Nhân Duyên Trời Định - Chương 1
1
Màn che đỏ đã treo cao, ta đứng trước cửa, lòng đầy do dự.
Bên trong là thê tử mới cưới vô cùng xinh đẹp của ta, công chúa đương triều, ngoài việc là một mỹ nhân yếu đuối thì gần như không có khuyết điểm gì. Nhưng vấn đề ta là nữ nhân, và ta không thể để ai biết điều đó.
Vì vậy, cách tốt nhất đối với ta là giết nàng.
Nhưng rõ ràng điều đó không ổn.
Suy đi nghĩ lại, ta quyết định sẽ đóng vai một kẻ tệ bạc.
Cách làm này cũng không thông minh nhưng ít nhất có thể giải quyết được vấn đề cấp bách trước mắt.
Cứ quyết định vậy đi!
Ta hít một hơi thật sâu, mở đóng cửa rồi nhanh chóng bước đến bên người thiếu nữ trên giường.
Tuy nhiên, khi ta vừa chuẩn bị diễn thốt lên câu “Trong lòng ta đã có người” thì thấy trước mắt lóe lên hàn quang, ta xoay người ngả ra sau, tránh được một nhát, nhát tiếp theo lập tức lại gần mặt ta.
Ơ? Không đúng rồi? Nàng mỹ nhân yếu đuối bệnh tật đâu rồi?
Trong lòng ta hoang mang nhưng dù sao cũng đã trải qua chiến trường đẫm máu, phản ứng vẫn còn.
Ta thấy nàng tự mình vén khăn che đầu, khuôn mặt như hoa đào nhưng động tác trên tay lại rất tàn nhẫn, ta không dám coi thường, cứ thế đấu với nàng được nửa chén trà.
Nàng ra tay rất tàn nhẫn, ta cũng càng đánh càng hăng.
Theo diễn biến này, tối nay ít nhất một trong hai chúng ta phải bỏ mạng ở đây. Nhưng ta nắm bắt cơ hội dùng gậy mở khắn hỉ hất dao găm của nàng, công chúa mất đà, chân trượt ngã về phía ta, ta sửng sốt, cùng nàng ngã xuống giường.
Sau khi ngã xuống, ta phản ứng nhanh hơn nàng một bước, bẻ ngược hai tay nàng ra sau, cưỡi lên người nàng: “Ngày đại hỉ, nàng lại muốn mưu sát phu quân ư?”
Nàng giãy dụa vài cái, ta càng ấn chặt hơn.
Hương thơm trong phòng khiến đầu óc ta nóng lên, liền tiện tay nâng cằm người đẹp: “Tại sao muốn giết ta?”
Có lẽ thấy thế cục đã định, công chúa đột nhiên buông lỏng sức lực, khi quay đầu lại, ánh mắt long lanh khiến ta thấy mà thương.
Nàng nói: “Trong lòng ta đã có người.”
Nghe vậy, ta mừng lắm.
Thế này còn không phải là vừa vặn sao? Thế này còn không phải là vừa vặn sao?
Đầu óc ta quay cuồng, lập tức bắt đầu sửa kịch bản.
Ha ha, không cần làm kẻ tệ bạc nữa rồi.
Mặc dù hình tượng nam nhân si tình đội mũ xanh không hợp với ta lắm nhưng vậy thì sao chứ? Nàng ấy là công chúa, lại còn xinh đẹp như vậy, nàng ấy không cho ta gần gũi, còn ta thì một lòng si tình nên bất đắc dĩ phải chịu đựng, chẳng phải rất hợp lý hay sao?
Ta cân nhắc rồi nói: “Chuyện này, thật ra… cũng không phải không thể thương lượng.”
Có lẽ là ta lơ là trong phút chốc đã cho nàng cơ hội, nàng vùng vẫy thoát ra, lật người, chế ngự ta.
Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng.
Nến trên bàn lóe ra hai bông hoa, trước đây ta từng nghe nói, nếu thấy tim đèn nổ ra hai bông hoa thì chuyện tốt sắp đến.
Nhưng giờ công chúa lao tới, ta đâm thẳng vào ngực nàng… xì, cứng quá.
Cú va chạm này khiến sống mũi ta đau nhói, nước mắt trào ra.
Hai tay ta bị công chúa bẻ ra sau lưng, nàng không biết lấy thứ gì trói ta lại, rồi mỉm cười, chỉ trán ta một cái, ta ngã ngửa ra sau, nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm.
Tất nhiên cũng có một chút chuyện tốt, lúc này, trên eo ta đang ngồi một mỹ nhân.
Giữa lúc sống còn, mặt ta lại đỏ bừng.
… Nàng ấy thật đẹp.
Không ngờ mỹ nhân lại lấy ra một lưỡi dao từ phía sau, dí vào cổ họng ta.
