận trọng khi ăn loại bánh này do những ảnh hưởng tiềm tàng sau: Kích thích co bóp tử cung, Tăng acid dạ dày.
Ta thấy hắn căng thẳng như vậy, lại sinh ra ảo giác, cho rằng đứa trẻ này thật sự có thể bình an vô sự sinh ra.
“Phong Hoài, ngươi thật sự muốn giữ lại đứa trẻ này sao? Chúng ta thật sự có thể giữ lại đứa trẻ này sao?”
Ánh sáng mặt trời chiều tà chiếu vào, trên khuôn mặt tuấn lãng của Phong Hoài rắc xuống một mảnh đỏ nhạt.
Hắn nói: “Ta muốn.”
Nói xong, Phong Hoài lại bổ sung một câu: “Chúng ta giữ lại nó được không? Chúng ta có thể giữ lại nó.”
Ta cúi đầu.
Hắn nói có thể, nhưng ta không tin.
Hắn quá tham vọng, muốn làm quá nhiều chuyện lớn, ta không phải không tin hắn, mà là không tin thời thế này, có thể dung nạp một mình hắn cùng lúc hoàn thành nhiều việc lớn như vậy.
Ta hồi kinh đã gần nửa năm.
Nửa năm nay, ta an phận thủ thường, sau khi thành hôn với Phong Hoài, càng trở thành một kẻ nhàn rỗi giàu sang, Hoàng thượng đối với việc này rất hài lòng, thỉnh thoảng còn ban thưởng cho ta chút đồ.
Nhưng hôm nay đột nhiên truyền đến tin Hung Nô xâm phạm, Vương tướng quân mà Hoàng đế phái đi thay ta bị đánh cho liên tiếp bại lui, bất đắc dĩ phải cắt nhượng bốn tòa thành, đổi lấy sự bình yên tạm thời.
Ta nghe được thánh chỉ này, liền xách một bình rượu, nhảy lên nóc nhà.
Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân, ta không đợi hắn mở miệng đã nói trước: “Ngươi yên tâm, ta chỉ ngửi rượu thôi, sẽ không uống, đừng nói đến chuyện đang mang thai, chỉ nói đến chuyện ta đã hứa với ngươi sẽ cai rượu thì sẽ không nuốt lời.”
Bây giờ đầu óc ta lúc thì loạn lúc thì trống rỗng, đau lắm, cái gì cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể nghĩ đến gì thì nói nấy.
“Đêm tân hôn, ngươi muốn giết ta, nếu thành công, hậu chiêu của ngươi là gì? Lúc đó ngươi nói, giết ta là hạ sách, nhưng hạ sách không phải là đường cùng, sau khi ngươi giết ta, ngươi định sẽ giải thích thế nào?”
Hoặc có lẽ không cần giải thích.
Chỉ cần hắn có thể… hành động trước.
Ta dừng lại một chút, giơ tay ấn nhẹ vào thái dương: “Phủ công chúa có nhiều ám vệ, ngươi thường rất bận rộn, gần đây lại cố ý để lộ trước mặt ta, để ta biết đúng không? Ngươi bố trí nhiều tai mắt ở triều đình, quan hệ bao trùm kinh thành, cộng thêm những ngày này, trong phủ có nhiều người đến… ngươi có phải định thu lưới rồi không?”
“Đúng vậy.” Phong Hoài bình tĩnh nói: “Hoàng đế vô năng, ta muốn thay thế ông ta.”
“Thay thế ông ta…”
“Nàng không phải đã sớm đoán được rồi sao?”
Ta cười cười: “Thật hâm mộ ngươi, sau khi thành công, ngươi có phải sẽ khôi phục thân phận nam nhi không? Có phải vì như vậy, ngươi mới cảm thấy, đứa trẻ này có thể giữ lại không?”
Phong Hoài nghe vậy thì có chút do dự, giọng nói nhẹ nhàng gần như cẩn thận: “Nam Tinh, lời này có ý gì?”
Ta quay đầu, nghiêm túc nhìn hắn, như nhìn không đủ.
“Khi một nam tử lấy thân phận nữ nhi để mưu đồ hành sự, sau khi thành công, khôi phục thân phận nam nhi, trong dân gian có lẽ sẽ có lời đồn nhưng trên mặt, mọi người vẫn sẽ ca ngợi, nói lên nỗi khổ và sự gian nan của hắn. Nhưng khi một nữ tử giả trang nam nhân bị phát hiện, ngươi có biết sẽ có bao nhiêu lời đàm tiếu không?”
