Nhân Duyên Trời Định - Chương 2
Mà ta còn không có cách nào phản bác nên càng tức hơn!
“Ê ——”
“Sao ở đây lại có ong đất?”
Ta thò đầu ra khỏi gốc cây, thấy hai cung nhân kia đang vung tay đuổi ong đất. Hay lắm, gặp phải thứ này chỉ có thể đứng im chờ nó bay đi, như thế này mà đánh loạn xạ, chẳng phải là muốn chết sao?
Ta nhặt một viên đá dùng ngón tay bắn đi, bắn chết ong đất, rồi phủi phủi vạt áo đi ra.
Hai cung nhân kia thấy ta còn run hơn thấy ong đất.
“Bổn hầu tình cờ đi ngang qua, định đón Cửu công chúa về phủ.” Ta cười híp mắt hù doạ tiểu cung nhân: “Làm phiền chỉ đường.”
Liếc mắt thấy dáng vẻ run rẩy của họ, tâm trạng ta thoải mái hơn đôi chút.
Dọa chết các ngươi!
Ai bảo các ngươi nói ta thận hư!
Ta không tiện vào hậu cung nhưng đợi người ở ngoài cung đạo thì vẫn được.
Không biết là khéo hay không khéo, ta vừa sai một thái giám vào thông báo thì thấy Phong Hoài và mấy nữ quyến đi từ phía bên kia tới. Ta vốn định đi chào hỏi nhưng nhìn rõ người bên cạnh hắn thì sợ hết vía, lập tức trốn vào góc.
Khá lắm, vị cô nãi nãi kia sao lại ở đây?
Tiếng của tiểu cô nãi nãi dần lại gần, những câu trước ta không nghe rõ, chỉ sau khi đập vỡ thứ gì đó, ta nghe thấy nàng vừa khóc vừa la: “Tại sao lại là ngươi gả cho Nam Tinh ca ca!”
So với Nguyệt Dao đang mè nheo, Phong Hoài có thể nói là không nóng không lạnh: “Hoàng thượng chỉ định.”
Nguyệt Dao nghe vậy càng tức hơn: “Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì? Ngươi có phải đi cầu xin hoàng đế cữu cữu không, nếu không, nếu không… ngươi dựa vào đâu?”
Ta thở dài.
Tiểu cô nương thật sự không nói lý lẽ, trong mắt nàng, người mình thích đương nhiên là tốt đẹp vô cùng, không ai xứng. Nhưng rất nhiều chuyện đều không phải do “Thích” làm chủ, ta chân chính cũng không phải là dáng vẻ trong mắt nàng.
Giọng nói của Phong Hoài có chút kỳ quái: “Chuyện này ngươi hỏi ta cũng vô dụng, phải đi hỏi hoàng đế cữu cữu của ngươi.”
“Ngươi!”
Câu nói kia của Phong Hoài vừa thốt ra, ta liền biết xong rồi, nha đầu Nguyệt Dao này ăn mềm không ăn cứng, không chịu được kích thích, động một tí là động thủ, ta vội vàng đi ra, giơ tay lên, vừa vặn đỡ được cú đấm của nàng.
“Huyện chủ, đã lâu không gặp.”
Nguyệt Dao ngẩng đầu nhìn thấy ta, miệng bỗng chốc bẹp xuống.
Mũi và mắt nàng đều đỏ hoe, ta ngẩn người, thật sự khóc rồi sao?
Nguyệt Dao “Oa” một tiếng định chạy đến ôm ta, ta vội vàng lùi về sau, lùi một cái này khiến nàng ngã vào người Phong Hoài.
Trong nháy mắt, không khí như ngừng trệ.
Sắc mặt Phong Hoài còn khó coi hơn cả Nguyệt Dao nhưng hắn chỉ cúi mắt không nhúc nhích, ngược lại Nguyệt Dao vừa nhanh nhẹn nhảy ra sau vừa thuận tay đẩy hắn một cái.
Ta đỡ lấy Phong Hoài bị đẩy lảo đảo, Nguyệt Dao vỗ tay phủi bụi nhanh như chớp, trên mặt viết đầy “Ta bị làm bẩn rồi.”
Nàng quen ngang ngược, lúc này lại không vui, miệng lưỡi càng không tha người hơn ngày thường: ” Nam Tinh ca ca đỡ nàng ta làm gì, nàng ta lại không phải không đứng vững, huynh tránh xa nàng ta một chút! Người này xui xẻo lắm, sinh ra đã không may mắn, thậm chí còn khắc chết…”
“Huyện chủ cẩn thận lời nói!” Ta nghiêm giọng ngắt lời nàng, rồi nhìn về phía Phong Hoài.