“Không thương lượng” Nàng nói.
Ánh nến mờ ảo chiếu từ bên cạnh, soi khuôn mặt nàng nửa sáng nửa tối.
Tê, mỹ nhân này hơi nặng.
Ta khó chịu vặn vẹo, suy nghĩ xem làm sao để nàng yên tâm, mãi một lúc sau mới mở miệng: “Thật ra, không giấu gì công chúa, tại hạ… thật ra là đoạn tụ.”
Sắc mặt mỹ nhân bỗng cứng đờ, không lộ vẻ gì dịch chuyển ra sau vài tấc, tay cầm dao lại càng dùng sức.
“Công chúa thử nghĩ mà xem, người có ý trung nhân, còn ta thì lại không thích nữ tử, hôn sự này của chúng ta, rõ ràng là hai người trong cuộc đều không nguyện ý, vậy thì…”
Ta đang nói thì không ngờ nàng chống tay trái vào ngực ta, sát lại gần: “Ý của ngươi là, chúng ta hợp tác với nhau?”
Vị trí này có chút tế nhị.
Cho dù là khoảng cách giữa mặt nàng và mặt ta hay là nơi tay nàng ấn vào.
“Chính là như vậy.”
Nàng thực sự dựa vào ta quá gần, ta gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nàng.
Trong lúc xấu hổ, ta động đậy.
Công chúa có vẻ nhẫn nhịn: “Đừng động.”
Ta nghe thấy giọng nàng khàn khàn, không hiểu sao, mặt lại hơi nóng lên.
Nàng im lặng, một lúc sau, ta thấy không thoải mái, lại động đậy.
“Ta bảo ngươi đừng động!” Không hiểu sao, mặt mỹ nhân lại đỏ bừng.
Nhưng ta không còn nhiều tâm trí để quan tâm đến nàng nữa, tình hình của ta lúc này cũng không tốt lắm.
Thật nóng.
Sao lại nóng như vậy?
Một mùi hương lạ xộc vào mũi.
Lúc này, ta nhớ ra một chuyện – phòng tân hôn thường đốt hương để tăng thêm hứng thú.
Chúng ta đây là… trúng chiêu rồi sao?
Bàn tay đang đặt trên ngực ta vô thức nắm chặt lại.
Ta nghiến răng: “Cái đó, công chúa, người…”
Ta đang do dự sắp xếp lại lời lẽ thì thấy công chúa nhíu mày, nàng có vẻ nghi hoặc, nhẹ nhàng nắm lấy.
Ta lập tức hoảng hốt, liều mạng giãy giụa, trong lúc giằng co, lưỡi dao cứa rách y phục của ta, để lộ ra chiếc áo quấn ngực màu trắng tinh có phần lỏng lẻo vì đánh nhau.
Công chúa kinh hãi, ngây người: “Ngươi là nữ tử?”
Đầu óc ta choáng váng, hơi cúi mắt nghiêng đầu, che đi sát khí trong mắt.
Lúc này ta đã không còn đường lui nữa, nàng nhất định phải chết.
“Công, công chúa… xin người đừng nói cho người khác biết…”
Lúc này, dây trói trên cổ tay đã nới lỏng, ta giả vờ sợ hãi để cầu xin sự tin tưởng, khóe mắt liếc thấy con dao găm mà ta ném ra xa, ta nheo mắt lại chờ thời cơ.
Nhưng có thứ gì đó trên eo của ta đang chọc vào ta.
Ta vốn đang chờ thời cơ thì đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Ta sửng sốt, ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của mỹ nhân.
Có lẽ là bị tình hương làm cho đầu óc hỗn loạn, ta đột nhiên không nghĩ ra được gì nữa.
Ta ngây người cúi đầu xuống, lùi lại một chút, rồi lại cúi đầu xuống.
Sau khi xác nhận xong, ta rất chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ta còn kinh ngạc hơn nàng lúc nãy: “Ngươi là nam tử?”
Hắn sắc mặt nhẫn nhịn, hơi mím môi, muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng chỉ tự giới thiệu một câu không đầu không đuôi.
“Gọi ta là Phong Hoài.”
Nói xong, ánh mắt hắn đỏ lên liền đè lên ta…
Lư hương tỏa khói nghi ngút.
Nói tóm lại là, đã làm.
Sáng sớm hôm sau, phải vào cung bái kiến.
Trên giường, bốn mắt chúng ta chạm nhau, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Ta có thể cảm nhận dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu thế nào. Thật khéo, ta cũng vậy.
May thay, đúng lúc này có người đến phá tan sự im lặng giữa chúng ta.
Thị vệ của hắn võ công cao cường, chỉ là mắt không tốt lắm, bay vào không nói hai lời liền quỳ xuống: “Chủ tử, thuộc hạ đến thu xác.”