Đầy triều văn võ, thiên hạ bách tính, họ có thể chấp nhận một cửu hoàng tử lâm vào cảnh khốn cùng, bất đắc dĩ phải giả trang nữ nhi, nhưng chưa chắc đã chấp nhận được một tiểu hầu gia giả trang nam nhân chỉ để thừa kế tước vị.
“Năm đó phụ thân nhất thời hồ đồ, sợ Bình Viễn hầu phủ thật sự tuyệt hậu ở đời ta nên báo ta là nam nhi để che giấu, đây không chỉ là tội khi quân, mà còn là hành vi bất trung bất nghĩa.” Giọng ta khàn khàn: “Cho nên, cho dù ngươi khôi phục thân phận cửu hoàng tử, ta cũng chỉ có thể mãi mãi làm tiểu hầu gia. Mà khi ngươi kế vị, mối hôn sự này của chúng ta chính là vết nhơ lớn nhất của ngươi.”
Nói xong, ta thở dài một hơi, lời này ta đã giấu trong bụng rất lâu, giờ cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút. Ta ngẩng đầu nhìn Phong Hoài, Phong Hoài vẻ mặt ngây ngốc, dường như chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Đúng vậy, hắn sao có thể nghĩ đến những điều này chứ?
Có lẽ là vì thái độ của hắn đối với đứa trẻ, những ngày này, ta tràn đầy hy vọng, đã suy diễn rất nhiều về tương lai của chúng ta, nhưng không có một kết quả suy diễn nào là tốt, ta gần như tuyệt vọng rồi.
Liền như lúc này ta nhìn hắn: “Phong Hoài, chúng ta…”
“Nàng không phải là vết nhơ của ta.” Phong Hoài ngắt lời ta, ánh mắt kiên định.
Hắn nói: “Sẽ có cách khác.”
Ta sửng sốt: “Cách gì?”
Phong Hoài ngồi xuống bên cạnh ta: “Nam Tinh, sẽ có cách khác, chúng ta giữ lại đứa trẻ này, sau đó sống với nhau thật tốt đi.”
“Ngươi nói…”
“Ta thích nàng.”
Gió đêm rất nhẹ, hắn quay sang ta, ta thấy trong mắt hắn hình ảnh ngây ngốc của chính mình.
“Ta lần đầu tiên… thích một người, ta không biết đối xử tốt với người khác như thế nào, không biết biểu đạt, thậm chí có lẽ còn không thể khiến nàng cảm nhận được. Là ta không tốt.” Hắn nói: “Nhưng ta sẽ từ từ học, sau này, chúng ta sống tốt với nhau, được không?”
Dưới ánh trăng, sắc mặt Phong Hoài nghiêm túc, so với việc bày tỏ tâm ý thì giống như đang báo cáo công tác hơn.
Ta vừa cảm động vừa buồn cười, sao lại có người dùng vẻ mặt như vậy để nói những lời này chứ?
“Ngươi thích ta thì chúng ta phải ở bên nhau sao? Vạn nhất ta không thích ngươi thì sao?”
Phong Hoài mím môi, có thể thấy rõ sự bối rối: “Ta không có ý đó…”
“Được rồi, ta biết, trêu ngươi thôi.” Trong lòng ta vừa mềm mại vừa ấm áp, nhưng vẫn có nỗi lo lắng không thể buông xuống: “Ta cân nhắc đã.”
“Được.”
Có lẽ là thói quen tích lũy nhiều năm, ta luôn thích lo xa, dù bình ổn thuận lợi cũng thỉnh thoảng lo lắng. Nhưng bây giờ, nhìn người bên cạnh, ta đột nhiên cảm thấy, có gì đáng lo lắng chứ?
Chỉ cần hắn ở bên ta, cho dù ngày mai phải lao vào núi đao biển lửa, ta cũng không phải không thể xông pha.
Ta lén cười, quay đầu nhìn thấy đèn thỏ treo trước cửa thư phòng trong viện.
Ánh đèn vàng ấm, Phong Hoài hình như mỗi tối đều thắp nó.