Chỉ thấy hắn cụp mắt, sắc mặt không rõ nhưng trên mặt lại ửng hồng bất thường, trông có vẻ yếu đuối đáng thương.
Nguyệt Dao lại chẳng nhận ra điều gì, nàng rất tủi thân: “Sao huynh lại có thể quát ta!”
Nha đầu này là con gái độc nhất của trưởng công chúa và Lăng tướng gia, tuy chỉ được phong làm huyện chủ nhưng địa vị trong cung lại rất cao. Các nữ quyến xung quanh đều đứng sau Nguyệt Dao, không một ai dám xen vào, so sánh như vậy, Phong Hoài càng có vẻ đơn độc.
Nguyệt Dao rất khó đối phó, mềm cứng không ăn nhưng ta có một tuyệt chiêu – nàng rất sợ ta tức giận.
Vì vậy ta lạnh mặt, giả vờ nổi giận, lạnh lùng qua loa vài câu rồi dẫn Phong Hoài rời đi. Mãi đến khi chúng ta lên xe ngựa, ta mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Phong Hoài nhìn ta một lúc: “Thì ra vừa nãy là giả vờ.”
Ta ngẩn người: “Cái gì?”
“Còn tưởng rằng nàng thật sự vì ta mà tức giận khi nàng ta nói ra câu đó.”
Câu này không dễ trả lời, vì vậy ta lấy từ bên cạnh ghế ra một gói mứt ngọt đưa cho hắn: “Xem tình hình này, sáng nay không dễ chịu đựng nhỉ?”
“Không hẳn.” Hắn nhận lấy nhưng không ăn, chỉ để sang một bên.
Phong Hoài nhẹ giọng: “Quen rồi.”
Mặc dù từ “Thương hoa tiếc ngọc” dùng ở đây không được đúng lắm nhưng lúc này, ta thật sự nảy sinh một chút thương xót với hắn.
“Ngươi sống những ngày như thế nào vậy?”
Có cơn gió thổi tung rèm xe ngựa, ánh nắng chiếu lên mặt Phong Hoài.
Phải nói rằng, khuôn mặt này thật sự đẹp, xứng đáng với bốn chữ “Hoa dung nguyệt mạo.”
Hắn không ngẩng đầu lên: “Nàng đang nhìn gì vậy?”
Ta cười cười, duỗi người: “Hôm nay thời tiết không tệ. Đi nào, ta dẫn ngươi đi đánh mã cầu!”
Thật khó tin, trên thế gian này lại có người không thích đánh mã cầu.
Một gậy đánh xuống, ta quay đầu lại.
Thật kỳ lạ, trước đó khi liếc mắt nhìn, rõ ràng thấy Phong Hoài đang nhìn ta nhưng khi đánh vào cầu quay người, ta reo hò nhìn hắn, lại thấy hắn chống cằm nhìn phong cảnh xa xa, dường như chẳng để ý đến ta chút nào.
Đang đánh thì mất hứng, ta vốn định dẫn hắn đến đây để thư giãn một chút, kết quả lại bỏ mặc hắn ở đó rồi tự chơi, thật sự không ổn. Vì vậy, sau khi kết thúc một hiệp, ta đưa gậy đánh mã cầu cho một công tử mà ta quen mặt.
“Không chơi nữa, về nhà thôi.”
Nói xong, ta đi về phía Phong Hoài.
Trên khán đài đông người, ta vượt qua đám đông đi về phía Phong Hoài, không ngờ lại đụng phải một cô nương.
“Á…”
Nàng kinh hô một tiếng ngã về phía sau, ta theo bản năng đỡ lấy, nàng thuận thế ngã vào lòng ta.
“Đa tạ tiểu hầu gia.”
Ta nhìn nàng một cái, cảm thấy có chút quen mắt: “Là ngươi?”
Cô nương kia hơi ngẩn người, lông mi khẽ run: “Tiểu hầu gia biết ta?”
Ta thành thật lắc đầu: “Không biết.”
Ta chỉ nhớ nàng thường đi theo Nguyệt Dao, đã gặp ta vài lần, còn cụ thể là ai thì thật sự không rõ.
Nàng đột nhiên có vẻ mất mát, dùng quạt che nửa mặt, lùi lại hai bước, cúi đầu: “Là Thanh Hòa vượt phận.”