Ta nhìn thị vệ rồi lại nhìn hắn: “Cái xác này, là chỉ ta sao?”
Nửa chống người ngồi dậy, ta kéo lại xiêm y rách nát, giọng khàn khàn, trên cổ toàn là vết đỏ. Thị vệ kia giật mình, ngẩng đầu nhìn ta, rồi lại sửng sốt, sửng sốt xong nhìn người bên cạnh ta, lại một lần nữa giật mình.
Tiểu thị vệ: “Tê!”
Phong Hoài hắng giọng, giọng trầm thấp: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Đứa trẻ kia mấp máy môi, dường như bị đả kích gì đó.
Cuối cùng lại cúi đầu đáp: “Vâng.”
“Vút” một cái lại bay ra ngoài.
“Ngươi vốn muốn giết ta?” Ta đảo mắt, liên hệ nguyên nhân kết quả: “Có phải mạo hiểm quá không?”
“Đây không phải lần đầu tiên ta muốn giết nàng, thật ra từ khi thánh chỉ ban hôn hạ xuống, ta đã…”
Phong Hoài lại thành thật ngoài ý muốn.
Hắn dừng lại: “Nhưng vận may của nàng thật sự rất tốt.”
Ta nghĩ đến những lần đã tránh được tai họa trên đường từ Mạc Bắc về kinh, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra người muốn giết ta là hắn, may quá may quá, không phải hoàng thượng, thật may mắn.
Tảng đá treo lơ lửng trong lòng ta rơi xuống đất.
Xuống giường thì đau nhức khắp người nhưng ta vẫn giả vờ thoải mái: “Vậy bây giờ thì sao, ngươi không muốn giết ta nữa sao?”
Ánh mắt Phong Hoài thâm thúy: “Giết nàng vốn là hạ sách.”
Rèm cửa theo gió lay động, Phong Hoài đi về phía ta, khi dừng lại trước mặt ta, ta mới phát hiện hắn cao hơn ta một chút. Thân hình như vậy, thân thủ như vậy, lại có thể khiến mọi người đều cho rằng hắn bệnh tật…
Ta nhìn hắn, hắn hơi cong khóe môi.
Không phải lời nào cũng cần nói rõ, ta hiểu ý, liền đưa tay ra trước hắn một bước, cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Hắn nắm lấy tay ta, bàn tay đó gân guốc hữu lực nhưng ngón tay lại trắng trẻo thon dài, chỉ một cái nhìn liền khiến ta nhớ lại một số hình ảnh khiến ta ngượng ngùng đêm qua.
“Chúc mừng.” Phong Hoài lại gần ta, giọng nói rất nhẹ: “Nàng đã giữ được mạng.”
Đến hoàng cung, trước tiên ta cùng Phong Hoài đến hậu cung rót trà, nói vài câu với hoàng hậu và các phi tần thì có cung nhân truyền gọi, nói thánh thượng tìm ta bái kiến.
Ta giả vờ sợ hãi đi qua, giả vờ sợ hãi khen ngợi hoàng thượng một hồi, cuối cùng, giả vờ sợ hãi dâng lên binh quyền mà hoàng thượng kiêng dè bằng cả hai tay. Thấy ta nhu nhược như vậy, hoàng thượng rất hài lòng, ngay tại chỗ ban thưởng cho ta vô số vàng bạc.
Cửu công chúa là con gái của phi tử đã mất, từ nhỏ không được sủng ái, còn ta chinh chiến ba năm, vừa mới bình định Mạc Bắc thì được hoàng thượng triệu hồi về kinh, ban cho một mối hôn sự như vậy, lại phái Vương tướng quân không ưa ta thay thế vị trí của ta.
Dựa theo thông tin đã biết, ai cũng có thể nhận ra, hoàng thượng đa nghi, ông ta kiêng dè ta.
Ông ta diễn, ông ta cũng chưa chắc không biết ta đang diễn, đợi ta diễn cho ông ta vui vẻ, ông ta thả ta ra đã là giữa trưa.
Ta vốn định đến xe ngựa đợi Phong Hoài nhưng đêm qua ta… quá mệt mỏi, hôm nay lại đứng quá lâu, giờ chân đều mềm nhũn.
Ta ngồi xổm bên gốc cây đấm chân xoa eo, trong lòng chửi, động một tí là lấy mạng người ra uy hiếp, hai cha con này thật chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Vừa chửi được vài câu, ta lại gặp cung nhân thì thầm to nhỏ.
Tiếng của họ nhỏ nhưng ta nghe thấy. Họ nói sáng nay thấy hốc mắt ta thâm quầng, chỉ một đêm mà bước đi nhẹ bẫng, sắc mặt khó coi, chắc là thận hư.
Ta: “…”
Thật tức.