Ta chu môi về phía đèn thỏ: “Ngươi thật sự thích nó à.”
Phong Hoài sắc mặt nhàn nhạt, như đang kể chuyện của người khác: “Trong cung có nhiều thợ giỏi, hoàng tử công chúa thời thơ ấu thường có rất nhiều đồ chơi, nhưng ta lớn từng này tuổi, ngoài những thứ huynh đệ tỷ muội ghét bỏ không cần thì món đồ chơi duy nhất ta có được, chính là đèn thỏ mà mẫu phi làm cho ta khi ta bốn tuổi.”
Ta sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn cầm lấy bình rượu bên cạnh ta.
“Không lâu sau đó, mẫu phi qua đời, có lẽ là bị người hãm hại, hoặc có lẽ… là thâm cung khó qua, cuối cùng bà không chịu nổi nữa. Ta không biết nhưng mọi người đều nói là ta khắc chết bà.”
Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn kể về quá khứ, trong lòng ta chua xót: “Xin lỗi.”
“Không liên quan đến nàng, ngược lại là ta… còn phải cảm ơn nàng.”
Ta không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Hắn yên lặng uống rượu, hồi lâu mới mở miệng: “Đèn mẫu phi để lại không lâu sau đó đã bị người ta làm hỏng, bọn họ ném chiếc đèn hỏng xuống nước, ta ngây người rất lâu, đợi mọi người đi rồi mới nhảy xuống vớt, nhưng ta không biết bơi, suýt chết đuối ở trong hồ… Thật khéo, hôm đó lại là đêm yến tiệc hoa đăng trong cung. Đêm đó, ta nghĩ đến chuyện ban ngày suýt chết, nghĩ đến việc từ nay về sau mình thật sự không còn người thân nào nữa, ôm chiếc đèn thỏ bị nước làm hỏng khóc suốt một đêm.”
Phong Hoài nói, lại uống một ngụm.
Ta nghe mà cau mày, chẳng trách hắn sợ nước, chẳng trách lần đó hắn trượt chân ngã xuống hồ, lại kinh hoàng bất an như vậy, chẳng trách sau khi lên bờ, hắn lại dùng ánh mắt như vậy nhìn chiếc đèn thỏ chìm nổi trong nước.
“Trong tiểu hoa viên, khắp nơi đều có người vui chơi, đèn lồng của bọn họ tinh xảo đẹp đẽ, chỉ có ta cô đơn một mình, co ro phía sau hòn giả sơn.” Hắn cong môi nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: “Đêm dài đằng đẵng, mãi không có ai đến đưa cho ta một chiếc đèn.”
Lòng ta như bị thứ gì đó đâm vào, không biết từ đâu dâng lên một sự xúc động, ta nhảy xuống mái hiên, vài bước nhảy đã gỡ chiếc đèn thỏ mà Phong Hoài treo trước cửa xuống, sau đó dùng mũi chân điểm một cái, trở về bên cạnh hắn.
“Quá khứ như nước chảy.” Ta dùng ngón tay nâng đèn, nửa quỳ trước mặt hắn: “Bây giờ Phong Hoài của chúng ta có đèn rồi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn loại nào có loại đó, nếu thấy không đủ, ta sẽ mua hết các cửa hàng bán đèn lồng trong thành tặng cho chàng, được không?”
Lúc này, ta đột nhiên hiểu được một số hôn quân trong sử sách.
Trời có sụp đổ thì sao chứ? Người trong lòng ta đã cười rồi.
“Đây là nàng đồng ý với ta rồi sao?”
Hắn như nuôi một hồ nước trong mắt, trong vắt đến mức chết người.
Trong lòng ta thầm kêu không ổn, ai mà chịu nổi chứ? Nhưng miệng vẫn cố tỏ ra cứng rắn: “Đã bảo là để ta cân nhắc thêm mấy ngày rồi!”
Phong Hoài cụp mắt, nhận lấy chiếc đèn, khi ngẩng đầu lên thì nụ cười rạng rỡ, sáng hơn cả đèn đuốc trong thành, chói đến mức làm đau mắt ta.
“Được.”
Gió nhẹ thổi bay sợi tóc bên mai hắn, lướt qua đôi mắt cong cong của hắn.
Dưới ánh trăng trước đèn, hắn nhẹ nhàng cười với ta: “Ta có đèn rồi.”