Ta không thích thấy tiểu cô nương có biểu cảm như vậy, vì vậy ta nghiêng đầu nhìn nàng: “Thanh Hòa? Tên hay lắm. Mắt ngươi rất đẹp, nếu trước đây chúng ta đã nói chuyện, ta hẳn sẽ nhớ.”
Đang nói thì có tiếng động từ phía xa vọng lại, ta quay đầu, vừa khéo nhìn thấy Phong Hoài che miệng khẽ ho. Hắn không nhìn ta, vẫn nhìn về phía xa xa, cả người trông thanh thoát nhẹ nhàng.
Thật đẹp.
Ta vừa thưởng thức mỹ sắc vừa quay người gật đầu với Thanh Hòa: “Xin lỗi.”
Tiếp đó đi thẳng đến chỗ Phong Hoài: “Có buồn chán không? Chúng ta về thôi.”
Những ngày gần đây trong thành có hội hoa đăng, trên phố đông người, xe ngựa khó đi.
Vừa khéo nơi này cách phủ công chúa không xa, ta hỏi qua Phong Hoài, rồi cùng hắn thong thả đi về.
Hoàng hôn rực rỡ như gấm, bờ đê dài ngàn cây, trên sông đèn đuốc sáng trưng.
Ta bị gió đêm mát lạnh thổi vào, cả người thoải mái thở dài: “Đã lâu rồi không được thoải mái như vậy.”
Nói xong, ta quay đầu, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Sao ngươi lại đột nhiên thấp hơn ta rồi?” Ta giật mình, vội vàng hạ giọng: “Chẳng lẽ ngươi đã luyện được Súc Cốt Công?”
Phong Hoài cúi đầu liếc nhìn, giọng nói vừa nhẹ vừa êm: ” Vóc người của bản cung vốn đã như vậy.”
Dù sao cũng đang ở bên ngoài, ta không tiện nói nhiều, chỉ có thể cười gượng gạo.
Trên đường dài người đến người đi rất náo nhiệt, cách vài bước lại có người bán rong rao bán đèn hoa, trong đó tinh xảo nhất phải kể đến quầy hàng của ông lão ở đầu cầu.
Ta ở Mạc Bắc hoang vu đã quá lâu, nhất thời bị cảnh phồn hoa này làm cho hoa mắt, ta quay đầu định cảm thán với Phong Hoài, không ngờ hắn lại đang nhìn chằm chằm vào một chiếc đèn hình con thỏ.
Nhưng hắn rất nhanh đã dời mắt đi.
Ta không lộ vẻ gì kéo hắn dừng lại trước quầy hàng ở đầu cầu: “Cũng khá thú vị.”
“Thú vị ở chỗ nào?”
Người này thật cứng miệng, không phải vừa nãy còn lén nhìn đèn hoa sao?
Ta cười cười: “Vừa có thể cúng thần, vừa có thể mua vui, mua một cái đi?”
Phong Hoài im lặng một lúc: “Nàng tin thần linh?”
“Tin.” Ta cúi đầu nhìn đèn hoa: “Nếu ngươi ở trong cảnh tuyệt vọng, tin vào nó, ngươi sẽ có thêm một tia hy vọng.”
Ta nói, cầm lấy một chiếc đèn: “Ông chủ, lấy cái này! Thắp giúp ta.” Ta trả tiền, không nói hai lời, vui vẻ nhét chiếc đèn hình con thỏ vào tay Phong Hoài: “Chiếc này đẹp, đáng yêu, hợp với ngươi.”
Hắn ôm chiếc đèn, trong thần sắc có chút bối rối, có chút hoang mang vô cớ. Ta nhìn mà thấy đau lòng, sao lại phản ứng như vậy?
Ta có tặng nhầm đồ không?
Lúc này, một nhóm người giơ một chiếc đèn lồng hình rồng dài, đi đến cùng với tiếng trống và tiếng nhạc. Dòng người xô đẩy chúng ta, đến khi ta nhìn thấy Phong Hoài lần nữa, hắn đã bị đẩy đến cầu đá cách đó vài bước.
Mọi người đều chú ý đến đèn lồng hình rồng, nhiều người chen lấn về phía này, còn hắn thì cẩn thận che chở chiếc đèn trong lòng mà lùi lại, lùi một bước là lùi đến bên cầu đá, ta đẩy đám đông chạy đến chỗ hắn.
“Cẩn thận!”