Nhân Duyên Rực Rỡ - Chương 1
1
Hòa Điềm, bạn cùng phòng của tôi, đang ngồi trước màn hình điện thoại, vẻ mặt đăm chiêu.
Cậu ấy đọc lại những tin nhắn chat rồi lẩm bẩm:
“Mình chỉ làm bài tập có hai tiếng thôi mà.”
“Quay lại chín người yêu đã chia tay tám rồi.”
“Chỉ còn một học bá đang đứng dưới kia kêu gào ba mặt một lời.”
Bạn cùng phòng vỗ vai tôi: “Cậu giỏi nói chuyện lắm mà.”
Tôi cười trừ: “Cũng tàm tạm thôi …”
Hòa Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Tống Trí Viễn vẫn đang đứng dưới nhà.
Hắn đã đứng đó hai tiếng rồi.
Lúc đầu, Hòa Điềm còn hứa: “Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối không phản bội cậu đâu.”
Một tiếng sau, cậu ta đã đổi giọng: “Quan hệ của chúng mình hình như không thân thiết đến vậy.”
Hai tiếng sau, Hòa Điềm túm lấy tay tôi kéo xuống dưới, chỉ thẳng vào Tống Trí Viễn: “Là cậu ấy! Là cậu ấy nhắn tin với cậu!”
Tôi liếc nhìn Tống Trí Viễn, hắn cau mày, vẻ mặt lạnh lùng tức giận.
Tôi tỏ vẻ bình tĩnh: “Chính là tôi!”
Tống Trí Viễn cười nhạt: “Lúc nào cũng bảo tôi khoe cơ bụng, nói đàn ông có cơ bụng là để cho con gái xem à?”
Hắn kéo tay tôi đi: “Đi thôi, tôi cho cậu xem cho đã.”
Hòa Điềm ở phía sau, mắt sáng lên: “Hả? Có chuyện hay rồi!”
2
Tống Trí Viễn kéo tôi đến một nơi vắng người.
Hắn đi rất nhanh, tôi phải chạy theo. Bất ngờ hắn đột nhiên dừng lại, tôi không kịp phanh, đụng vào khiến áo hắn rách một lỗ lớn, lộ ra cơ bụng.
Tôi nhìn mảnh vải trên tay mình, cười ha ha.
Tống Trí Viễn mặt đỏ tía tai: “Cậu cố ý à?”
Hòa Điềm ở đằng sau cũng ngạc nhiên: “Thật là có thể nhìn được cơ bụng mà!”
Tôi gật đầu: “Được rồi, bây giờ tôi đã xem cơ bụng của cậu rồi, cậu hài lòng chưa?”
Tống Trí Viễn: “Hả?”
“Ừ, không có gì nữa thì tôi đi đây.”
Nói rồi tôi quay người chạy thật nhanh.
Giọng nói tức giận của Tống Trí Viễn vang lên từ phía sau: “Nhan Cảnh, đừng để tôi bắt được cậu!”
Ha ha, muốn bắt được tôi à?
Dù cậu có là học bá đi chăng nữa thì cũng không thể vào được khu ký túc xá nữ đâu.
Cậu làm gì được tôi chứ?
3
Ngày hôm sau, bạn cùng phòng bị 8 bạn trai đồng loạt tố cáo trên trang tỏ tình của trường.
Đoạn chat của người thứ nhất:
Số 1: Chị ơi, em muốn đi ăn nhà hàng Nhật mà chị đã dẫn em đi lần trước (gửi icon trái tim)
Tôi: Lại muốn đi ăn à? Tiền của chị là do gió thổi tới chắc? Em sống kiểu này thì sau này có cô gái nào dám lấy em? Dù chị có thể chịu đựng được em, nhưng mẹ chị sẽ không cho em bước chân vào nhà đâu!
Số 1: ……… Vậy chia tay đi.
Tôi: Được, vậy trả tiền cho chị phần ăn lần trước đi. À, phần đồ ăn vặt và salad hoa quả chị không ăn, nên không cần trả tiền phần đó, nhớ chuyển khoản cho chị nhé.
Đoạn chat của người thứ hai:
Số 2: Em đang đọc Trương Ái Linh, có phải con trai như em hiếm lắm không?
Tôi: Đọc Trương Ái Linh á? Chị thấy em chỉ là đua đòi thôi, mấy anh con trai làm sao hiểu được những gì cô ấy viết.
Số 2: …… Không phải, em chỉ thấy cô ấy viết hay thôi.
Tôi: Hừm, còn không thừa nhận. Vậy để chị kiểm tra em nhé. Trang áp chót của “Bán Sinh Duyên” có bao nhiêu chữ “tôi”?
Số 2: ?
Tôi: Không biết đúng không? Chị nói em đua đòi mà em không tin. Chị biết ngay mà, mấy anh con trai chỉ biết đọc “Cô gái 26 tuổi thuê phòng” thôi, làm sao hiểu nổi Trương Ái Linh?
Đoạn chat của người thứ ba khá đơn giản.
