Nhân Duyên Rực Rỡ - Chương 4
Tống Trí Viễn đột nhiên ngắt lời tôi, hắn cúi mắt xuống, trông có vẻ hơi tổn thương: “Vậy em không ghen chút nào sao?”
Ghen? Nhưng tôi hiểu rõ nhất, tôi và hắn vốn chẳng có quan hệ gì cả.
Tôi không phải là ai của hắn.
Điện thoại bỗng rung lên, là tin nhắn của Tạ Tư Niên: “Em nghỉ việc rồi, tại sao vậy?”
Tống Trí Viễn liếc thấy tin nhắn trên màn hình, đột ngột che màn hình điện thoại của tôi lại. Trong mắt hắn mang theo sự tức giận:
“Nhan Cảnh, thấy chưa, anh không muốn em liên lạc với Tạ Tư Niên, đây gọi là ghen đấy!”
“Khi nào em mới nhận ra được là anh thích em?!”
Đầu tôi bỗng nổ tung, cảm giác như não lợn bị quá tải.
Không đúng, người Tống Trí Viễn thích không phải là tôi.
Người hắn thích là người yêu qua mạng của hắn, chỉ là hắn vẫn luôn tưởng đó là tôi mà thôi.
Hỏng rồi, tôi là người thay thế.
Tôi há miệng, định nói rõ với hắn, nhưng không hiểu sao lại không mở miệng được.
Cuối cùng chỉ nói một câu: “Để em suy nghĩ đã.”
Rồi chạy trốn.
17.
Tôi không ổn.
Nhưng khi tôi chưa hiểu rõ tại sao mình không ổn thì Hoà Điềm lại bị đăng lên tường tỏ tình.
Ban đầu tám gã đàn ông đó định bỏ qua chuyện này vì Hoà Điềm đối xử với họ cũng tạm ổn.
Kết quả lần trước cô ấy đi dự tiệc tình cờ gặp bạn của tám người yêu cũ đó, lần trước nữa cũng tình cờ gặp bạn của tám người yêu cũ.
Tính toán lại, phát hiện Hoà Điềm không chỉ không có chút hối hận nào, mà còn tiếp tục phản bội không chừa.
Cuối cùng họ không chịu nổi nữa.
Đăng lên tường tỏ tình tố cáo Hoà Điềm, viết đầy máu và nước mắt.
Còn công khai chuyên ngành, họ tên của Hoà Điềm, nói là để mọi người tránh xa.
Vốn tưởng lần này Hoà Điềm cuối cùng cũng sẽ đau đầu, không ngờ cô ấy hoàn toàn như không có chuyện gì, vẫn ăn uống, vui chơi bình thường.
Tôi còn tưởng cô ấy đang đau khổ trong lòng, không ngờ cô ấy liếc tôi một cái khinh thường: “Có gì đâu?”
Ngược lại làm tôi hoang mang, tôi nói: “Không nói cái khác, họ làm vậy, sau này cậu tìm bạn trai không phiền phức sao?”
Hoà Điềm nghiêng người dựa vào ghế, môi đỏ với mái tóc xoăn lớn, quyến rũ lại lười biếng.
“Tớ xinh đẹp thế này, có phiền phức đến đâu được chứ?”
“Hơn nữa, cậu có biết rất nhiều người thích cầu xin tình yêu chân thành từ người xấu không, ai cũng muốn là ngoại lệ, ai cũng nghĩ mình là ngoại lệ.”
Tôi không biết, tôi không hiểu, tôi bị sốc nặng.
Tin nhắn của Tống Trí Viễn lại gửi đến.
Tôi bỗng không dám nhìn.
Chuyện của Hoà Điềm cuối cùng cũng không thể che giấu được, Tống Trí Viễn chắc cũng phải hiểu người yêu qua mạng của hắn lúc trước là Hoà Điềm chứ không phải tôi.
Tuy Hoà Điềm dùng ảnh của tôi, nhưng tôi cảm thấy Tống Trí Viễn không phải người nông cạn chỉ nhìn bề ngoài, chắc chắn hắn thích tâm hồn của Hoà Điềm.
Haiz, vẫn nên nói rõ với hắn thôi.
Đang định cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn của hắn thì Tạ Tư Niên bỗng gọi điện đến.
Nghĩ đến việc sau khi nói rõ với Tống Trí Viễn, có lẽ tôi sẽ phải quay lại nghề cũ là làm việc ở quán cà phê.
Quan hệ đồng nghiệp vẫn phải tiếp tục duy trì.
Tôi nghe điện thoại.
Tạ Tư Niên: “Anh đang ở dưới tầng của em, xuống đây.”
Tôi thò đầu ra ban công nhìn xuống, quả nhiên thấy Tạ Tư Niên.
Tôi vội vàng chạy xuống. Khi gần đến nơi, bên cạnh anh ta có một cô gái đang đứng, tôi nghe thấy Tạ Tư Niên lắc đầu nói với vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.”
“Cô ấy sắp đến rồi.”