Số 3 gửi một tấm ảnh.
Áo sơ mi rộng màu nâu kết hợp với quần short đen.
Số 3: Hôm nay theo phong cách nam Nhật Bản (cười)
Tôi: Phong cách Nhật á? Anh có còn là người Trung Quốc không vậy? Anh không yêu nước như vậy bố mẹ anh biết không? Với lại, cái quần của anh ngắn quá, lộ hết đùi ra, anh không thấy trông phản cảm lắm sao? Ăn mặc kiểu này, người ta sờ mó cũng đáng đời!
Hòa Điềm đọc xong rất bình thản, “Được rồi, hết cứu cmnr.”
“Avatar giống hệt nhau như này, cuối cùng chuyện tôi bắt cá 9 tay cũng không giấu được nữa.”
Tôi an ủi cậu ấy: “Đừng lo.”
Hòa Điềm sống lại từ đống tro tàn.
Tôi: “Ở đây chỉ có 8 người thôi.”
“Bắt cá có 8 tay thôi à.”
Vừa dứt lời, điện thoại của người thứ 9 đã gọi đến cho tôi.
Giọng của Tống Trí Viễn đầy giận dữ, cố kìm nén đến cực điểm, từng chữ từng chữ: “Cắm sừng tôi? Lại còn 9 người?!”
Tôi đưa điện thoại cho Hòa Điềm.
Ai làm người đó chịu, vì không phải tôi làm.
Hòa Điềm lại đưa trả cho tôi.
Cô ấy thì thầm vào tai bên kia của tôi: “Chuyện là thế này, tớ đã dùng ảnh của cậu để yêu đương qua mạng với Tống Trí Viễn.”
“Nên hắn ta vẫn luôn nghĩ là đang yêu đương qua mạng với cậu đó.”
Đầu tôi giật một cái, há miệng giải thích với Tống Trí Viễn: “Người yêu đương qua mạng với cậu không phải là tôi!”
Nhưng điện thoại bỗng nhận được tin nhắn.
————— Alipay đã nhận được 50.000 tệ.
Hòa Điềm cầm tin nhắn chuyển khoản cho tôi xem, chắp tay van xin: “Chị gái à, này là chồng chị đấy, là chồng chị đấy.”
Giọng Tống Trí Viễn vẫn đang gào thét từ điện thoại: “Nghĩa là sao? Nhan Cảnh, em nói rõ ràng đi?!”
Tôi ho khan một tiếng, “Không phải em, thì còn ai ai vào đây nữa?”
“Em chỉ phạm một lỗi mà mọi đàn ông đều có thể phạm thôi, anh có cần phải hung dữ như vậy không?”
“Hơn nữa, những người khác em đã chia tay hết rồi, chỉ còn mỗi anh thôi. Họ chỉ là khách sạn, còn anh là nhà, anh còn chưa hài lòng gì nữa?”
Tống Trí Viễn bỗng im lặng kỳ lạ, một lúc sau mới nói: “Em thử nói lại xem, bắt cá 9 tay là lỗi mà ai cũng có thể phạm?”
Tôi: “Được rồi, vậy anh muốn bao nhiêu người?”
Tống Trí Viễn: “?”
Như thể nghe thấy Tống Trí Viễn thở dài: “Nhan Cảnh, có phải từ đầu đến cuối em đều đang đùa với anh không?”
Tôi: “Không phải đâu.”
Là Hòa Điềm đang đùa với anh đấy.
Tống Trí Viễn im lặng một lúc, rồi mới lạnh lùng nói: “Ngày mai anh có trận bóng rổ, em đến sân đợi anh.”
Tôi đến đó làm gì? Tôi có biết chơi bóng rổ đâu.
Khoan đã, người không biết chơi là tôi phải không?
Tống Trí Viễn không đợi tôi trả lời, nhanh chóng cúp máy.
Như thể sợ nghe thấy tôi nói vậy.
Hòa Điềm giơ ngón cái với tôi.
Tôi giơ ngón giữa với cậu ấy: “Cậu dùng ảnh của tớ để yêu đương, sao có chuyện đê tiện đến vậy chứ?!”
Hòa Điềm lại dùng điện thoại chuyển cho tôi 20.000 tệ nữa.
Tôi vội kéo cậu ấy vào lòng: “Tuy cậu hơi đê tiện một chút, nhưng vẫn còn tốt chán.”
4
Cuối cùng Hòa Điềm đã khai ra sự thật.
Cậu ấy đã bị cái vẻ ngoài điển trai của Tống Trí Viễn làm cho mê muội, đến nỗi liều lĩnh muốn tiếp cận hắn ta.
Hòa Điềm có vẻ tự hào: “Tớ là chiến binh thực sự của tình yêu.”
Tôi cười nhạt: “Cậu là con quỷ đói khát tình dục thì có. Chỉ cần Tống Trí Viễn tát cậu một cái là cậu ngoan ngay ấy mà.”
Đầu tiên, cậu ấy đã tìm mọi cách để lấy được thông tin liên lạc của Tống Trí Viễn.