Cô gái đó thất vọng rời đi.
Tôi bĩu môi, “Sao anh lại lôi em ra làm lá chắn vậy.”
Tạ Tư Niên nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, anh ta nhẹ nhàng nói: “Không phải lá chắn đâu.”
“Nhan Cảnh, em không phải lá chắn.”
Tôi sững người một lúc mới hiểu ra ý của anh ta. Người qua kẻ lại, bỗng nhiên thế giới ồn ào trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn tiếng nói của Tạ Tư Niên.
Anh ta nói: “Ban đầu anh định đợi em ngộ ra.”
“Nhưng có người nói, anh sẽ đợi không được.”
“Vậy anh không đợi nữa.”
“Nhan Cảnh, anh để ý em đã lâu rồi.”
Tôi giật mình hoảng hốt, đang định nói gì đó thì bỗng nghe có người gọi tôi.
“Nhan Cảnh!”
Tim tôi đập thót, quay đầu lại quả nhiên thấy Tống Trí Viễn đang đi về phía tôi.
Sắc mặt hắn lạnh đến đáng sợ, ánh mắt lướt qua Tạ Tư Niên bên cạnh tôi, rồi lại rơi xuống mặt tôi.
“Em không trả lời tin nhắn của anh, không nghe điện thoại của anh, nhưng lại sẵn lòng gặp Tạ Tư Niên.”
“Em nói em cần suy nghĩ.”
Hắn cười nhạt: “Xem ra em đã suy nghĩ xong rồi.”
Nói xong, hắn quay người bỏ đi, hoàn toàn không nghe tôi nói.
Tôi gấp đến mức quên mất bên cạnh còn có Tạ Tư Niên, trực tiếp vượt qua hắn để đuổi theo.
“Tống Trí Viễn, anh dừng lại!”
Tống Trí Viễn không dừng bước, tôi chạy theo sau vừa thở hổn hển vừa giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu!”
“Em không dám trả lời tin nhắn của anh là vì… sợ anh biết chuyện của Hoà Điềm rồi phát hiện ra người anh thích thực ra không phải là em.”
“Tống Trí Viễn, em sợ anh không thích em.”
Tống Trí Viễn khựng lại, lạnh lùng quay người lại: “Ý gì?”
Có vẻ hắn vẫn chưa biết chuyện của Hoà Điềm.
Tôi hít sâu một hơi: “Trước đây em đã nói với anh người yêu qua mạng của anh là Hoà Điềm, đó là sự thật.”
Nhưng vẻ mặt hắn không có gì thay đổi: “Anh biết mà.”
“Em đã nói rồi còn gì.”
Tôi bối rối không hiểu: “Anh không phải không tin sao?”
Tống Trí Viễn mặt không đổi sắc: “Lừa em thôi.”
“Không lừa em, làm sao em dám đến gần anh?”
Không phải.
Hả?
Hóa ra tôi mới là kẻ ngốc?!
Tống Trí Viễn đột nhiên kéo tôi vào lòng: “Em sợ anh không thích em, vậy có phải em cũng thích anh không?”
Hắn thở dài: “Nhan Cảnh, em có biết em khó tìm thế nào không?”
Tôi không muốn biết, tôi hung hăng đẩy Tống Trí Viễn ra: “Tống Trí Viễn, vậy thời gian qua anh chỉ đang đùa giỡn em thôi sao? Còn bắt em chuộc tội cho anh, mở mắt ra là bắt nạt em!”
Tống Trí Viễn hỏi lại: “Anh bắt nạt em cái gì?”
Tôi kể tội hắn: “Mỗi sáng anh đều bắt em mang cho anh một quả trứng.”
Hắn nói: “Ừm, suýt chết đói anh.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn, lại nói: “Anh còn đến chỗ em làm việc gọi hơn trăm ly cà phê để hành hạ em.”
Hắn nói: “Đều là Hoà Điềm gọi, anh chỉ gọi có sáu ly thôi. Mà sao em không nhắc đến việc anh đợi em năm tiếng đồng hồ?”
Tôi nhìn hắn giận dữ: “Anh còn bắt em làm việc vất vả xong còn phải đi xem phim với anh.”
Hắn nói: “Ừm, xem xong thì chuyển cho em 100 nghìn.”
Giọng tôi bỗng yếu đi: “Vậy, vậy anh còn bắt em đi học với anh.”
Hắn thở dài nặng nề: “Ừm, rồi tất cả mọi người đều biết anh có một cô bạn gái muốn lên anh ngay trong lớp học, dù anh có đáng chết vạn lần thì lúc này cũng nên được tha thứ rồi.”
Tôi im lặng, không tìm được lời nào để phản bác hắn nữa.
Chỉ có thể lẩm bẩm: “Bạn gái gì chứ, em có đồng ý làm bạn gái anh đâu.”
Tống Trí Viễn lại kéo tôi vào lòng: “Vậy để anh làm bạn trai em được không?”
Được thôi, miễn cưỡng cũng được.
(Hoàn Chính Văn)