Nhưng phát hiện ra hắn ta hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì.
Rồi cậu ấy lại tìm hiểu xem Tống Trí Viễn thích kiểu con gái như thế nào, định tạo cho hắn ta một cú sốc về nhan sắc.
Tóc đen dài thẳng, đôi mắt tinh tế thanh tao, tóm lại là phải đẹp một cách giản dị.
Hòa Điềm nhìn tôi: “Lúc đó nghe xong tớ biết là hỏng rồi.”
“Kiểu lý tưởng của hắn ta chỉ thiếu mỗi nước báo luôn số CMND của cậu thôi đấy.”
Tôi không hiểu nổi: “Cậu thử trang điểm nhẹ xem sao?”
Hòa Điềm vuốt tóc: “Không thể nào, tớ vốn đẹp rất nổi bật, dù chỉ khoác cái bao tải cũng đẹp như nữ hoàng rồi.”
“Nên tớ đã gửi ảnh của cậu qua cho anh ta.”
“Định chờ nói chuyện với khoảng 10-15 ngày, sau khi hắn yêu tâm hồn của cậu rồi, tớ sẽ nói là phẫu thuật thẩm mỹ hỏng nên mới thành ra thế này, lúc đó hắn còn có thể rút lui được sao?”
“Tiếc là mới phát triển được một nửa, đến đoạn hắn yêu bức ảnh của cậu thì đã bị cậu phá hỏng mất rồi.”
Vậy thì sao? Tôi xin lỗi cậu nhé…?
Cạu ấy thở dài: “Nhan Cảnh, ngày mai cậu cứ yên tâm mà đi, đánh chết thì chôn, đánh què thì nuôi, ví tiền đủ dùng mà.”
Hừm, nghĩa khí thế không muốn sống nữa à?
5.
Mặc dù Tống Trí Viễn nổi tiếng kiêu ngạo khó bảo và tính khí xấu, nhưng ngày hôm sau tôi vẫn đến sân bóng rổ.
Không phải vì tôi có chút hy vọng mong manh vào nhân tính của hắn.
Chủ yếu là tôi đến để nói sự thật cho hắn biết.
Tiền của Hòa Điềm tôi muốn nhận, sự thật của vụ việc tôi cũng phải nói.
Tôi đã nghèo thế này rồi, không lẽ còn mong tôi giữ chữ tín sao?!
Tôi đến sân bóng rổ đúng giờ hẹn với Tống Trí Viễn, nhưng trận đấu của hắn vẫn chưa kết thúc.
Hỏi ra mới biết là vừa mới bắt đầu.
Thật là độc ác và kiêu ngạo, vừa mở màn đã cho tôi một bài học.
Bỗng có tiếng hò reo vang dội bên tai.
Là Tống Trí Viễn vừa ném một cú 3 điểm đẹp mắt.
Dưới cái nắng hè oi ả, Tống Trí Viễn với thân hình cao ráo thon thả, những ngón tay thon dài đưa lên vuốt mái tóc trước trán ra sau, để lộ đôi mắt sắc sảo, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cô gái ngồi cạnh tôi thì thầm: “Cảm giác hôm nay Tống Trí Viễn có vẻ đặc biệt hưng phấn, ném bóng chuẩn quá, đẹp trai quá.”
Chàng trai bên cạnh cô ấy cười nhạo: “Mấy cô gái các cậu hiểu gì chứ? Hôm nay cậu ta chơi hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, rườm rà và hoa mỹ, toàn là cảm xúc chứ chẳng có kỹ thuật gì cả.”
“Giống như công khoe đuôi ấy, ngoài đẹp ra chẳng có tác dụng gì.”
Tôi bật cười, không hiểu sao lại lên tiếng: “Vậy sao cậu không khoe đuôi đi, là cậu không muốn à?”
Chàng trai nghe xong mặt đỏ bừng, đứng dậy định đẩy tôi, nhưng tay vừa đưa ra một nửa, ánh mắt rơi xuống phía sau tôi, rồi lại ngượng ngùng ngồi xuống.
Tôi theo ánh mắt anh ta quay đầu lại, mới phát hiện Tống Trí Viễn không biết từ khi nào đã đứng sau lưng tôi.
Khí thế hung hăng trên người hắn không hề thu liễm, cười nhìn chàng trai kia nói: “Hôm nay tâm trạng tốt, tự cút đi.”
Chàng trai kia mặt trắng bệch, thật sự không nói một lời mà cút đi mất.
Tống Trí Viễn không để ý, liếc thấy tôi hai tay trống không, nhíu mày nói: “Cậu không mua nước à?”
Tôi không hiểu: “Không, tôi không khát.”
Hắn nhíu mày: “Tôi khát.”
Tôi càng không hiểu: “Cậu khát thì tự đi mua chứ.”
Xung quanh bỗng có vài cô gái đưa nước cho Tống Trí Viễn.
Nhưng Tống Trí Viễn chỉ nhìn chằm chằm vào tôi: “Tôi muốn nước cậu đưa cho tôi.”